Đế Tôn

Rate this post

Editor: Morela

Sài Nùng kích động nói: “Hoa Nhan bị người ta cưỡng hiếp, sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ giết chết Hoa Thước, còn muốn giết tất cả chúng ta!”

Uông Dương vẫn hơi do dự: “Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Hoa Nhan hoàn toàn không giống vậy! Cô ấy đơn thuần đáng yêu, hoàn toàn không giống một người từng bị xâm hại, ngây thơ như thế sao có thể đã từng sinh ra một đứa bé quỷ, còn mất đi người thân yêu nhất?”

Vạn Chính Hạo: “Có khi là giả vờ?”

Vương Quyên động tay xoay xe lăn, không hề sợ hãi đi trước: “Hỏi thẳng mặt đi!”

Nhóm người kéo nhau tới cửa phòng chữ Thu, Hoa Nhan đang ngồi trước bàn trà ung dung uống nước.

Không ai lên tiếng, bọn họ không hẹn mà cùng tản ra khắp phòng, lùng sục mọi ngóc ngách. Uông Dương nói: “Ngày đầu tiên vào trò chơi tôi đã lục soát rồi, không có gì khả nghi hết.”

Sài Nùng nôn nóng quát lớn: “Hoa Thước bị đứa bé quỷ kia cắn chết, chắc chắn phòng chữ Thu phải có vết máu, lật chiếu lên đi!”

Mọi người nghe vậy làm theo, vết máu đen sẫm hoàn toàn bị phơi bày.

“Hoa Nhan.” Vạn Chính Hạo khoanh chân ngồi đối diện Hoa Nhan, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Cô bị xâm hại, sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ cắn chết Hoa Thước, đúng không?”

Câu hỏi của anh ta quá thẳng thắn và trắng trợn, nhưng đối diện là một NPC, không cần cân nhắc tới cảm xúc của đối phương, dù sao cũng chỉ là một chuỗi ký tự thôi, hỉ nộ ái ố đều là giả.

Hoa Nhan cúi đầu, ngẩn người nhìn tách trà xanh nhạt trong tay, hồi lâu sau mới rầu rĩ gật đầu.

Mọi người đều sợ tới biến sắc!

Vạn Chính Hạo vội vàng hỏi: “Người xâm hại cô là ai?”

Dường như Hoa Nhan đang nhớ lại cơn ác mộng kia, cô siết chặt hai nắm tay, bất lực cắn môi, lắc đầu.

Uông Dương hỏi: “Vậy đứa bé quỷ kia đâu?”

Mắt Hoa Nhan đỏ bừng, lại lắc đầu.

Chu Lệ nóng nảy: “Có cách gì để chống lại đứa bé quỷ đó không?”

Hoa Nhan rũ mắt, tựa như hoa lê dưới mưa khiến người ta thương xót, lắc đầu.

“Cô!” Chu Lệ không thể nhịn nổi nữa: “Cô có thể nói một câu không, đừng có chỉ gật gật lắc lắc nữa, cho chúng tôi chút thông tin đi chứ? Chúng tôi điều tra đến nước này cô tưởng dễ dàng lắm hả?”

Hoa Nhan nâng mắt, nhìn chằm chằm về phía Chu Lệ. Không hiểu vì sao, Chu Lệ thấy trong lòng hoảng hốt, sợ hãi không dám mở miệng nữa.

Hoa Nhan lau nước mắt, môi cong cong, có vẻ muốn nở một nụ cười, tiếc là lại thất bại. Cô đành phải từ bỏ, để tâm trạng của mình ổn định lại một chút rồi nói: “Kamiya tiên sinh mới chuyển nhà trọ thành khách sạn chưa tới nửa tháng thôi, chúng ta đều đã quen biết nhau từ trước.”

Mọi người giật mình kinh ngạc, đều tập trung vào nghe.

Hoa Nhan mặc kệ mọi người xung quanh, tiếp tục nói: “Ông Phúc Hồi là một cụ già đã về hưu, sống một mình. Dì Vương Quyên và chị Chu Lệ là một cặp mẹ con lương thiện, mặc dù dì Vương Quyên rất thích khoe con gái mình tài giỏi cỡ nào, nhưng chị Chu Lệ rất khiêm tốn nhã nhặn, là một tinh anh. Uông Dương tiên sinh dịu dàng biết quan tâm, Bạch Phẩm Như dù ngang ngược kiêu ngạo nhưng cũng không phải người vô lý, chị Quan Tầm lại càng là người mộc mạc khiêm tốn, đối xử với tôi cực kỳ tốt. Sài Nùng và Vạn Chính Hạo tiên sinh là đồng nghiệp, thành thạo việc chụp ảnh, tìm kiếm ảnh chụp của các tin tức giật gân ở khắp nơi, muốn đạt được các giải thưởng nhiếp ảnh lớn, là những người đàn ông có tham vọng. Chung Cường tiên sinh thì rất đẹp trai, mỗi lần livestream đều khiến các cô gái phải la hét vì anh ấy. Còn Đỗ Vi tiểu thư thì là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, quan hệ của tôi và cô ấy là tốt nhất.”

Mọi người quay sang nhìn nhau, một đáp án hiện lên trong lòng, đồng loạt không rét mà run.

Hoa Nhan tủi thân khóc nức nở, u oán nói: “Nhưng mà, hình như mọi người đều không nhớ rõ, tại sao chứ?”

Bởi vì tất cả những thứ đó đều là thiết lập của trò chơi, các mối quan hệ và cách hành xử đều là tình tiết trong trò chơi —— Sau khi người chơi tiến vào, hệ thống đã chia phòng và sắp xếp thân phận cho họ, thân phận này vừa khéo trùng khớp với công việc của họ ở thế giới Sống, đương nhiên, đây cũng có thể là cố ý.

Bọn họ lần lượt ở trong các phòng Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc, điều này không phải ngẫu nhiên mà hoàn toàn có căn cứ. Họ có phòng một người, có phòng hai người, chính là vì cốt truyện của trò chơi đã thiết lập từ trước – mẹ con, đồng nghiệp, nghệ sĩ và trợ lý.

Nếu người chơi không vạch trần “cốt truyện ẩn” thì sẽ không thể điều tra ra câu chuyện về đứa bé quỷ, càng không cần nói tới hai chữ “qua màn”.

Hoa Nhan càng nói càng tủi thân, im lặng rơi nước mắt: “Chuyện của đứa bé quỷ bị truyền ra ngoài, ầm ĩ trên mạng, sinh ra đủ loại lời đồn. Họ còn nói đứa bé đó đã nguyền rủa nơi này, vào ngày mười ba hàng tháng nhất định sẽ có người tự sát.”

Đây là lần thứ hai mọi người nghe thấy những lời này, sợ tới mức sống lưng run lên, tóc gáy dựng đứng!

Lời nhắc nhở này không phải thông tin rác! Bởi vì, nó là sự thật!

Đầu tiên cho bạn biết kết cục, sau đó mới chậm rãi khuếch đại nó.

Cho người chơi biết được hai từ mấu chốt “mười ba” và “tự sát”, sau đó theo thời gian phát triển, các người chơi lần lượt “tự sát bỏ mình” tại con số “mười ba” này, vậy chẳng phải đã giống với nhắc nhở ban đầu của Hoa Nhan sao?

[ Leng keng ~ Có người chơi tử vong! ]

Hoa Nhan lau sạch nước mắt, nức nở, không lên tiếng nữa.

Những người chơi trước mặt cũng không có tâm trạng gặng hỏi. Lượng thông tin quá lớn, họ còn chưa tiêu hóa xong.

Uông Dương suy nghĩ chốc lát mới hoàn hồn, lớn tiếng nói: “Mau về phòng của mình tìm kiếm manh mối đi, xem xem trước đây mình làm gì, tốt nhất là tìm ra được người đàn ông đã xâm hại Hoa Nhan!”

Mọi người đồng loạt ủng hộ.

……

Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết lạnh xuống.

Nhóm Uông Dương đều đang ở đây, chỉ còn lại Kamiya Ryota và Kamiya Eiji, người chết sẽ là ai?

Kamiya Ryota sao?

Giang Ngạn Tuyết kiềm chế bản thân, im lặng đợi ở phòng chữ Thu.

……

Thời gian trôi qua chút từng chút, mặt trời đã lặn về hướng Tây.

[ Ngài đã thành công sống sót trong 4 ngày, hiện tại đã có 5 người chơi tử vong! ]

Thông báo vừa phát ra, toàn bộ người chơi như bị sét đánh.

Khoảng mười phút sau, tiếng hét chói tai của Đỗ Vi vang lên trong hành lang: “Là Kamiya Eiji, thằng nhóc kia chết rồi!”

Giang Ngạn Tuyết ngẩn ra.

Người chết vậy mà lại là Kamiya Eiji?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ trừ mình ra thì tất cả mọi người đều là người chơi sao?

Đợi đã, mình phải từ từ…

Không ai nói rằng sau khi chết các cụ già không thể tiến vào trò chơi Hoàng Tuyền. Các cụ già có thể, vậy tại sao trẻ con lại không thể?

Một đứa trẻ năm tuổi đã chết tiến vào trò chơi Hoàng Tuyền – Đệt!

Mới năm tuổi đã có tố chất tâm lý cỡ đó, đùa cậu à?

Giang Ngạn Tuyết theo mọi người tới trước cửa phòng Kamiya Ryota, đứa trẻ đã chết ở đó, cách chết giống hệt với những người chơi trước, Kamiya Ryota là “bố” của nó, khóc lóc vô cùng xuất thần.

Về phần tại sao Kamiya Ryota lại muốn đóng giả NPC trong khi bản thân cũng là người chơi, có thể do hắn có nhiệm vụ của riêng mình, Giang Ngạn Tuyết không cần phải tìm hiểu đến cùng.

Qua giờ cơm tối, Chu Lệ mặc áo tắm nói với mọi người trong suối nước nóng: “Chúng ta cần phải tìm ra người đàn ông đã cưỡng hiếp Hoa Nhan, tốt xấu gì cũng là bố ruột của đứa bé quỷ, có khi hắn chính là bùa hộ mệnh của chúng ta!”

Đỗ Vi mừng như điên: “Đúng vậy, chỉ cần đi theo hắn nốt ba ngày còn lại là chúng ta có thể qua màn!”

“Đàn ông còn lại có Uông Dương, Sài Nùng, Vạn Chính Hạo, với cả Kamiya Ryota.” Vương Quyên liếc qua: “Mọi người nghĩ là ai?”

Đỗ Vi nói: “Uông Dương và Hoa Nhan rất thân thiết…”

Chu Lệ lập tức nhảy lên phản đối: “Không thể nào là Uông Dương được, anh ấy là người tốt!”

Vương Quyên tức giận: “Cô có thể đừng la liếm người ta vậy không? Đây là trò chơi sinh tử, không phải chỗ để cô yêu đương!”

“Bà!” Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi, thở phì phì: “Vậy thì Vạn Chính Hạo đi, mặt lúc nào cũng đen sì sì, không bao giờ cười, nhìn đã thấy không phải người tốt.”

Đỗ Vi bĩu môi: “Tôi lại thấy Vạn Chính Hạo tư duy thông minh nhanh nhẹn, là người tốt.”

“Hai người các cô đủ rồi!” Vương Quyên bực bội đứng dậy khỏi suối nước nóng: “Không ai khiến mấy người đánh giá người chơi! Chúng ta là chúng ta, nhân vật trong cốt truyện không liên quan gì đến chúng ta, các cô phải dựa vào video của Chung Cường để suy luận ra ai có khả năng xâm hại Hoa Nhan nhất chứ!”

Vương Quyên run rẩy mặc áo tắm, ngồi lại xuống xe lăn: “Vạn Chính Hạo ở hiện thực trí dũng song toàn, Vạn Chính Hạo trong cốt truyện lại gian xảo lấm lét, nhìn đã thấy không phải người tốt.”

Chu Lệ: “Bà nghĩ là Vạn Chính Hạo?”

“Hoài nghi ai thì tự đi quan sát.” Vương Quyên lăn xe đi mất.

Chu Lệ quay đầu nhìn Đỗ Vi, Đỗ Vi cũng đã thay xong quần áo, nói: “Tôi đi quan sát Uông Dương, tôi nghi ngờ anh ta.”

“Sài Nùng và Kamiya Ryota, tôi… tôi tới phòng Kamiya Ryota xem.” Chu Lệ thở dài, đến trước cửa phòng của Kamiya Ryota, rón rén kéo cửa ra.

“Hoa Nhan?” Chu Lệ hốt hoảng: “Sao cô lại ở đây?”

Chẳng lẽ Kamiya Ryota thật sự là thủ phạm? Chị ta cược đúng rồi! Một lần hành động vô nhân tính lại khiến cho cô gái ngốc nghếch Hoa Nhan này nảy sinh tình cảm sinh lý với hắn, sau đó ỷ lại vào hắn, sau đó lại sinh ra một tình yêu dị dạng! Chẳng trách Hoa Nhan lại đối xử tốt với Kamiya Eiji như vậy!

Chu Lệ cực kỳ kích động.

Hoa Nhan đang ngồi trên sàn, nghe vậy liền vội vàng đứng lên, khách sáo nói với Chu Lệ: “Kamiya tiên sinh vừa mất con trai, tôi lo lắng cho anh ấy nên mới tới an ủi.”

Chu Lệ dùng biểu cảm “Tôi nhìn rõ cô rồi” quét mắt nhìn Hoa Nhan một lượt từ đầu tới chân, nói: “Kamiya Ryota đâu?”

Hoa Nhan: “Trời đang mưa, anh ấy đi thu quần áo rồi.”

Ánh mắt Chu Lệ dịu xuống, chị ta bước lên nắm tay Hoa Nhan, sâu xa nói: “Hoa Nhan, đều là phụ nữ với nhau, cô nói thật với tôi đi. Thằng khốn đã xâm hại cô đó, có phải Kamiya Ryota không?”

Hoa Nhan sửng sốt, một tia hoảng loạn xẹt qua trong mắt, cô cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Tôi không biết.”

Chu Lệ: “A?”

Hoa Nhan: “Lúc đó quá tối, tôi cũng quá sợ hãi, nên…”

Chu Lệ: “…”

Lại diễn, lại làm khó người chơi!

Chu Lệ hơi nóng nảy, nhớ đến tấm gương của những người trước đó, nhớ đến đứa bé quỷ đang ẩn nấp trong bóng tối lúc nào cũng có thể giết người, Chu Lệ hoàn toàn không bình tĩnh nổi. Chị ta chặn kín cửa phòng nhằm ngăn Hoa Nhan chạy trốn, đêm nay không hỏi ra được kết quả, thề không bỏ qua!

“Cô nói cho tôi biết đi, nghĩ lại cẩn thận!” Chu Lệ siết chặt cổ tay Hoa Nhan, để lại trên cổ tay trắng nõn những vệt màu đỏ tím.

Hoa Nhan cũng hoảng sợ: “Chu Lệ tiểu thư, chị làm đau tôi!”

Hai mắt Chu Lệ đỏ ngầu, gần như điên cuồng: “Chuyện này rất quan trọng, chỉ cần tìm được người đàn ông cưỡng hiếp cô là chúng tôi có thể sống sót! Cô mau nói đi, nhanh lên, nói cho tôi, nói đi!”

Hoa Nhan: “Tôi không biết, tôi không biết…”

“Nói dối! Cô là NPC, cô phải biết! Cô biết toàn bộ cốt truyện! Đứa bé quỷ kia là con của cô và hắn, nó sẽ không giết cô đâu đúng không? Chỉ cần đi theo cô là sẽ an toàn đúng không?”

“Chu Lệ tiểu thư…”

Chu Lệ hung hăng kéo cửa, túm Hoa Nhan ra trước quầy lễ tân ở đại sảnh, hét lên: “Cô ra lệnh cho con quỷ kia đi! Bảo nó dừng tay lại, bảo nó giết người nữa! Cô mau ra lệnh cho nó đi!”

……

Người này!

Giang Ngạn Tuyết nghiến răng nhịn đau, cơ thể yếu đuối này của Hoa Nhan hoàn toàn không có sức phản kháng, không những thấp hơn Chu Lệ cả một cái đầu mà còn mỏng manh tới mức chạm vào là trầy da.

Nhìn từ góc của Giang Ngạn Tuyết, Chu Lệ đầu tóc rối bù, ngọn lửa giận dữ trong mắt cháy phừng phừng, sắc mặt chị ta trắng bệch như ác quỷ, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trên bờ vực sụp đổ đã xâm chiếm chị ta.

Giang Ngạn Tuyết lại thấy chóng mặt, trống ngực đập thình thịch, hai bên thái dương đau như bị kim đâm.

Không hiểu sao cậu lại thấy hơi sợ hãi. Nhìn dáng vẻ của Chu Lệ, cậu cảm nhận được một sự sợ hãi theo bản năng, rất muốn thoát khỏi khống chế của chị ta.

Chu Lệ nổi điên kéo cả Uông Dương cùng Đỗ Vi đang điều tra Uông Dương tới, hai người chia nhau ra ngăn Chu Lệ lại. Chu Lệ vừa tức giận vừa sợ hãi, hai con mắt dán chặt vào Hoa Nhan.

“Cô không sao chứ?” Đỗ Vi tốt bụng đỡ Hoa Nhan về lại phòng chữ Thu.

Đầu Giang Ngạn Tuyết vẫn đau kinh khủng.

Nếu đã phải tìm ra hung thủ phía sau, vậy đứa bé quỷ kia chắc chắn không phải đích đến cuối cùng —— Bố của đứa bé đó, sẽ là hung thủ phía sau sao?

Một đêm này trôi qua không hề nhẹ nhàng, nỗi sợ hãi kỳ quái của Giang Ngạn Tuyết không những không có cải thiện mà ngược lại còn càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng nghiêm trọng.

Khi ăn cơm trưa, Đỗ Vi và Vạn Chính Hạo không tới, chắc là dùng bữa trong phòng riêng.

Chu Lệ quyết tâm đi theo Hoa Nhan tới cùng, đứa bé quỷ kia chắc sẽ không tấn công mẹ ruột của nó đâu nhỉ? Nếu không tìm được bố ruột, vậy cứ dùng mẹ ruột của nó để tạm thời bảo vệ an toàn cho mình đã!

Mặc dù Giang Ngạn Tuyết vô cùng chán ghét nhưng bị ép phải tuân theo thiết lập ngốc nghếch ngọt ngào của Hoa Nhan, chỉ có thể tủm tỉm cười đồng ý, mặc kệ cho Chu Lệ kè kè theo chân mình từ khi đi ăn đến lúc đi ngủ.

Bốn giờ chiều, ngày thứ năm đã trôi qua.

Chu Lệ ôm chăn đệm, muốn ở phòng chữ Thu cùng Hoa Nhan. Vương Quyên và Đỗ Vi ở phòng chữ Hạ trái lại rộng rãi hơn nhiều.

Giang Ngạn Tuyết không khỏe nên thiếp đi rất nhanh. Đến khi cậu chập chờn tỉnh lại, phát hiện đống chăn nệm cách mình hai mét trống không, không thấy Chu Lệ đâu nữa.

Giang Ngạn Tuyết bừng tỉnh trong nháy mắt. Cậu đứng dậy, bật đèn lên. Chu Lệ thật sự không có ở đây.

“Chu Lệ tiểu thư?”

Chẳng lẽ…

Giang Ngạn Tuyết lập tức lao ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Lệ đang vật vờ như một du hồn trong hành lang.

“Chu Lệ, Chu Lệ!” Giang Ngạn Tuyết cản Chu Lệ lại, đưa tay khua đi khua lại trước đôi mắt không hề có tiêu cự của chị ta.

Chu Lệ không phản ứng lại, chị ta vẫn tiếp tục bước về phía trước. Giang Ngạn Tuyết túm lấy chị ta, toàn thân chị ta run lên như bị diện giật, bắt đầu đấm đá loạn xạ như bị quỷ ám, dùng sức lực từ khi còn bú sữa mẹ để hất văng Hoa Nhan “mềm mại yếu ớt”, nhanh chóng bước về phòng chữ Hạ.

Bước chân Giang Ngạn Tuyết khựng lại, cậu không thể đi vào đó —— Đỗ Vi và Vương Quyên cũng đang ở trong phòng.

Chu Lệ không bật đèn, cũng không gọi ai dậy. Chị ta quen thuộc đi tới trước tủ, tìm kiếm con dao gọt hoa quả vẫn thường được để ở đó. Sau khi biết được quy tắc cắt cổ tay tự sát, mọi người không hẹn mà đều cất dao đi, Chu Lệ không tìm được. Thấy thời gian dần dần trôi qua, chị ta không chờ được nữa, dứt khoát há miệng cắn mạnh xuống động mạch cổ tay trái, để mặc máu tươi phun ra.

Chu Lệ cười hưng phấn, dùng máu tươi vẽ lên tường.

“A, chuyện gì vậy?” Đỗ Vi bị đánh thức.

Giang Ngạn Tuyết vội vàng lùi lại hai bước, phòng ngừa bại lộ thân phận.

“Chu Lệ, chị đang làm cái… A!” Đỗ Vi bị dọa ngây người, hoảng loạn đẩy Vương Quyên bên cạnh: “Dì dì, dậy đi dậy đi!”

“Cái gì vậy? Mẹ tôi ơi!” Vương Quyên suýt chút nữa bị dọa ngất, bà ta túm lấy Đỗ Vi, run rẩy đứng dậy, đi không được hai bước thì chân đã đau đớn, không thể không ngồi xuống sàn: “Mau gọi mọi người, gọi tất cả mọi người tới đây!”

Giang Ngạn Tuyết lập tức rời khỏi đó. Đỗ Vi lao ra khỏi phòng, hét lớn trong hành lang: “Cứu! Chu Lệ phát điên, Chu Lệ đang vẽ bùa!”

Ba người Uông Dương bị đánh động, ngay cả Kamiya Ryota cũng đến, họ nhìn Chu Lệ đang điên cuồng dùng máu vẽ tranh trên tường trong phòng, tất cả đều ngây ngẩn. Cuối cùng Vạn Chính Hạo vẫn là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên ôm chặt Chu Lệ, Uông Dương và Sài Nùng hỗ trợ, Kamiya Ryota đi tìm dây thừng.

Nói cho cùng thì Chu Lệ chỉ là một người phụ nữ, thế nhưng lúc này chị ta lại khỏe đến kinh người, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như Vạn Chính Hạo vậy mà lại không khống chế được chị ta, bị đẩy ngã nhào. Đám người quấn vào nhau thành một đống hỗn loạn, dính đầy máu tươi của Chu Lệ, cuối cùng cũng cùng nhau đè được Chu Lệ xuống.

Toàn thân Chu Lệ run rẩy, miệng thì thầm không biết đang nói gì, mí mắt chị ta lật lên, khuôn mặt không dữ tợn mà ngược lại còn có vẻ rất an tường. Chị ta nhắm mắt, đúng lúc này, con rối gỗ trên bàn trà cũng rơi xuống đất.

[ Có người chơi tử vong! ]

Chu Lệ đã chết.

“Rõ ràng là cô ấy bị đứa bé quỷ kia nhập.” Sài Nùng thở hổn hển: “Cho dù Hoa Nhan là mẹ ruột của đứa bé quỷ thì cũng không có tác dụng gì cả, hẳn là trong phòng của chúng ta đều có manh mối, tôi cảm thấy mọi người vẫn nên lục soát chéo cho nhau đi, xem ai là người đã xâm hại Hoa Nhan, đừng che giấu, chủ động thông báo!”

Vương Quyên nổi giận đùng đùng: “Đúng vậy! Dù sao thì người làm ra chuyện đó cũng chỉ là trong cốt truyện thôi mà, sợ cái gì chứ?”

“Cái đó…” Uông Dương giơ tay.

Mọi người giật mình kinh ngạc.

“Không phải không phải, tôi không phải là người bắt nạt Hoa Nhan.” Uông Dương bị bầu không khí này dọa run người, ấp úng nói: “Tôi tìm thấy trong ngăn ẩn trong ba lô của mình có một quyển sổ nhỏ ghi lại một số chuyện vụn vặt, trong đó có một hàng chữ, viết…”

Uông Dương rút quyển sổ ra, mọi người lại gần nhìn ——

Yosuga cái gì Sora, quá ngon!

Vương Quyên tức giận: “Cái gì đây?”

Vạn Chính Hạo mơ hồ: “Không hiểu.”

Đỗ Vi sáng bừng mắt, dè dặt nói: “Có phải là Yosuga no Sora không?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ấy: “Cái gì?”

Bất ngờ trở thành tiêu điểm, Đỗ Vi lập tức luống cuống, lắp bắp nói: “Là là là một bộ anime, nói về tình yêu cấm kỵ giữa hai anh em song sinh.”

Vương Quyên lạnh sống lưng: “Khoa chỉnh hình Đức?”

*Khoa chỉnh hình Đức: ám chỉ mối quan hệ yêu đương cùng huyết thống, bắt nguồn từ một bài đăng trên weibo mà có một tin đồn được lan truyền khắp cộng đồng mạng: một cặp anh em ruột bởi vì quan hệ bất chính với nhau, bị cha bắt quả tang mà người anh bị đánh gãy chân, sau đó đã đến Đức để điều trị và chấn thương ở chân được chữa khỏi. Về sau, “khoa chỉnh hình của nước Đức” được dùng để ám chỉ mối quan hệ loạn luân, cũng được dùng để chế giễu một số người anh trai có khuynh hướng cuồng em gái.

Đỗ Vi: “Dì cũng biết cái này sao?”

Vương Quyên: “Tôi là người phụ nữ luôn bắt kịp trào lưu.”

Uông Dương: “Nếu là anh em, vậy là Hoa Nhan và Hoa Thước rồi!”

Điều này đã vô cùng rõ ràng —— Mối quan hệ giữa Hoa Nhan và Hoa Thước không hề bình thường, vốn tưởng rằng chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, không ngờ hai người họ vậy mà!

“Đây là loạn luân.” Vương Quyên ôm đầu, cảm thấy đây đúng là một sự nhục nhã.

Sài Nùng tóm tắt lại: “Hoa Nhan bị người ta xâm hại, sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ cắn chết anh trai kiêm người tình của cô ấy, vậy hẳn là Hoa Nhan rất hận đứa bé quỷ kia?”

Đỗ Vi phản ứng lại cực nhanh: “Việc chúng ta cần làm không phải là chạy trốn, mà là chủ động ra tay giết đứa bé quỷ kia sao? Ở chỗ Hoa Nhan có phương pháp đối phó với đứa bé quỷ?”

Vạn Chính Hạo nhìn đồng hồ: “Trời sáng rồi.”

***

Hàng loạt suy nghĩ xoay vòng trong đầu Giang Ngạn Tuyết, cậu đã có suy đoán đại khái đối với cốt truyện rắc rối phức tạp này.

Tim cậu đập như sấm, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Hôm qua, vì bị Chu Lệ quấy rầy, công cuộc điều tra phòng Kamiya Ryota của cậu buộc phải dừng lại.

Hiện tại, nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đang tập trung về “khoa chỉnh hình Đức” kia, Giang Ngạn Tuyết một lần nữa lẻn vào phòng Kamiya Ryota, dọn bình hoa đi, dịch bàn trà sang bên cạnh, thử gõ vào chiếc tủ dưới gầm bàn, phát hiện ra nó có một bên đặc một bên rỗng.

Giang Ngạn Tuyết cố gắng kéo chiếc tủ gỗ ra ngoài, cuối cùng cũng nhìn thấy ngăn kéo được che giấu.

Vị trí của chiếc tủ gỗ này rất kỳ lạ, mặt trước quay thẳng vào tường, vì vậy ban đầu nhìn như một khối gỗ trơn.

Ngăn kéo có khóa, Giang Ngạn Tuyết dùng lại mánh cũ, lấy một sợi dây kẽm để cạy khóa, cuối cùng cũng thấy được thứ bí ẩn bên trong.

Một cuốn sách, và một chiếc hộp gấm.

Cuốn sách này không có bìa, nội dung bên trong toàn là những văn tự kỳ quái không thể đọc nổi, còn có rất nhiều hình vẽ kỳ lạ, một số giống rắn, một số giống hổ, còn có một số ký tự và hoa văn đặc biệt.

Giang Ngạn Tuyết lật đến trang cuối cùng, bên trên viết một chữ “Thượng”.

Cuốn sách này chỉ là cuốn đầu tiên.

Giang Ngạn Tuyết lại mở hộp gấm ra, bên trong có một lượng lớn tiền mặt, một chuỗi vòng cổ ngọc trai và một chiếc khuyên tai pha lê hình cánh bướm.

Giang Ngạn Tuyết đóng hộp lại, chuyển đồ đạc về chỗ cũ, lặng lẽ rời khỏi phòng Kamiya Ryota.

Cậu xuống bếp, đun một ấm nước sôi, lần lượt rót vào sáu chiếc cốc thủy tinh rồi đặt lên khay bưng đi, nhìn thấy Kamiya Ryota đang từ xa đi về phía này, Giang Ngạn Tuyết dứt khoát tiến lên.

“Kamiya tiên sinh, á, cẩn thận!” Trọng tâm của Hoa Nhan không vững, chân trái vấp vào chân phải, lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì bổ nhào vào người Kamiya Ryota.

Toàn bộ sáu cốc nước trên tay hất tung tóe lên người Kamiya Ryota.

“Shhh…” Mặc dù nước không quá bỏng, nhưng bị hất nhiều như vậy cũng đủ cho Kamiya Ryota ăn đủ. Hắn nhìn lại dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này, vô cùng phiền não, nhưng cũng ngại trách móc Hoa Nhan “bất cẩn”, chỉ có thể không ngừng cười nói: “Không sao không sao, chút nước ấm thôi mà.”

“Thật ngại quá, tôi ngốc quá rồi! Vốn định rót chút nước cho mọi người, kết quả lại hỏng bét.” Hoa Nhan nhìn những mảnh thủy tinh nhỏ rải rác khắp sàn, vẻ mặt áy náy, yếu ớt nói: “Kamiya tiên sinh mau đi thay quần áo đi, tôi hứa sẽ đền bù mọi tổn thất.”

Kamiya Ryota: “Không sao đâu.”

“Không không không, hộp thuốc ở đâu thế? Nước nóng lắm, đừng để bị bỏng.” Hoa Nhan đẩy Kamiya Ryota ra, ngồi xuống quầy lễ tân, tự mình khom lưng tìm thuốc trong tủ, cuối cùng cũng tìm được mấy tuýp thuốc mỡ.

Kamiya Ryota vô cùng ngại ngùng: “Để tôi tự làm.”

“Lỗi của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm chứ.” Hoa Nhan giúp Kamiya Ryota cởi áo, vòng ra phía sau hắn, nói: “Đỏ hết cả vai rồi, trời ơi, có phải là đau lắm không?”

“Không sao đâu không sao đâu.” Kamiya Ryota cười, vẫn giật lấy thuốc mỡ rồi tự mình bôi bừa lên: “Tôi về phòng thay quần áo.”

“Ừ.” Hoa Nhan xấu hổ gật đầu, hận không thể tìm một cái hang chuột để chui vào.

Dáng vẻ e thẹn này trái lại lại khiến Kamiya Ryota ngượng ngùng.

Nhìn Kamiya Ryota về phòng, sắc mặt Giang Ngạn Tuyết lạnh xuống.

Trên lưng Kamiya Ryota có một vết sẹo dài khoảng mười xăng-ti-mét, rất nông, rất nhạt, hình dáng dài mảnh, giống như bị thứ gì đó cắt qua.

—— Là chiếc vòng tay trong cái túi bên hông vali của Hoa Nhan!

Chiếc vòng tay rất đẹp, nhưng bên trên viên ngọc trai màu hồng phấn lại có một vệt màu đen, vốn tưởng vì là hàng vỉa hè nên bị xước sơn, nhưng thật ra chính là vết máu.

Trong chiếc hộp gấm của Kamiya Ryota chỉ có một chiếc khuyên tai pha lê hình cánh bướm mà không phải một đôi, thiết lập của trò chơi là Kamiya Eiji không có mẹ, vậy nên món trang sức này chỉ có thể là của người khác. Thứ có thể khiến Kamiya Ryota đặc biệt trân trọng như vậy —— Hắn thích chủ nhân của món trang sức này, hoặc là hắn vô cùng hưởng thụ một đêm điên cuồng đó.

Người làm nhục Hoa Nhan, chính là Kamiya Ryota!

~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~