7 Ngày Làm Vợ
Lão Thời pháp y lừng danh ngất luôn trên cơ thể vợ. Làm đám anh em bàng hoàng chẳng hiểu chuyện gì.
Thay vì bu vô cái xác, họ chuyển sang bu Thời pháp y. Anh em phụ khênh lão ra. Kẻ cầm tay, người xoa chân, anh Đội trưởng đội cảnh sát điều tra nhanh chóng ấn huyệt nhân trung sơ cứu giúp lão tỉnh lại.
Mới sáng mà ngã ngửa hai lần. Thiếu Thời cảm thấy phần sau đầu mình ê ẩm. Tuy nhiên, thấy cảnh đám trai ế đang dê xồm vợ, anh ngồi bật dậy: “Các cậu làm gì vợ tôi vậy hả?” Miệng nói, tay kéo tai từng ông lôi ra. Rồi quỳ gối đích thân cứu vợ. Vừa cứu vừa méo miệng lải nhải: “Vợ à, anh xin lỗi vợ! Mau tỉnh lại đi nha em!”
Cả đám có mặt tại hiện trường: “…”
Minh Nguyệt là nữ duy nhất trong đội pháp y. Thấy cảnh phu nhân sếp khóc thảm như vậy bèn lại gần ôm vai an ủi: “Không sao đâu, cô đừng quá lo lắng. Chắc ảnh lại chưa kịp ăn uống.” Miệng an ủi vợ sếp mà mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt chồng người ta. Hai tay bắt đầu táy máy sờ mó, quan tâm cả trái tim: “Nếu đuối sức để em giúp anh!”
Vừa lúc Thục Uyển tỉnh lại. Cảnh đó, cô thấy hết. Hình ảnh một nhà ba người trong nhà hàng sang liền hiện lên trong tâm trí cô.
Tức quá mà! Mình đường đường là chính thất trong tờ hôn thú mà thua kém một cô trợ lý quèn kiêm bóng hồng ngoài luồng của chồng sao?
Để xem sau lưng tôi cô giở trò gì khiến người đàn ông soái lòi của tôi định bỏ vợ?
“Tem tém bản mặt bé ba lại giùm!” Cô hất lão chồng qua bên, ngồi dậy, liếc nửa con mắt vào kẻ câu dẫn có bộ mặt hồ ly: “Chồng tôi đuối sức đã có tôi hô hấp nhân tạo. Không cần một người ngoài mê trai như cô nha!”
Nói xong, quay sang liếc chồng: “Mau đưa vợ qua khám…xác…” Hu hu hu… Nghĩ tới người đàn ông máu me chớt oan không nhắm được mắt nằm kia, Thục Uyển sợ run rẩy. Nhưng lòng tự tôn của một người vợ có chồng là đại ma đầu mổ người không cần thuốc tê…í nhầm…nhầm…hehehe…đại pháp y mổ xác không cần thuốc tê, thì vợ không thể là gan thỏ. Bởi gan thỏ là con hồ ly rình mò kia, nó sẽ cười vào bản mặt nhu nhược, yếu bóng vía của cô. Rồi vểnh mặt ngoạm chồng cô đi xơi tái mất!
“Mau lên chồng! Lề mề quá!” Cô hối người nhỏ bé vì còn lo cho cô mãi chần chừ kia.
Thiếu Thời bèn nảy ra một ý, anh nhón người thầm thì vào tai vợ.
Không biết anh nói gì mà mọi người thấy lão Thời chỉ tay vào vợ giới thiệu: “Hôm nay, tôi đích thân hướng dẫn đệ tử chân truyền làm nhiệm vụ!”
Tay Đội trưởng đội cảnh sát nhìn mặt lão Thời: “Liệu có ổn không?”
Lão Thời nào đó liền bĩu môi, nguýt anh ta một cái thật dài: “Hỏi thừa!”
Mà đúng là hỏi thừa thật!
Tại hiện trường vụ án là một căn nhà nằm sâu trong con hẻm, hình ảnh phu nhân lão Thời trong bộ đồ bảo hộ to bự của chồng, đeo găng tay tự tin thần thái hơn chồng cùng tiến về thi thể.
“Em phải hít sâu mười cái rồi nhẹ nhàng thở ra! Hãy tưởng tượng cái xác chỉ là mô hình trong phòng thực nghiệm. Em cũng bên Y mà, cố lên! Mổ xác không như mổ người sống, em đừng quá căng thẳng. Mổ nhầm thì mổ lại không sao cả!”
Người đàn ông chân run run, hai tay bấu chặt vào cánh tay cô gái: “Mổ sai mổ lại cũng không sao hả chồng?”
“Ò, không sao! Xác chết rồi! Đâu biết đau! Em cứ bình tĩnh làm theo anh! Thấy chỗ nào nghi ngờ là cứ mổ! Như mổ bụng cá, bụng gà ý mà!” Thiếu Thời trưng cho vợ bộ mặt dễ thương.
Sau khi nghe vài lời khuyên quý báu của chồng, người đàn ông cuộn tay, hít sâu mười hơi rồi thẳng lưng, ưỡn ngực.
Dù tinh thần đã lên dây cót nhưng thấy người mất nằm trên vũng máu, cô không tránh khỏi cảm giác nhờn nhợn: “Ọ..ọe…”
“Em à…nhắm mắt xem đó là mô hình! Máu đỏ là phẩm màu thôi!”
“Ừ, ừ…em sẽ cố gắng chồng ơi! Ọ…ọe…”
Thật là khổ!
Phẩm màu không tanh nha!
“Đeo thêm khẩu trang cho vợ đi chồng!”
Thiếu Thời ra hiệu cho Minh Nguyệt.
Ba cái khẩu trang được đeo thêm lên: “Bắt đầu nha! Nói theo anh nè!”
“Nam, khoảng 55 tuổi, tóc dài quá vai, áo sơ mi ngắn sẫm màu, quần tây xám, tay phải đeo đồng hồ hiệu Skagen, đi giày đen…”
Đập vào mắt mọi người: Hai vợ chồng đại pháp y bên nhau tiến hành khám nghiệm tử thi.
Quái lạ, tay cầm dao của lão Thời hôm nay hình như run quá thì phải!
“Em hãy xem như mình đang xẻ miếng thịt bò!”
“Ò chồng! Hu hu hu…”
“Nếu sợ quá! Em cứ nhắm mắt rồi cắm mũi dao xuống, rạch một đường đến khi nào nghe anh bảo dừng thì thôi!”
“Ò! Hu hu hu…”
Xoẹt!
“Á…”
“Không sao, miếng thịt chưa đứt! Sâu thêm chút! Thêm chút! OK, được rồi!”
Trải qua hai tiếng đồng hồ. Khâu vất vả cuối cùng cũng xong. Sau khi đánh giá tỉ mỉ, lão Thời nhận định: “5 vết thương chí mạng được gây ra bởi vật sắc, tổn thương vùng ngực trái, trúng tim và tử vong vì mất máu.”
Khám nghiệm dấu vết: “Hiện trường có sự thay đổi nhằm đánh lạc hướng điều tra. Vì nạn nhân bị đâm rất nhanh và tử vong tại chỗ.”
Mở rộng việc khám nghiệm, vợ chồng lão Thiếu và anh em tìm thấy một con dao bị vứt bỏ dưới hố ga nghi là hung khí vì rất phù hợp với các vết thương.
“Đây là vụ án mạng!” Thời pháp y nhận định sơ bộ.
Kết thúc khám nghiệm, điều đọng lại trong mắt anh em là: “Vợ chồng lão Thời là một đôi ‘kền kền’!”
Và họ càng ngạc nhiên hơn khi thấy vợ Thiếu Thời dìu người chồng ỉu xìu như kẻ không xương liêu xiêu ra xe về đội.
Trong phòng Giám đốc Trung tâm pháp y, một cảnh lạ đời từ trước tới nay chưa có tiền lệ: Lão Thời nằm xụi lơ trên ghế sofa thỉnh thoảng ọe ọe nhai gừng chống ói. Còn phu nhân lão thì tháo mồ hôi hột làm báo cáo.
Mà phải công nhận con mắt Thời phu nhân tinh anh lắm. Dán màn hình nhưng cảnh cô trợ lý Minh Nguyệt cười hít mắt với lão sếp bên ghế sofa không bỏ lọt một chi tiết nhỏ nào.
“Hoa anh tặng còn tươi và thơm lắm ạ! Bữa tối cũng rất tuyệt! Em cảm ơn anh!”
Phụt!
Lão Thời phun ngay ngụm trà gừng nóng vào giữa mặt cô trợ lý. Đôi mắt đảo tròn một vòng rồi dừng lại trên mặt Thời phu nhân.
Vợ sếp dừng tay, đứng bật lên: “Minh Nguyệt, cô đừng nói bậy nha! Bó hoa đó không phải tôi tặng cô! Mà là cô tự lấy! Còn bữa tối là chỉ tình cờ!” Đừng ăn nói xà lơ đốt nhà người ta như thế chứ?
Minh Nguyệt hết nhìn sếp rồi nhìn vợ sếp. Cô ấy chẳng hiểu gì?
“Nhìn nhìn gì? Mau ra ngoài khép cửa!” Lão sếp chỉ tay quát lên.
Khi cánh cửa khép lại.
Người đàn ông cao to, véo tai cô gái.
“A…a…aaaa…Vợ à, em hiểu lầm rồi!”
Người đàn ông gia tăng thêm lực: “Hiểu lầm? Ma tin nhá!
Làm mau tan ca đưa em và con đi ăn bù!”