Thần Mộ

Rate this post

Người khác có thể kiếm được đề thi hay không, trưởng thôn không biết, dù sao thì ông có thể kiếm được.

Nếu không cũng sẽ không đồng ý với Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai.

Con dâu muốn giúp nhà mẹ đẻ, trưởng thôn chỉ có thể nói, ông nghe vợ mình.

Vợ muốn giúp, vậy thì giúp, không cho giúp thì không giúp.

Chờ tới thời điểm buổi tối đêm khuya tĩnh lặng, trưởng thôn bí mật cho vợ mình xem.

Sắc mặt vợ trưởng thôn cứng lại, ấp ủ nửa ngày mới nói: “Ban ngày ta nói đó là nói cho con dâu nghe thôi, ngươi có bản lĩnh này hay không, ta còn không biết sao, nhà họ Lý bên kia không thể nhả ra, hôm nay giúp cái này, ngày mai sẽ phải giúp cái kia, ngay cả chút đồ ăn trong miệng đứa nhỏ cũng nhớ thương, ta thấy nhà họ Lý bọn họ nghĩ chúng ta là kẻ coi tiền như rác.”

Trưởng thôn chép chép miệng, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: “Nghe ngươi.”

Vợ trưởng thôn khẽ thở dài, bà phải sống lâu thêm mấy năm, chống đỡ đến khi cháu trai cưới vợ sinh con, bằng không có cô con dâu không phân rõ phải trái như vậy, cháu trai bà về sau không biết phải chịu khổ thế nào đâu.

Nghĩ nghĩ, cũng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Ở một phòng ngủ khác, Lý Tú Tú lăn qua lộn lại không ngủ được, chọc chọc Triệu Kiến Quân đang ngủ ngáy, tâm tình cực kỳ bực bội.

Triệu Kiến Quân đang mộng đẹp lại bị quấy rầy, hai mắt mông lung mở ra, cũng không khống chế giọng, không kiên nhẫn nói: “Lại sao?”

Lý Tú Tú đánh một cái vào trên vai hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Đồ ma quỷ ngươi, không biết nói nhỏ một chút sao, ngươi nói cha mẹ ngươi có phải là bất công hay không, xây cho em gái ngươi một căn nhà riêng không nói, còn kiếm cho con rể một cái danh ngạch đại học, ngươi nhìn lại ngươi xem, có gì?”

“Có gì? Ngươi muốn có gì? Cha ta tìm việc cho ta ở công xã, thế này ngươi còn chưa biết đủ à.” Triệu Kiến Quân càng ngày càng thấy phiền với bà vợ bụng dạ hẹp hòi của mình.

Mỗi ngày không phải là mẹ bất công, thì chính là cha hắn đối với hắn không tốt, sao nào, cha mẹ hắn không phải cha mẹ đẻ à?

“Sao ngươi hung dữ như vậy, ở công xã thì có gì tốt, em rể ngươi sau khi tốt nghiệp chính là làm cán bộ, ngươi thì sao, ở công xã làm chân sai vặt, ngươi còn rất thoả mãn, cha ngươi có thể giúp em rể ngươi, sao lại không thể giúp em gái ta chứ.”

Triệu Kiến Quân lập tức ngồi dậy.

Cơn giận cũng bốc lên, bực bội mà hét: “Em gái, em rể ta dù thế nào cũng là người trong nhà, em gái ngươi là người nhà ai? Gả đi rồi, ngay cả mẹ ngươi cũng không coi là người nhà nữa, là ta khờ hay là ngươi ngốc, có đi ngủ hay không? Không ngủ thì ngươi về nhà họ Lý mà oán giận đi.”

Giọng nói của Triệu Kiến Quân thực sự không nhỏ, nhiễu cho trưởng thôn cùng vợ cũng bị đánh thức, vợ trưởng thôn vội đứng dậy nhìn xem cháu trai bảo bối nhà mình có bị đánh thức hay không, thấy cháu trai vẫn đang ngủ ngon lành, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải để ý đến đứa nhỏ, thế nào cũng phải lớn tiếng mắng hai câu.

Trưởng thôn lôi kéo vợ mình, nói: “Được rồi, đừng nóng giận, con trai ngươi không hồ đồ là được rồi.”

“Đáng, ai bảo hắn lúc trước chết sống muốn cưới, hiện tại vui vẻ chưa.”

Hai vợ chồng già thở ngắn than dài một hồi, mới tiếp tục ngủ.

Lý Tú Tú thấy nam nhân nhà mình tức giận, không dám nói cái gì nữa.

Nhà trưởng thôn lúc này mới yên tĩnh trở lại.

Nhưng những nhà khác trong thôn, cũng không thể ngủ được.

Từng nhà đều muốn cho con mình làm giáo viên, có công điểm, có trợ cấp, còn không cần làm việc nhà nông, chuyện tốt như vậy ai không nhớ thương.

Thôn Thiện Thuỷ đã mở ra một màn kịch tranh đấu gay gắt giữa các gia đình trong thôn.

Mâu thuẫn nhỏ như nhà trưởng thôn chỉ là một góc của núi băng.

Có mấy người vị trí giáo viên còn chưa kiếm được, người trong nhà cũng đã đấu võ với nhau.

Thời điểm trưởng thôn đi hoà giải, một đầu hắc tuyến…… (==”’)

Nhà trưởng thôn, nhà đại đội trưởng còn có nhà Lý kế toán, bậc cửa đã sắp bị giẫm nát.

Mọi người đều là mỗi người các hiển thần thông(*) tìm phương pháp.

(*)Bát tiên quá hải, các hiển thần thông – 八仙过海,各显神通 – tám vị tiên vượt biển, mỗi người đều hiển thị thần thông của mình → ý chỉ mỗi người đều tự có cách làm việc riêng, hoặc mỗi người đều đem bản lĩnh của mình ra thi đua.

Người có tầm nhìn xa dù sao cũng là số ít.

Tới cửa tặng lễ, đưa một miếng thịt cũng một túi đường đỏ đã cho rằng việc này có thể làm ổn thoả.

Vợ trưởng thôn không hề nhận của ai cả.

Nghĩ tới 60 đồng tiền hàng thật giá thật kia, mấy thứ này quả thực không lọt vào mắt.

Lý thái thái, mẹ của Lý Tú Tú, cũng đặc biệt cầm hai bình đồ hộp và thịt đi đến nhà trưởng thôn, nhờ người làm việc.

Tốt xấu gì cũng là thông gia, vợ trưởng thôn cười ha hả đón người vào nhà.

Hai cáo già ngồi trong phòng đánh Thái Cực.

Cuối cùng Lý lão thái mất hứng mà về.

Đồ vật cũng xách về.

Nhà đại đội trưởng cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngay cả thân thích ở thôn bên cạnh cũng tới thăm dò.

Có mấy thân thích không phân rõ phải trái chắc chắn là phải đắc tội.

Kỳ thật giữa các lãnh đạo thôn cũng không yên ổn, đều đang nhìn xem đối phương đề cử ai.

Nhìn chằm chằm xem có ai lộ đuôi hay không, một khi bắt được là phải kéo xuống nước.

Quả thực nói lục đục với nhau cũng không quá.

Người muốn làm giáo viên quá nhiều, đặc biệt người mới tốt nghiệp tiểu học cũng muốn tới dạy dỗ người khác.

Trưởng thôn mắt già cụp xuống, đặt ra quy định, không thể để bất kỳ con chó con mèo nào cũng có thể tham gia kỳ thi.

Trình độ văn hoá nói thế nào cũng phải tốt nghiệp sơ trung.

Rất tốt, quá nửa người trong thôn không cần tiếp tục nhớ thương.

Chờ danh sách dự thi được quyết định.

Vào một ngày ánh mặt trời không tính là tươi đẹp.

Tiểu Hồng Bân tới đưa cho Lâm Ngọc Trúc một gói táo đỏ kim sa, nói là chú nhỏ gửi về, rất ngọt, bà nội bảo hắn đưa đến đây một ít.

Thứ tốt bậc này, Lâm Ngọc Trúc cũng không dám nhận không.

Như vậy quá không có mắt nhìn rồi.

Lâm Ngọc Trúc đã nhìn ra, Tiểu Hồng Bân mới là mệnh căn tử của hai vợ chồng già trưởng thôn.

Lấy ra không ít kẹo sữa đại bạch thỏ nhét vào túi áo bông của cậu nhóc, cực kỳ nghiêm túc dặn dò: “Cầm về nhà giấu đi, từ từ ăn, đừng để cho bạn nhỏ khác nhìn thấy, cẩn thận không là sẽ cướp kẹo sữa của nhóc đấy.” Quả thực chính là nhất phái hồ ngôn(*).

(*)Nhất phái hồ ngôn: 一派胡言 – Toàn là những lời nói nhảm nhí.

Tiểu Hồng Bân vừa nghe sẽ có người cướp, lập tức gật đầu nói: “Tiểu Lâm tỷ tỷ, ta đã biết.”

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, “Được, về đi.”

Cậu nhóc lập tức vui sướng về nhà.

Một đường cũng không dám dừng lại, vào nhà, đôi mắt xoay chuyển, liền đi tìm bà nội, ôm đùi bà nói: “Bà nội, tiểu Lâm tỷ tỷ cho cháu rất nhiều kẹo sữa đại bạch thỏ, bà giúp cháu cất đi, cháu để dành ăn từ từ.”

Vợ trưởng thôn vốn không để tâm lắm, chờ cháu trai mình móc ra một nắm kẹo sữa mới lắp bắp kinh hãi.

Tiểu Lâm trí thức thật đúng là khách khí, kẹo sữa này ít nhất cũng gần nửa cân.

Nhận lễ của đối phương, trong lòng đối với Lâm Ngọc Trúc quả thực là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.

Trong lòng không khỏi lại đem người từ đầu đến chân khen một lần.

Vẻ mặt hòa ái nói với cháu trai nhà mình: “Bà nội giúp cháu khóa lại, lúc nào cháu ăn thì lén ăn, đừng để mẹ cháu nhìn thấy, bằng không lại…” Ngẫm lại, vẫn là không nói, kẻo giống như bà đang châm ngòi ly gián.

Nhưng Tiểu Hồng Bân lại biết, dùng ngữ khí non nớt nói: “Bà, cháu biết, nếu bị nhìn thấy, lại phải cho bọn Lý Kế Quân.”

“Mẹ cháu hồ đồ, về sau cháu đừng ngốc theo là được.”

“Vâng, cháu biết mà bà.”

“Ha ha, vẫn là cháu trai của ta thông minh.”

“Bà, bà thông minh mới có cháu thông minh.”

“Ha ha…”

Bên này hai bà cháu tâng bốc lẫn nhau một hồi, bên kia Lâm Ngọc Trúc lại đang nhìn chằm chằm giấy gói.

Sau khi mở giấy gói ra, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc khựng lại.

Táo là táo ngon.

Chính là giấy gói táo còn có huyền cơ khác.

Lâm Ngọc Trúc đổ hết táo đỏ ra, trải rộng tờ giấy gói, mở ra mới biết có vài tờ.

Lâm Ngọc Trúc nhìn kỹ một lần, càng nhìn càng cảm thấy đây có thể là đề thi…

Ai ô ~

Trưởng thôn thật có năng lực.