Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Tháng 10 năm 1945, khi trận mưa mùa thu đầu tiên rơi xuống, Tố Tố lên máy bay quân sự Hoa Kỳ hướng về phía nam dưới sự sắp xếp của Kế Văn Lương, Trung úy White đang cần đến Munich để tiến hành bàn giao công tác có tính tình rất vui vẻ, đùa giỡn với cô suốt chặng đường dài, “Chúc mừng cô, đồng minh trung thành nhất của Hoa Kỳ, cuối cùng Trung Quốc vĩ đại cũng giành được thắng lợi!”
Nói đến kháng chiến, hai mắt Tố Tố không khỏi rưng rưng, nhưng cô vẫn cố kìm nén, trước mắt chỉ có thể cười khẽ, “Đúng vậy, cảm ơn sự hy sinh của tất cả những người lính, hy vọng toàn thế giới sẽ mãi hoà bình.”
“Đây thực sự là một lời chúc tốt đẹp và đáng yêu.” Ngài Trung úy bật cười ha hả, một hồi sau lại nghiêm túc nhìn cô và hỏi, “Thật đấy, quý cô Thịnh, cô không phải là công chúa Trung Quốc thật sao?”
Tố Tố không nén được bật cười, “Trung Quốc đã thành lập Cộng Hòa, không còn hoàng đế và công chúa nữa.”
Dừng một lúc, cô giải thích: “Chuyến đi lần này sẽ mang lại cho ngài khá nhiều phiền phức, thật vô cùng xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Trung úy gãi gãi chòm râu mọc loạn bên tai và nói, “Được hưởng đặc quyền là quyền lợi bẩm sinh của các công chúa mà.”
Bầu không khí có chút xấu hổ, Tố Tố mỉm cười, cũng thức thời im lặng.
Vào ba giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự Bayern đúng giờ. Lúc rời khỏi sân bay Trung úy White đã dặn dò cô, “Ba giờ chiều ngày mai chúng ta sẽ bay về Paris.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Tố Tố mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, trên chiếc cổ thon thả quấn khăn lụa màu hạt dẻ, mái tóc dài được búi cao, không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, từ trên xuống dưới vô cùng giản dị, nhưng trông vẫn thanh lịch và điềm tĩnh.
Trung úy White ngồi trên xe jeep quan sát cô qua gương chiếu hậu, lẩm bẩm: “Thật là một cô gái bí ẩn.”
Tố Tố đi nhờ xe đến nội thành Munich, đi ngang qua quảng trường Marienplatz nhộn nhịp và Cung điện Wittelsbach không gì sánh bằng, cuối cùng cô xuống xe gần ngay chợ Vitory Alien.
Cô bước đi một mình trên con phố nơi Heinz từng sinh sống, nỗi nhớ và trí tưởng tượng cùng tồn tại, cô có thể đang sống trong ký ức của anh, Tố Tố mở ra một góc thành bang* dưới chân dãy Alps, cô đi theo như trên sơ đồ, bày tỏ lòng thành kính bằng nước mắt và cõi lòng tan nát.
*Thành bang, thị quốc, thành quốc hay thành phố-quốc gia là một thực thể độc lập hoặc tự trị, không do một chính quyền địa phương khác quản lý cho dù lãnh thổ của chính quyền đó bao gồm thực thể này và có thể là vùng lãnh thổ bao quanh nó
Đám đông yên tĩnh và lặng im, lặng im như mặt băng hồ Königssee, đóng băng nỗi buồn đau trong sự dịch chuyển của chiến tranh.
Hàng loạt gương mặt hiện lên trước mắt cô, có người chết lặng, có người đau thương, có người ôm mặt khóc nấc lên ở góc phố. Một cụ bà người Đức chống gậy bước đến hỏi han, “Cô gái, hình như cháu đang bị lạc đúng không?”
Tố Tố nói: “Đúng vậy, xin hỏi bà biết đường đến phố Kaufinger không?”
Cụ bà cười nói: “Đương nhiên rồi, ta đang muốn đến đó, nếu cháu không phiền thì có thể đi cùng ta.”
Tất nhiên Tố Tố sẽ không từ chối, cô đi cùng cụ bà trên những con phố gần như vắng tanh ở Munich, thỉnh thoảng có vài chiếc xe jeep màu vàng của Mỹ chạy ngang qua, mọi người đều đã quen với nó.
“Cô bé, cháu có bạn sống trên phố Kaufinger sao?”
“Đúng vậy, thưa bà.” Tố Tố nhìn đèn giao thông ở góc phố và nói, “Cháu đến tìm chồng cháu, anh ấy nói trong thư rằng sẽ đợi cháu ở phố Kaufinger.”
“Cháu có thể gọi ta là bà Lehmann, hoặc Barbara cũng được.” Bà Lehmann bật cười đầy vui vẻ, có thể thấy, chắc hẳn khi còn trẻ bà ấy là một cô gái vui tươi hoạt bát, “Ta sống trên phố Kaufinger, theo ta được biết, gần đây không có một gương mặt người phương Đông nào xuất hiện trên con phố cả, có lẽ cháu phải thất vọng rồi, con gái của ta.”
“Không sao, cháu luôn có thể đợi anh ấy mà……” Cô thấp giọng nói đầy kiên định.
“Đứa trẻ cố chấp, thật giống như ta lúc còn trẻ. Kiên trì và ngu ngốc chờ đợi, bướng bỉnh cứng đầu, quyết không hối hận.”
“Đúng vậy, quyết không hối hận.” Tố Tố khẽ lặp lại, đi theo bà Lehmann rẽ vào góc phố, băng qua đường cái, “Bà nói bà sống ở phố Kaufinger, vậy…… Bà có biết gia đình Mackensen không?”
“Ý cháu là Von Mackensen?”
“Vâng, cháu nghĩ vậy.”
“Đương nhiên là biết rồi.” Bà Lehmann tựa hồ bị cuốn vào một hồi ức xa xăm, bà nhớ lại trước kia, không thể nhịn cười, “Heinz nhà bọn họ thực sự là một cậu bé nghịch ngợm, khi còn nhỏ đã làm vỡ cửa sổ nhà ta trong lúc chơi bóng đá, cậu nhóc lo sợ bị ông Mackensen trách phạt, vì vậy đã hối lộ Ogu bé nhỏ nhà ta một hộp chocolate, nhưng tiếc là Ogu bé nhỏ của ta không giỏi nói dối, ông Mackensen vừa hỏi đến câu thứ hai thì cả hai đã lộ tẩy, Heinz bị yêu cầu đi dọn dẹp khu vực công cộng, vậy mà đã có một nhóm các cô bé hơn cậu nhóc một cấp kéo đến giúp đỡ. Thằng bé đó, nhất định sẽ làm tan nát trái tim những cô gái trẻ……” Bà nói luyên thuyên, trong lúc vô tình quay đầu lại, thế nhưng phát hiện ra cô gái Trung Quốc bên cạnh mình đã ướt đẫm nước mắt.
Mắt Tố Tố đỏ hoe, cô cười nói: “Bà có thể kể cho cháu biết thêm về anh ấy được không?”
“Ai cơ? Ý cháu là Heinz sao?”
“Vâng, chính là anh ấy.”
“Đứa trẻ đáng thương của ta, thằng bé đó đã làm cháu buồn, đúng không?”
Không, không phải anh đã làm cô đau buồn thống khổ, mà là vận mệnh.
Nhưng cả cô và anh đều không thể làm gì được.
Khi mặt trời ngã về phía tây, trên con phố dài bị phủ kín hình bóng cây lá lẻ loi.
Một cô gái tóc ngắn bước nhanh về phía họ, nắm lấy cánh tay bà Lehmann và nói bằng giọng điệu nhanh nhẹn: “Bà mau về nhà đi, mẹ đã nấu xong bữa tối rồi. Người này là…… Chúa ơi, là cô sao!”
Cô gái che miệng, trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp ngập tràn nỗi kinh ngạc.
“Tên tôi là Abby, tôi đã từng nhìn thấy cô trên ảnh của ngài Thiếu tá, à không, là ngài Trung tá.” Bà Lehmann được đưa về nhà, Abby mặc áo len màu nâu đỏ, dẫn Tố Tố đến tòa lâu đài nhỏ của nhà Mackensen, “Lúc anh ấy còn ở bệnh viện dã chiến, anh ấy luôn lén lấy ảnh ra và xem đi xem lại, trong ảnh có cô và một cô gái người Đức, nhưng tôi biết người anh ấy yêu nhất định là cô, không ngờ trực giác của tôi lại hiệu nghiệm đến vậy.”
“Anh ấy bị thương sao?”
“Đúng vậy, quả bom phát nổ bên cạnh anh ấy, khiến tai trái của anh ấy bị mất đi thính giác, phụ tá của anh ấy cũng đã bị nổ chết.” Lời nói của Abby dần trở nên trầm trọng, “Sau đó anh ấy luôn giục tôi về nhà, nhưng tôi đã không nghe theo lời anh ấy nói. Chúng tôi từ giã nhau ở Kyiv, sau đó cũng không nghe được tin tức gì về anh ấy nữa.” Abby quay đầu lại, giả vờ mỉm cười thật thoải mái, “Tôi sống ở Berlin từ nhỏ, vì vậy chúng tôi chưa từng gặp nhau, mãi đến khi trở về Munich tôi mới biết……” Cô sẽ không bao giờ thừa nhận cô cố tình trở về là vì ngài Trung tá, không bao giờ.
Abby dừng lại trước một tòa lâu đài nhỏ màu trắng nằm ở số 45 phố Kaufinger, “Chính là chỗ này.” Cô nhấn chuông, ngay sau đó, có một người phụ nữ trung niên khoác khăn choàng cashmere kẻ sọc bước ra mở cửa.
Lúc đầu bà chỉ nhìn thấy Abby, trên mặt dào dạt điệu cười yêu thương, nhưng khi bà quay sang Tố Tố, đôi mắt màu xanh lam của bà chợt cuồn cuộn sóng biển, bà nhìn Tố Tố, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bà run run ôm lấy cô, “Là con sao? Là con đây sao?”
Tố Tố nhắm mắt lại, khiến nước mắt chực trào ra, cô run rẩy trả lời, “Là con đây, mẹ.”
Trời tối dần, những ngọn đèn bên đường đã bị phá hủy bởi các cuộc không kích, cả con phố tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cửa sổ hai bên đường đang nói với thế giới này rằng, chúng tôi vẫn còn sống.
Bà Mackensen rót hai tách trà nóng cho Tố Tố và Abby, lấy ra mẻ bánh mì tươi ngon nhất để chiêu đãi các cô, trong lúc loay hoay bà đã nói: “Heinz đã kể cho ta nghe mọi chuyện trong thư rồi, thằng bé từ nhỏ đã là một đứa trẻ cứng đầu, ta biết thằng bé nhất định sẽ không thay đổi ý định. Nhưng Isabelle, ta không ngờ con cũng là một đứa trẻ ngốc.”
Tố Tố nhấp một ngụm trà nóng, đợi toàn thân đều đã ấm lên, cô mỉm cười với bà Mackensen, nụ cười dịu dàng lập tức làm bừng sáng cả phòng ăn, Abby không khỏi nói: “Cô thật xinh đẹp, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi lại biết trân trọng vẻ đẹp của người phương Đông thế này, ý tôi là theo một phong cách khác với phong cách của người Aryan, à không…… Mong cô đừng bận tâm, tôi tuyệt đối không có ý phân biệt chủng tộc gì cả.”
Abby nóng lòng giải thích, Tố Tố cầm tay cô, an ủi: “Đừng lo lắng, tôi hiểu mà.”
Bà Mackensen bưng đến một đĩa bánh quy vàng, “Chắc chắn rồi, thằng nhóc Heinz thối tha đó từ nhỏ đã có một nỗi ám ảnh lạ thường về sắc đẹp. Vẫn không có tiến triển gì trong ngần ấy năm, Isabelle, thằng bé có làm con phiền lòng nhiều chứ?”
Tố Tố lắc đầu nói: “Anh ấy rất đáng yêu, anh ấy sẽ không bao giờ khiến con phiền lòng.”
“Thật là một lời âu yếm ngọt ngào, Heinz của ta mà nghe được nhất định sẽ gọi mẹ ơi mẹ ơi đầy vui sướng…… Ồ, không, lần này sẽ không gọi mẹ nữa, thằng bé sẽ chuyển sang gọi Isabelle hoặc là người tình bé nhỏ.”
Tố Tố hơi đỏ mặt, cô cầm tách trà cúi đầu nhấp một ngụm.
Abby trò chuyện cùng họ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Đêm đã khuya, bà Mackensen dẫn Tố Tố lên lầu, vừa đi vừa trò chuyện: “Bố của Heinz đã chết trận ở Verdun, chị gái Anna của thằng bé vẫn đang sống trong trang viên, ta sống ở đây cùng em gái Susanna của thằng bé, dạo gần đây công việc của Susanna không được thuận lợi, suốt ngày cắm mặt ở bệnh viện, ta sẽ sớm đến thăm con bé……” Bà mở ra một cánh cửa nằm ở góc tầng hai, bật đèn trong phòng ngủ lên, “Đây là phòng của Heinz, thằng bé đến Berlin vào năm 17 tuổi, sau đó rất hiếm khi trở về nhà, căn phòng này vẫn duy trì dáng vẻ như khi Heinz còn nhỏ, giường…… bàn làm việc…… còn có cả nước hoa…… Từ nhỏ đã biết đến xấu đẹp rồi……”
“Nếu con không phiền, đêm nay con có thể ở lại đây.” Bà Mackensen tiếp tục nói, “Con đợi đã, ta có thứ này muốn cho con xem.”
“Vâng, cảm ơn vì sự tiếp đãi của mẹ.” Tố Tố đặt túi xách trên tay xuống, nhìn ngắm xung quanh, phòng của Heinz rất sạch sẽ ngăn nắp, mỗi một quyển sách mỗi một cây bút đều có vị trí riêng, như thể chúng đều bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trầm trọng giống như chủ nhân của chúng.
Bà Mackensen bước lên cầu thang, tựa vào cửa phòng ngủ thở dài, “Ta thực sự không biết có nên nói cho con biết không, có thể đây là một sai lầm, có thể ta sẽ hủy hoại cả cuộc đời một cô gái……”
“Mẹ, không gì có thể huỷ hoại được con, tất cả điều này đều là sự lựa chọn của con, con cam tâm tình nguyện và nhất định sẽ không hối hận.”
Bà Mackensen mỉm cười nhẹ nhõm, “Con gái của ta, con mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều, có lẽ ngay cả Heinz của ta cũng không thể so sánh được với con.”
Bà cẩn thận lấy ra một tờ giấy bìa cứng từ trong chiếc hộp sắt, bên trên có logo màu đỏ của Hội Chữ thập đỏ quốc tế, kèm theo một dòng chữ viết xiêu vẹo, “Mẹ ơi, con đang rất khỏe, có bánh mì và cà phê, mỗi ngày đều làm việc thật vui vẻ. Đừng lo lắng cho con nhé mẹ ơi. Yêu mẹ, Heinz.” Chữ ký trông lại càng qua loa hơn, người viết đã rất vội vàng, suýt thì bỏ sót chứ, nhưng cô nhận ra đó là tên anh, “Heinz Von Mackensen”.
“Đừng khóc, đừng buồn, Isabelle.”
Tố Tố vẫn chưa nhận ra cô đang khóc thầm, cô lau đi nước mắt, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên tấm bìa cứng đơn sơ, “Mẹ, con phải đi tìm anh ấy.”
“Không…… Đừng làm thế…… Ta nên nói với con rằng thằng bé đã chết, chết trong một cuộc ẩu đả trên đường phố ở Minsk……”
“Con phải đi tìm anh ấy, mẹ xem, ở đây có địa chỉ……” Cô chỉ vào một chuỗi tiếng Nga và nói, “Trại tù binh quốc tế Shahti.”
“Isabelle con không được đi! Người Liên Xô đều là ác quỷ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho con! Ta không thể để con phải chịu khổ vì Heinz. Càng không thể để con bị lặp lại nỗi bất hạnh của Susanna……”
“Không.” Tố Tố nắm lấy tay bà, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho bà, “Con sẽ thận trọng, vô cùng vô cùng thận trọng, con có cách riêng của mình, anh trai con đang theo học tại St. Petersburg, anh ấy sẽ giúp con.”
“Con quyết định đi thật sao.”
Tố Tố đưa tay vuốt ve mái tóc dài lòa xòa của bà Mackensen, cô dịu dàng nhìn bà, cười nói: “Mẹ, hãy để con chăm sóc anh ấy thay mẹ nhé.”
Bà Mackensen ôm chặt lấy cô, khóc không thành tiếng bên dưới ánh đèn mờ ảo, trong một đêm đan xen giữa lần đầu gặp gỡ và cuộc đoàn tụ.