Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Rate this post

Lục Tiềm quay đầu nhìn về phía đại ca, kinh ngạc nói:

“Sao ca ở đây?”

“Mới vừa rồi thiếu chút nữa bị ngươi húc bay đi.”

Lục Cẩm An mỉm cười.

“Ai húc? Ai dám húc ca?”

Lục dấm chua vừa ăn cướp vừa la làng, gầm gừ dữ dằn nhìn chung quanh.

Lục Cẩm An không dễ bị lừa, cánh tay cứng ngắc vẫy gọi thất đệ lại đây nhận lấy cái chết.

Lục Tiềm nhất thời chột dạ quay đầu lại nhìn thư đồng nhà mình.

Tiết Dao im lặng gật gật đầu, ý bảo hắn đi tiếp nhận trừng phạt của đại ca.

Tại sao có thể húc bay đại ca chứ?

Lu dấm chua quá lớn, nên khi bị chen mất chỗ ngồi, đã vô pháp vô thiên!

Ngay cả thư đồng cũng không thể bao che khuyết điểm.

Lục Tiềm mất mát cúi đầu đứng lên, từng bước từng bước di chuyển đến trước mặt đại ca. Hắn ngẩng đầu học khẩu khí đại ca trước đây nói lời khuyên can.

“Thất đệ còn nhỏ.”

Lục Cẩm An giơ tay liền bắt đầu giáo dục thất đệ:

“Ở đây nhiều ghế như vậy! Nhiều chỗ ngồi như vậy! Ngươi không ngồi! Muốn ghế của đại ca! Tranh giành chỗ ngồi đúng hay sai?”

Lục Tiềm tỏ vẻ khó có thể tin ôm đầu nhìn đại ca, hoảng loạn khuyên can.

“Lão Thất sắp khóc nha!”

Lục Cẩm An mím môi hít một hơi, tiếp tục hung ác dạy dỗ.

“Đã lớn rồi! Còn như thế! Tranh giành thức ăn!”

“Ai nha! Thật là!”

Tiết Dao không thể nhịn được nữa đi lên ngắt lời, xen vào giữa hai người, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lục Tiềm:

“Lần sau không được như vậy nhé?”

“Còn ngươi!”

Lục Cẩm An quay sang giơ tay vỗ vào sau đầu Tiết Dao.

“Cứ như thế! Bao che khuyết điểm! Bao che khuyết điểm! Bao che khuyết điểm! Thất đệ đều do ngươi tập quen thói xấu!”

Ui! ! ! !

Tiết Dao ôm lấy đầu nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩm An. HunhHn786

Ngài đang dạy bảo đệ đệ đó! Tại sao còn đánh thư đồng của đệ đệ?

Nam thần lễ nghi phong độ đâu rồi?

Lại còn đánh đau như thế!

Sớm biết không đến bao che khuyết điểm rồi!

“Ca! Không được đánh Dao Dao.”

Lục Tiềm dũng cảm đứng ra, chỉ vào đầu của chính mình cứng rắn nói:

“Đánh vào đây!”

Lục Cẩm An trợn mắt, đánh tới một cái.

“Ca nhẹ chút…”

Một lát sau, Thất điện hạ đầu có thêm một chỗ u cùng thư đồng ngoan ngoãn ngồi chịu thẩm tra.

“Ngươi đến cùng gấp cái gì?”

Lục Cẩm An hỏi thất đệ.

Lục Tiềm liếc mắt nhìn đĩa dấm nhỏ trên bàn, thành thật trả lời:

“Trong thời gian lột mười con tôm tìm tới dấm chua, Dao Dao liền hôn Gia một cái.”

Trong đầu Tiết Dao vang lên âm thanh “ù ù”, chân dưới bàn điên cuồng đá Lục dấm chua.

Loại trò chơi tình thú riêng tư này có thể nói với đại ca à!

Lục Tiềm quay đầu nhìn vị hôn thê không ngừng dùng mũi chân mê hoặc vị hôn phu, nhỏ giọng cười nói:

“Chờ một chút rồi hôn, ca đang hỏi đó.”

Tiết Dao mặt trắng bệch.

“…”

Lục Cẩm An không nghe rõ ràng, nhìn thất đệ, lại nhìn Tiết Dao:

“Cái gì hôn một cái?”

“Không có gì!”

Tiết Dao cướp lời đáp.

“Mười con tôm hôn mặt, năm con tôm hôn…”

Lục Tiềm quay đầu nhìn hôn thê không hiểu ý vị hôn phu.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Ánh mắt Lục Cẩm An trở nên nghiêm túc.

“Không có, Điện hạ…”

“Tiết Dao.”

Lục Cẩm An cắt ngang lời giải thích của Tiết Dao.

“Ngươi trước tiên tránh một chút.”

Điều gì nên đến sẽ đến chỉ là sớm hay muộn.

Tiết Dao đi ra cửa không ngừng tự an ủi mình.

Cũng may trước đây Tiết Dao đã dặn dò Lục Tiềm, khi có người ngoài hỏi, hắn phải nói chỉ chơi đùa mà thôi. Kinh thành không ít quan to quý nhân chơi đùa nam sủng. HunhHn786 Hoàng gia mặc dù chưa có, nhưng Lục Tiềm tuổi còn nhỏ, theo phong trào tiêu khiển một chút, cũng không có gì ghê gớm chứ?

Nói như vậy, đại ca hẳn là sẽ không quản thúc đệ đệ phương diện này.

Trong phòng yên tĩnh, Lục Cẩm An hỏi nghiêm túc.

“Chơi đùa xong thì sao? Tiết Dao vì ngươi làm không ít việc? Ngươi đối với hắn như vậy, chơi đùa xong bỏ hắn làm sao đây? Có nghĩ qua chưa?”

“Cầu hôn mà.”

Lục Tiềm cười lên, bộ dạng không thể chờ đợi được nữa.

“Tam thư lục lễ, Gia cưới, Dao Dao xuất giá.”

Hôm sau Tiết Dao lần đầu tiên được thái giám thông báo ở nhà “an dưỡng” mấy ngày.

Sau khi tiệc cưới kết thúc và bọn họ chia tay thì Tiết Dao chưa từng gặp lại Lục dấm chua.

Nhất định là chuyện xấu, không biết Lục Tiềm cùng Lục Cẩm An đã nói cái gì.

Lần nữa lo lắng về việc thành thân kia.

Tiết Dao đã cùng Lục Tiềm nói qua vô số lần, đường hoàng kết hôn là không thể.

Hắn không cần danh phận, chỉ cần khi ở cùng nhau, trong lòng hiểu rõ quan tâm lẫn nhau là đủ rồi.

“Nếu Dao Dao bỏ trốn cùng người khác thì Gia làm sao đây?”

Lục Tiềm mỗi lần đều đặc biệt nghiêm túc nói như vậy.

“Gia cần vương pháp bảo vệ.”

Tiết Dao mỗi lần đều bị chọc cười. Không ngờ Long Ngạo Thiên đàng hoàng trịnh trọng sợ bị hắn vứt bỏ.

Quả thực đáng yêu muốn chết rồi. Lục Tiềm quá mức đáng yêu dẫn đến Tiết Dao không thể nghiêm túc sửa lại ý nghĩ ngốc nghếch của hắn. Không ngờ tới nhanh như vậy liền xảy ra vấn đề rồi.

Qua hai ngày, trong cung không có ai đến thông báo.

Tiết Dao cảm giác như đợi nửa đời. Hắn không biết mình phải “an dưỡng” tới khi nào mới có thể vào cung gặp vị hôn phu. Hắn một khắc cũng không thể đợi.

Những lúc như thế này, Lục Tiềm thường nóng nảy hơn  so với Tiết Dao. Kỳ thực cũng không có nghĩa là Tiết Dao không để ý, chẳng qua là Tiết Dao có thể chịu đựng tốt hơn mà thôi.

Hắn có thể chịu đựng, ngoại trừ do tính cách bản thân, còn bởi vì hắn có ý đồ luôn muốn chứng minh Lục Tiềm quan tâm nhiều hơn hắn.

Lục Tiềm càng khẩn cấp, tâm trạng liền đặc biệt bất an tâm.

Bởi vì Tiết Dao thụ động hơn so với Lục Tiềm trong mối quan hệ này. Nếu như hắn không tổn thương thì không thể tùy tiện rời khỏi Lục Tiềm. Thế nhưng nếu Lục Tiềm không còn yêu, hắn phải thức thời tự mình rời đi. Cho nên hắn muốn nghênh tiếp nhưng còn kháng cự, cũng không phải muốn bắt trước rồi thả sau, chỉ là muốn lưu đường lui cho bản thân. Hắn ra vẻ mình bị ép buộc, như vậy thời điểm rời đi không có thê thảm.

Tình yêu thực sự là điều khác biệt kỳ lạ chứ không hoàn toàn hiển nhiên như tình cảm gia đình.

Trước mặt người yêu, người ta có thể liều mạng, mạnh mẽ và tự trọng. Dù có ra đi với trái tim đau khổ, vẫn muốn để lại dáng vẻ tao nhã, điềm tĩnh cho người mình yêu thấy.

Hãy xem Tiết Dao vẫn luôn không hạ giá, xứng đáng Lục Tiềm yêu mười lần.

Đảo mắt ba ngày trôi qua, Tiết Dao không nhớ nổi trong ba ngày này đã xảy ra chuyện gì.

Mẫu thân ông ngoại từng nói chuyện với hắn, hắn cũng không nhớ rõ họ đã nói cái gì.

Mỗi ngày ngoại trừ ở trên giường ngẩn người, chính là ngồi bên cửa sổ ngẩn người, còn có trên bàn cơm ngẩn người.

Cuối cùng cũng coi như có chút tin tức.

Bảo bảo ấm áp tự mình tới cửa.

Tiết Dao cảm thấy không ổn. Nếu như báo cho hắn vào cung, không thể nào là Vương gia đến thông báo. Vương gia tới gặp hắn thì nhất định là đến an ủi động viên hắn.

Có tin tức xấu mới cần an ủi động viên.

Như hắn sở liệu, bảo bảo ấm áp ngoại trừ nói hắn đừng lo lắng, cũng uyển chuyển nói cho hắn biết có khả năng hắn không giữ nổi vị trí thư đồng. Thế nhưng có sắp xếp cho hắn chức vị khác, muốn làm gì hắn có thể tùy tiện chọn.

Tất nhiên, ai có chút tự giác cũng nên biết, hắn không thể lựa chọn công việc tiếp xúc gần Lục Tiềm.

Tiết Dao muốn moi thêm thông tin từ miệng Lục Tiêu, nên cố gắng hết sức giả vờ thờ ơ.

Bảo bảo ấm áp rất dễ lừa, hàn huyên một hồi, thấy Tiết Dao bộ dáng không quan tâm, liền bắt đầu nói chuyện mình lo lắng.

Lục Tiêu nói thất đệ quá hồ đồ. Đại ca khuyên hắn đừng truyền sự việc ra ngoài thì tất cả theo hắn. Thất đệ nói cái gì mà tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng, cố chấp đến không chịu được, đem sự tình làm lớn. Hiện giờ ở trong triều đã có đại thần biết chuyện.

Tiết Dao không thể nghe tiếp nữa, tay run đến không giữ được. Hắn mượn cớ ra ngoài, trốn đi hít thở, để cho mình bình tĩnh.

Hắn quyết định viết một phong thư, nhờ Lục Tiêu chuyển giao cho Lục Tiềm.

Từ ngữ trong bức thư phải sắc bén như dao. Chính vì trước đây hắn quá mềm lòng mới khiến Lục Tiềm trở nên vô pháp vô thiên. Ai biết được tiểu tử này lợi hại đến mức nào, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra phiền toái không hồi kết.

Trong thư Tiết Dao nói: nếu đại ca không đồng ý, ước định trước kia của họ sẽ hủy bỏ, không muốn đem sự việc bị làm lớn.

Thư này như người ngoài cuộc viết, đặc biệt bình tĩnh rất tuyệt tình.

Viết xong liền quên hết, không dám nghĩ tới Lục Tiềm xem xong sẽ tức giận ra sao.

Tiết Dao nghĩ mối tình đầu của mình đại khái đến đây chấm dứt. Thật sự giống như pháo hoa bừng sáng ngắn ngủi. Đủ cho hắn nhớ cả đời, sau này có thể sẽ không yêu ai nữa.

Đêm hôm sau dù buồn ngủ vẫn không ngủ được, Tiết Dao nằm ở trên giường, mở mắt ngẩn người.

“Cộc cộc.”

Cửa sổ phát ra hai tiếng gõ.

Hắn giống như con thỏ nhảy xuống giường, chân trần chạy như bay đẩy ra cửa sổ, quay đầu nhìn về phía bên phải tìm kiếm.

“Bên này, Dao Dao ngốc.”

Phía trái truyền đến giọng trầm thấp quen thuộc, mang theo ý cười với chút lười biếng.

Tiết Dao lần đầu tiên phát hiện giọng Lục Tiềm dễ nghe như vậy. Từng tiếng từng tiếng gõ vào trái tim, chấn động đến mức cả người ngứa ngáy.

Bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Lục Tiềm đứng ở ngoài cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa sổ, một tay chắp sau lưng. Dưới ánh trăng hắn nghiêng đầu, mím miệng nhìn chăm chú vào Tiết Dao.

Chỉ là khắc chế cảm giác kích động muốn ôm ấp cũng đã tiêu tốn hết sự chú ý rồi, cho nên Tiết Dao phải xin tha thứ bắt đầu hỏi ngớ ngẩn.

“Tới một mình à?”

“Không phải chứ?”

Lục dấm chua nhíu mày hỏi:

“Dao Dao còn muốn thấy ai?”

“Vậy tiến vào ngồi một chút đi?”

Tiết Dao hướng trong phòng chỉ chỉ, ra hiệu Lục Tiềm từ cửa sổ bò vào trong.

Đã không thể chờ đợi, không muốn đi vòng trở lại mở cửa.

Lục Tiềm cúi đầu khẽ cười một tiếng, tay sau lưng đưa ra ba xâu kẹo hồ lô. Hắn đứng thẳng, trịnh trọng chia cho Tiết Dao hai xâu kẹo.

Hai xâu kẹo là muốn Dao Dao đút Điện hạ. Xâu kẹo trong tay Điện hạ đút Dao Dao.

Tiết Dao tiếp nhận xâu kẹo hồ lô, ngẩng đầu oán giận:

“Sao không mua bốn xâu kẹo?”

“Dao Dao ăn chậm.”

Lục Tiềm nói.

Nếu như muốn ăn xong cùng lúc, thì Dao Dao ăn một xâu kẹo, Gia ăn hai xâu kẹo.

Hai người cách cửa sổ đút đối phương ăn kẹo hồ lô.

Tiết Dao ăn một viên kẹo mũi đã cay cay, nuốt không trôi.

Lục Tiềm chờ hắn chậm rãi nhai, nhỏ giọng nói:

“Lá thư đó, Gia đã đốt.”

Tiết Dao ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không có chuyện gì, trong cung vẫn ổn.”

Lục Tiềm tiến lên một chút, cách cửa sổ nghiêm túc nhìn Tiết Dao:

“Chờ Gia đến cưới ngươi.”

“Chúng ta cứ như vậy ở bên nhau, còn chưa đủ sao?”

Tiết Dao vội la lên.

“Ngài muốn thành thân, chúng ta liền lén lút bái đường, đừng cho ai biết.”

“Gia muốn khắp thiên hạ đều biết.”

“Không chịu nghe lời.”

“Chỉ lần này, về sau nghe theo Dao Dao.”

Tiết Dao nghiêng đầu đi, không chịu thỏa hiệp.

“Đi nhé.”

Lục Tiềm từ biệt.

Tiết Dao cuống quít quay đầu lại nhìn hắn.

“Tiến vào ngồi một chút đi?”

Lục Tiềm hài lòng trước vẻ mặt miễn cưỡng của vị hôn thê. Hắn mỉm cười lắc đầu rồi lùi về phía sau rời đi.

Không biết tên này sao trở nên tàn nhẫn như vậy. Tiết Dao bỗng nhiên vươn tay qua cửa sổ, tóm lấy Lục Tiềm, kéo hắn đến trước mặt, kiễng chân hôn lên miệng hắn, run rẩy mất lý trí giữ người lại:

“Vào trong ngồi một chút đi… Thất gia?”

Chớp mắt cả người Tiết Dao đã bị Lục Tiềm ôm lấy, kéo ra ngoài, mạnh mẽ đặt trên mặt tường loang lổ gặm cắn.

Lần đầu tiên Tiết Dao cho phép Lục Tiềm điên cuồng chiếm lấy.

Cho đến tận khi thở không nổi, chóng mặt hoa mắt cũng không ngăn chặn Lục Tiềm đòi hỏi. Như là đem nửa đời điên cuồng phát tiết ra ngoài.

Tiết Dao bị kẹp ở giữa Lục Tiềm và bức tường còn ngại chưa đủ, tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng Lục Tiềm.

“Hừ…”

Nghe thấy Lục Tiềm hừ một tiếng, phần lưng bị tay Tiết Dao giữ chặt đột nhiên tiến về phía trước, như để tránh bị kìm hãm.

Hiểu rõ Lục Tiềm, rốt cục Tiết Dao trong nháy mắt tỉnh táo, phát hiện nguyên do khác thường.

Lục Tiềm không thể nào gặp được hắn mà chủ động rời đi.

Trừ phi…

Tiết Dao sờ soạn sau lưng Lục Tiềm. Quả nhiên, Lục Tiềm thẳng sống lưng, bắt lấy tay hắn, không cho hắn chạm vào.

Tiết Dao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Tiềm nhíu mày, rõ ràng là bộ dáng nhịn đau.

“Có phải là chịu đòn ?”

Giọng nói Tiết Dao đang phát run.

“Ta xem một chút…”

Lục Tiềm lùi về sau một bước.

“Gia phải đi rồi.”

“Còn nói không có chuyện gì ?”

Tiết Dao như phát điên rồi bắt đầu vạch ra áo Lục Tiềm, muốn xem thương thế hắn làm sao. Lục Tiềm lần thứ hai ấn Tiết Dao sát ở trên tường, không thể động đậy, chỉ có thể tội nghiệp ngẩng đầu hỏi.

“Đau không?”

“Đau.”

Ánh mắt Lục Tiềm hiện lên lửa giận.

“Xem xong thư Dao Dao, Gia đau đến suýt nữa tắt thở rồi.”