Ngày Nắng Gặp Mưa Rào
=.=.=.=.=.=
Trưởng thôn bên này vừa gật đầu, Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai hai người lập tức trở về nhà chung đưa Lý Hướng Vãn tới đây.
Sân sau ồn ào náo động, sân trước sao có thể không nghe thấy, vài người lúc này đều đứng ngoài sân nghe ngóng tin tức.
Thấy hai người trở về, Triệu Hương Lan thò qua đầu tiên, hỏi: “Đây là làm sao vậy?” Vẻ mặt khẩn trương, giống như rất quan tâm đến các nàng.
Thật sự quan tâm, vừa rồi đã đi cùng, chứ không phải bây giờ mới nói vuốt đuôi(*).
(*)Mã hậu pháo: 马后炮 – thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Lâm Ngọc Trúc lướt qua nàng ta nhìn Hà Viễn Phương ở phía sau, người sau rõ ràng hoảng loạn tránh né tầm mắt của nàng.
Lâm Ngọc Trúc cười lạnh một chút, nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là bắt trộm.”
“Bắt được rồi sao? Đây nhất định là cố ý chọn thời điểm nhà chúng ta ít nam nhân mà tới, các ngươi không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, ít nam nhân thì sợ cái gì, ở sân sau bọn ta hoàn toàn không có nam nhân, cũng không sợ, tới một người ta bắt một người, tới một đôi ta bắt một đôi, ai cũng đừng nghĩ chạy.”
Lâm Ngọc Trúc chỉ kém cầm dao phay gọi đánh gọi giết.
Nói cho Hà Viễn Phương bước chân hấp tấp trở về phòng.
Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu sắc mặt lập tức không tốt.
Hai bọn họ lại không phải kẻ ngốc, lời vừa rồi của Lâm Ngọc Trúc rõ ràng là nói với Hà Viễn Phương.
Hai người ở cùng một phòng, lúc này trong lòng bắt đầu luống cuống.
Lời nói không có căn cứ Lâm Ngọc Trúc chưa từng nói một câu, nhìn hai người trước mặt đều đang âm thầm cân nhắc, liền đi về sân sau.
Lúc trở lại nhà trưởng thôn, Lý Hướng Vãn kinh ngạc nhìn Lý Đại Sơn, cô khó hiểu hỏi: “Ai nói cho ngươi là ta có tiền.”
Sắc mặt nhóm đại thẩm nhất thời trở nên vi diệu.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, di, nàng đã bỏ lỡ cái gì vậy?
Cũng phải vài ngày sau, Lâm Ngọc Trúc mới từ Trần thẩm biết được, trong phòng Lý Hướng Vãn lúc nào cũng bay ra mùi thịt, còn có từng dải thịt khô, đã sớm lan truyền ra.
Đây sợ là không thể thiếu công lao của Triệu Hương Lan.
Thời điểm xuyên tới quần áo Lý Hướng Vãn cũ đến không ra hình, trước khi xuống nông thôn đã thay một loạt mới, quần áo mới tinh này, các đại nương trong thôn cũng từng đặc biệt nghiên cứu, thường xuyên như vậy liền truyền ra Lý Hướng Vãn là người có tiền……
Lời đồn này cũng không biết đã truyền bao lâu, muốn tìm ra chính chủ rất khó.
Lâm Ngọc Trúc lúc ấy liền nghĩ, chính mình đơn độc xây nhà cũng rất nguy hiểm nha, nói không chừng ngày nào đó cũng bị trộm nhớ thương.
Trần thẩm cười cười, Lâm Ngọc Trúc mới biết, bởi vì giúp nhóm đại thẩm tới cửa nhờ viết câu đối xuân, cũng coi như là đã tham quan hết nhà của nàng, nhà chỉ có bốn bức tường chính là như thế.
Mọi người đều nói Lâm trí thức lúc trước vẫn là quá trẻ, dùng hết tiền trên người xây nhà, cũng chỉ là bên ngoài nhìn ngăn nắp, bên trong lại không đẹp.
Những lời này đều là nói sau.
Bị Lý Hướng Vãn hỏi như vậy, Lý Đại Sơn ngập ngừng ấp úng nói: “Chuyện này đâu cần phải ai nói.”
Lý Hướng Vãn……
Cuối cùng thống nhất là nhốt Lý Đại Sơn trong phòng tối.
Phòng tối chính là một phòng trống ở Thôn Ủy Hội, ngày thường dùng để chứa chút đồ linh tinh.
Lý Tứ thẩm ngày hôm sau biết tin còn cố ý chạy đến chỗ Lý Hướng Vãn vừa khóc vừa gào, Lâm Ngọc Trúc vừa thấy có trò hay rất là vui vẻ đi qua xem náo nhiệt.
Nơi nào ngờ, Lý Tứ thẩm đang khóc hăng say nhìn thấy nàng, lại như bị điểm huyệt cứng đờ, ngơ ngác nhìn nàng, tức giận nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc một tay bê cốc nước to của mình, một tay mở nắp, uống một ngụm nước, rất tự nhiên nói: “Xem náo nhiệt nha.”
Lý Hướng Vãn lấy tay đỡ trán, suýt nữa ngất xỉu.
Lâm Ngọc Trúc đi vào một cách rất tự nhiên, kéo ra ghế dựa, ngồi lên, bắt chéo chân, rung chân nhìn Lý Tứ thẩm, rất kinh ngạc nói: “Tứ thẩm, tiếp tục nha, ta ở đây ảnh hưởng đến ngươi phát huy sao?”
Lý Tứ thẩm ấp ủ một chút cảm xúc lại bắt đầu kêu khóc, “Đại Sơn đáng thương nhà ta, còn đang phải ở trong căn phòng rách chịu đói chịu lạnh, các ngươi ở đây trôi qua thư thái…”
Lâm Ngọc Trúc lại thư thái uống một ngụm nước ấm, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Lý Tứ thẩm……
“…không có thiên lý, các người đều là người lòng dạ hiểm độc…”
“Tứ thẩm, ta nhớ rõ con trai út của ngươi còn đang ở bộ đội nhỉ?” Ánh mắt Lý Hướng Vãn ung dung nhìn lại.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục ở một bên ừng ực uống nước.
Lý Tứ thẩm cùng Lý Hướng Vãn…
“Ngươi nhắc tới Tiểu Sơn nhà ta làm gì.” Lý Tứ thẩm có chút phòng bị nhìn Lý Hướng Vãn.
“Chuyện anh trai hắn nửa đêm trộm cướp, nếu để lãnh đạo trong quân biết, ngươi cảm thấy hậu quả sẽ như thế nào?” Lý Hướng Vãn từng câu từng chữ đe dọa.
Lý Tứ thẩm không biết hậu quả sẽ như thế nào, nhưng loáng thoáng biết có cách nói là thẩm tra chính trị, nếu không phải cha đẻ Tiểu Sơn là liệt sĩ, có thể vào bộ đội hay không còn chưa nói chắc.
Trong lòng nhất thời bất ổn.
“Hiện tại chỉ là ở trong thôn nhốt mấy ngày, ngươi nếu còn tiếp tục kêu khóc, chúng ta liền đi Cục Công An, chắc Tứ thẩm với nơi đó cũng coi như là quen cửa quen nẻo, sau đó sẽ là kết quả gì, dù ngươi có khóc chết trong phòng ta, thì cũng không thay đổi được.” Lý Hướng Vãn lẳng lặng nói.
Lý Tứ thẩm hoàn toàn tắt tiếng.
Rất tốt, không còn náo nhiệt để xem, Lâm Ngọc Trúc một hơi uống sạch cốc nước, đứng dậy chậm rì rì rời đi.
Lý Hướng Vãn vừa bực mình vừa buồn cười.
Sau đó, Lâm Ngọc Trúc cũng không biết hai người lại tiếp tục nói cái gì, dù sao cũng không còn nghe thấy tiếng kêu khóc giống như mổ lợn của Lý Tứ thẩm, một lúc sau người mới rời đi.
Hệ thống đã dò xét dáng người của Hà Viễn Phương, tiến hành so sánh với kẻ đã tới đêm đó, cơ bản tương tự 99%.
Không bắt được người này, Lâm Ngọc Trúc có chút không vui.
Nàng tỉ mỉ lên kế hoạch cho một tuồng kịch, cuối cùng sa lưới lại là người khác, rất không có cảm giác thành tựu.
Sau vụ náo loạn ngày hôm qua, Lâm Ngọc Trúc đoán người ở sân trước sẽ không dám tới nữa, nói không chừng tâm tư lại chuyển đến hai người kia.
Trước tiên thay hai người họ thắp một cây nến.
Nhưng tai nạn phải phòng ngừa từ lúc chưa xảy ra, Lâm Ngọc Trúc lập tức mượn xe đạp đi thị trấn.
Lúc trở về, trong túi nhiều thêm mấy cái bẫy kẹp chuột.
Chia cho Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn mấy cái, nàng về phòng đi làm nghiệp lớn của chính mình.
Cưa mấy miếng gỗ không lớn không nhỏ, Lâm Ngọc Trúc đánh giá một chút, ừm, độ dày vừa phải, có thể sử dụng.
Sau đó từ trong túi lấy ra một nắm đinh bắt đầu thẳng tắp đóng vào.
Một lúc sau, mặt bên kia của tấm ván gỗ đã chi chít đầu đinh.
Nhìn tấm ván đinh dày nhọn, Lâm Ngọc Trúc vừa lòng gật gật đầu.
Mấy tấm ván này thì không chia cho hai người bên cạnh nữa.
Thao tác trong đó có chút phiền phức, phải rải ra lúc nửa đêm, thu lại trước khi trời sáng, tránh cho ngộ thương người khác.
Nàng có hệ thống có thể giám sát mọi lúc, nhưng hai người bên cạnh lại không có.
Vạn nhất Lý Hướng Bắc cũng động kinh quay lại ăn tết, hơn nửa đêm dẫm phải, vậy thì……
Người tốt không thể làm bừa.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua đều không nghe thấy tiếng hét chói tai cực kỳ bi thảm.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có chút cô đơn.