Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi
Edit: phuong_bchii
________________
Bành Hướng Chi đã hiểu tại sao Kỷ Minh Tranh lại vì một nụ hôn hoặc là một lần lên giường không xác định mà canh cánh trong lòng như vậy, bởi vì điều đó có nghĩa là, sẽ tăng thêm 50% khả năng.
Kỷ Minh Tranh là cung Thiên Bình, trời sinh đã thích cân bằng, nếu không cân bằng thì phải 100%.
Ghét 60%, ghét 70%.
Đầu hơi ngứa, Bành Hướng Chi đưa tay gãi, Kỷ Minh Tranh thấy hai người không có gì để nói, hỏi nàng: “Muốn về chưa?”
“Mệt lắm rồi, muốn đi về, lại không cam lòng.” Bành Hướng Chi bĩu môi.
Đến quán bar uống nước cam, truyền ra ngoài sẽ bị cười thúi mặt có biết hay không.
Nhưng tác giả cảm thấy đã muộn, ít nhất có 4000 người đọc đã truyền ra. Hơn nữa uống nước cam, là bởi vì sợ chết.
Ngón tay vẽ một vòng trên bàn, động tác đại diện rục rịch, Kỷ Minh Tranh nhìn ra, tự mình tháo kính xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn: “Bình thường cậu nhảy thế nào?”
“Dạy tôi đi.” Cô nói.
Bành Hướng Chi nhướng mày lên, yo.
Uống hết số nước cam còn lại, nàng mới đứng lên, hai tay vươn ra sau đầu vạn người mê hất mái tóc xoăn, mùi nước hoa tràn ra, nóng lòng muốn gia nhập chiến trường.
“Nếu cậu thành tâm muốn biết……”
“Thì cậu sẵn lòng trả lời?” Kỷ Minh Tranh cười.
“Ồ, joke về《Pokemon》 mà cậu cũng hiểu, xem ra khi còn bé cậu cũng rất ngầu đó.” Bành Hướng Chi đi tới, đưa tay cho cô, “Cảm giác thời thượng của cậu từ khi nào lại trì trệ không tiến bộ vậy?”
Kỷ Minh Tranh nhìn đầu ngón tay nàng, không nhúc nhích.
“Bình thường những cô gái giống như cậu ngồi ở ngoài hàng ghế dài, nếu như thể hiện ra dục vọng muốn nhảy, có thể sẽ nhận được bàn tay như vậy đấy, rụt rè một chút rồi đứng lên, open ra một chút nắm tay, tán tỉnh một chút, nắm cổ tay.”
Kỷ Minh Tranh vươn tay, chạm vào mạch máu cổ tay nàng, đi xuống, giữ chặt ngón tay nàng, nhưng chỉ mượn lực đứng vững, cùng nàng đi lên sàn nhảy.
“Ê, khá lắm, cậu một chút đã có thể chỉnh hợp được ba loại phương thức nhận lời mời à?” Bành Hướng Chi nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Đều thử xem.” Kỷ Minh Tranh gật đầu.
Cổ tay bị nàng khoác qua không an phận, lúc tràn vào đám người, Bành Hướng Chi thừa cơ cầm tay Kỷ Minh Tranh.
“Cẩn thận, có nhiều người lắm.” Nàng nói.
Nhưng trong lòng nghĩ chính là, may mắn, may mắn DJ chơi nhạc sinh động mà kích tình, thùng thùng điều động cơ bắp của nàng, cũng thùng thùng che giấu nhịp tim của nàng.
Băng qua đám người, tìm một góc không bắt mắt, Bành Hướng Chi chậm rãi xoay theo âm nhạc, vừa gật đầu vừa nhìn Kỷ Minh Tranh, cô ở trong ánh đèn flash mảnh nhỏ có chút không thích nghi, cúi đầu nhìn dưới chân.
“Nó đang chuyển động?” Cô ngẩng đầu hỏi Bành Hướng Chi.
“Đúng vậy, sàn nhảy sẽ chuyển động, làm cho cậu nhảy dựng lên,” Tiếng nhạc quá lớn, Bành Hướng Chi ghé sát vào tai cô nói, “Thử xem, giống như chơi bạt lò xo, nhảy lên.”
Kỷ Minh Tranh có chút do dự, nhìn xem bên cạnh, hình như không có ai nhảy như chơi bạt lò xo.
“Đừng quan tâm người khác chơi thế nào, Tranh Tử,” Bành Hướng Chi giữ chặt hai tay cô, cười hăng hái, “Tôi chơi với cậu, nào.”
Hai chân cách mặt đất, nàng cúi thấp nhảy dựng lên, theo tiết tấu âm nhạc cùng nhau rơi xuống, mái tóc xoăn dài bừa bãi lại tiêu sái, giống như hệ số phản nghịch chui ra từ trên người nàng, từ trên da đầu mệt mỏi bay ra, nhảy nhót trong không khí.
Kỷ Minh Tranh giống như bị mê hoặc, cũng nhảy dựng lên theo nàng. Bành Hướng Chi thấy cô cử động, rất vui vẻ, lại cầm lấy một tay của cô đưa qua đỉnh đầu: “Sau đó cậu có thể giơ lên, vẫy tay theo tiết tấu.”
Đúng lúc này DJ bắt đầu điều động không khí: “Put your hands up!”
“Hey!” Bành Hướng Chi giơ bàn tay lên thật cao rồi hạ xuống, cùng mọi người hô to một tiếng ở chỗ cao trào của nhịp điệu, nheo mắt lại sáng lấp lánh, nàng lại giống như hơn 20 tuổi hướng về chỗ hào quang mạnh nhất nở nụ cười, cười đến thần thái phi dương, không sợ không sợ.
Kỷ Minh Tranh nhìn sườn mặt nàng, nhìn nàng nhíu mũi, nhìn đôi môi đỏ mọng đĩnh đạc của nàng, cuối cùng nàng mang theo nụ cười lấp lánh truyền tới, trong tiếng ồn ào ùn kéo đến hô: “Cậu cũng thử đi!”
“Tôi không quen thuộc bài hát này,” không biết phải làm gì để phù hợp với bầu không khí, “Hơn nữa, tôi không biết, nhảy cũng sẽ hét vào mic.”
“Hét, hét vào mic?” Mặt Bành Hướng Chi tái mét.
Một tiếng cười khẽ, Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng nói: “Trêu cậu đó.”
Bành Hướng Chi nhìn ngây người, Kỷ Minh Tranh cũng biết trêu người sao? Cái loại cảm giác này giống cái gì nhỉ, giống như nước đọng đột nhiên rung động, giống như mặt băng đột nhiên nứt ra, giống như buổi chiều giữa hè nắng chói chang, bạn không ôm hy vọng mở tủ lạnh vốn tưởng rằng trống rỗng, phát hiện bên trong có một lon coca mát lạnh.”
Giống như có tiếng nhai đá, ở trong lòng mình “Răng rắc, răng rắc”.
“Cậu trêu tôi làm gì.” Nàng dùng giọng rất nhẹ nói, ở trên sàn nhảy an tĩnh lại.
“Chỉ đùa một chút thôi.”
Tay còn nắm chặt mười ngón tay Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh vừa nói vừa lắc nhẹ.
Bành Hướng Chi đột nhiên nhịn không được, nhìn về phía cô nói: “Thật ra không phải nhảy như vậy.”
“Hả?”
Nàng rút tay ra, đặt lên eo Kỷ Minh Tranh, đôi mắt phượng xinh đẹp mê người ôm lấy cô, nói: “Biết vì sao tôi muốn uống rượu không?”
“Không biết.”
“Bởi vì có đôi khi, chúng ta sẽ nhảy như vậy.” Nàng vươn tay, ôm eo Kỷ Minh Tranh, ôm cô về phía mình, bụng dưới áp vào nhau, ngực cũng cọ cọ, sau đó quấn quanh cổ đến bên mặt cô, cắn cắn môi dưới, nói, “Cậu bảo tôi dạy cậu.”
Không uống rượu, nhưng không ngăn trở mùi thuốc lá rượu vang xung quanh xâm nhập nàng, cũng không ngăn trở sóng âm kịch liệt va chạm nàng, lại càng không ngăn trở tiếng hôn môi không kiêng nể gì của người bên cạnh, gây mê nàng trong bầu không khí dụ địch xâm nhập, Kỷ Minh Tranh nói, đây là nơi thanh sắc, đúng không? Vậy làm sao có thể lãnh đạm như vậy?
Nàng nghe thấy tim Kỷ Minh Tranh đập rất nhanh, Bành Hướng Chi đột nhiên hài lòng, nói: “Cậu đừng căng thẳng.”
Ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, thân thể đong đưa sinh động trong tiếng nhạc, mang theo tiết tấu của đối phương, nàng vẫn ở bên tai Kỷ Minh Tranh nói: “Tim cậu thật sự đập rất nhanh, bình thường chúng tôi uống rượu tim mới có thể nhanh như vậy.”
“Các cậu?”
Kỷ Minh Tranh hạ giọng, hỏi nàng: “Trước kia cậu nhảy với người khác, đều như vậy sao?”
“Không chỉ vậy.” Bành Hướng Chi lắc đầu.
Sau đó rút thân thể ra, duy trì khoảng cách ước chừng hơn 10 cm với Kỷ Minh Tranh, tay trên eo leo lên, sờ lên mặt cô, rất nóng, bởi vì mặt Kỷ Minh Tranh rất đỏ, có điều Bành Hướng Chi không lưu luyến quá nhiều, mà vươn ra sau đầu cô, luồn vào trong mái tóc ấm áp mà mềm mại.
Bành Hướng Chi nhìn môi cô: “Khi không khí tốt, chúng tôi sẽ hôn nhau.”
Nàng kề sát vào: “Giống như hai người bên cạnh kia.”
Hơi thở đánh vào môi, Kỷ Minh Tranh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hơi nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, hai cô gái hôn đến nóng bỏng lại triền miên.
“Bọn họ, là tình nhân sao?” Kỷ Minh Tranh nhỏ giọng hỏi.
“Không phải,” Bành Hướng Chi lắc đầu, “Bọn họ chưa chắc đã quen biết.”
“Bọn họ cũng không nhất định là cong.” Chỉ có điều, bởi vì dục vọng, bởi vì hành vi phóng đãng, bởi vì cô độc, bởi vì muốn an ủi.
Tay Kỷ Minh Tranh khoác lên cánh tay Bành Hướng Chi siết chặt, nắm chặt ống tay áo nàng.
“Nhưng hiện tại tôi sẽ không,” Bành Hướng Chi buông cô ra, thở ra một hơi, “Bởi vì tôi không có uống rượu.”
Nàng chớp mắt mấy cái, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng ngoắc tay Kỷ Minh Tranh: “Đi thôi, tôi không thích bài hát này.”
Giọng nói có chút cô đơn, rất đột nhiên, cũng rất buồn.
Rời khỏi sàn nhảy, như là trở lại nhân gian, nàng đột nhiên cảm thấy, sàn nhảy mà Kỷ Minh Tranh miêu tả, thậm chí bao gồm cả hộp đêm này, đều giống như một mặt kính chiếu yêu, bắt yêu quái trong lòng người ta đến không chỗ nào che giấu, những ác ma ẩn núp ban ngày, chỉ có thể dựa vào cắn nuốt ban đêm để sinh tồn.
Có người ban đêm rất ngắn, yêu quái không có thức ăn, rất ốm, rất yếu, ví dụ như Kỷ Minh Tranh.
Có người bân đêm rất dài, ác ma kia được cho ăn rất béo, rất mạnh, có thể dao động người dựa vào sinh tồn thể diện căn cơ, ví dụ như Bành Hướng Chi.
Trở lại ghế dài, nàng ném mình lên sô pha, giống như chuốc rượu rót cho mình một ly nước cam.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, lại đeo kính lên, rất muốn hỏi nàng, trước kia thật sự thường xuyên hôn môi người khác ở hộp đêm sao? Nghe ngữ khí của nàng, giống như có nam, nữ cũng có, lại giống như chuyện này không liên quan đến tình cảm, hôn xong có thể ngay cả tạm biệt cũng không cần nói, thân mật chỉ ở lại trên sàn nhảy.
Cũng may Bành Hướng Chi không coi cô là người ngả ngớn có thể đặt trên sàn nhảy.
Thở dài một hơi, cô không nói nữa.
Bành Hướng Chi quay đầu nhìn cô, vừa thấy tư thái trầm mặc của cô, có chút không vui: “Cậu làm cái vẻ mặt này làm gì?”
“Tôi không có.” Kỷ Minh Tranh vô tội.
“Tôi, tôi tuy rằng lúc cùng người khác nhảy có điên qua, nhưng tôi không hẹn, kiss gì gì đó, được chưa.” Bành Hướng Chi hơi chột dạ.
“Hơn nữa, cũng là chuyện nhiều năm trước, cũng cứ như vậy qua mấy lần, tôi gần hai năm, đều không có.” Nàng cũng không biết mình đang giải thích cái gì, càng nói, càng cảm thấy mình thật tệ.
Muốn triển lãm một chút sân nhà của mình, muốn mượn cớ phóng túng chính mình gần gũi cô một chút, lại không dám, Kỷ Minh Tranh vừa im lặng, mình lại giống như một liệt nữ trinh tiết lập đền thờ ở đây.
Thật phiền, lung tung lộn xộn.
“Cậu đang…… giải thích với tôi sao?” Kỷ Minh Tranh không chắc, hỏi thử.
“Tôi, không có.” Bành Hưởng Chi lí nhí trong miệng, nói không hề tự tin.
“Tôi cũng đang nghĩ,” Kỷ Minh Tranh cười nhạt, “Cậu sẽ để ý tôi thấy cậu thế nào sao?”
Bành Hướng Chi thốt ra đã muốn phủ nhận, nhưng nàng bắt chéo chân, giơ tay chống cằm, liếc Kỷ Minh Tranh một cái: “Cậu…… vậy, nếu nói như vậy, ấn tượng của cậu đối với tôi là gì?”
“Ấn tượng của tôi về cậu……”
Kỷ Minh Tranh hơi nghiêng đầu, trong mắt rơi vào chất lỏng vàng óng ánh của nước cam. Cô bắt đầu thừa nhận, năm đó mình hẳn là từng hướng tới một cô gái như Bành Hướng Chi, nàng đều rát·tốt với tất cả mọi người, dường như bạn bè quen biết đều thích nàng.
Nàng không thèm quan tâm liệu xen vào có gây thêm phiền toái cho người khác hay không, cũng giống như nàng có thể vào một ngày cuối tuần vào lúc 11 giờ đêm, trực tiếp gọi Wechat gọi người ra chơi với nàng.
Kỷ Minh Tranh trước kia cũng từng thử nói chuyện với nàng, đế giày là lần đầu tiên, lần thứ hai, là lúc cô 23 tuổi.
Năm ấy Bành Hướng Chi, Tô Xướng và cô hợp tác một bộ kịch, không CP, ba nữ chính, mặc dù là chi phí thấp, nhưng lúc đó chủ đề mới mẻ độc đáo, cũng vừa vặn hợp với xu thế ngẩng đầu chủ đề chủ nghĩa nữ tính, cũng được cho là bộ kịch truyền thanh hot.
Bởi vậy đoàn phim bảo ba người họ đến phòng thu thu một vở kịch nhỏ, xế chiều hôm đó họ đến tương đối sớm, ngồi trên ghế nghỉ ngơi bên cạnh lối đi, Bành Hướng Chi lấy điện thoại ra lướt Weibo, rất vui vẻ nói với Tô Xướng, trên mạng thế mà lại có fan CP của hai người bọn họ, gọi là “Mặc sức tưởng tượng”.
Bành Hướng Chi một bên lướt siêu thoại, một bên oán giận: “Dựa vào cái gì cậu ở phía trước?”
Hai người bọn họ từ trước đến nay quan hệ rất tốt, nói rất náo nhiệt, Kỷ Minh Tranh ngồi ở một bên, suy nghĩ một chút, hỏi một câu: “Không biết trên mạng có fan CP của tôi với hai người không?”
Giọng của cô quá nhỏ, không đủ Bành Hướng Chi nghe thấy, hoặc là nói, không đủ cho Bành Hướng Chi hai mươi mấy tuổi tĩnh tâm nghe được.
Bành Hướng Chi vẫn ríu rít với Tô Xướng, không để ý đến cô.
Kỷ Minh Tranh không hỏi lần thứ hai, chẳng qua sau đó nghĩ lại, nếu như lúc ấy Bành Hướng Chi để ý đến cô, sẽ trả lời cái gì, hơn phân nửa là “Hả, để tôi tìm thử xem, liệu có hai ta hay không? Tên CP của hai ta sẽ tên là gì? Không thể nào tôi vẫn ở phía sau……”
Có thể tên là “nước ép cam”. Nhiều năm sau, Kỷ Minh Tranh và Bành Hướng Chi ngồi ở quán bar, nhìn người năm đó không làm bạn bè, gọi một tá đồ uống lạnh trút giận, trời xui đất khiến giải đáp vấn đề này cho mình.
Kỷ Minh Tranh cười cười, nói: “Lúc mới quen, cảm thấy cậu rất kiêu ngạo, cũng cảm thấy cả đời này chúng ta sẽ không gặp nhau.”
Bành Hướng Chi giật mình: “Vậy, sau khi gặp nhau thì sao?”
Kỷ Minh Tranh suy tư một lát: “Rất khó định nghĩa, rất phân liệt, rất mâu thuẫn.”
Bành Hướng Chi lại muốn hỏi, nếu như người như vậy, có một ngày thích cậu, cậu sẽ vui vẻ, hay là sẽ buồn rầu đây?
Nhưng nàng không nói.
Đêm đó trở về, nàng không muốn Kỷ Minh Tranh ngủ cùng mình, bởi vì hai người đều mệt đến kiệt sức, chúc nhau ngủ ngon, Bành Hướng Chi lại chịu đựng đến khi trời sắp sáng, cuối cùng cũng tiến vào trạng thái ngủ.
Đêm đó nàng mơ thấy mình hôn Kỷ Minh Tranh.
Mồ hôi lạnh ròng ròng giật mình tỉnh giấc, cảm thấy dưới thân không đúng, chạy đến phòng vệ sinh, phát hiện nàng ướt đẫm.
Bành Hướng Chi ngồi yên trên bồn cầu nửa tiếng đồng hồ, chuyện này thật ly kỳ, cũng thật quá sức. Bằng sức một mình thật sự hold không nổi, phải hỏi các quân sư quạt mo của nàng thử mới được.