Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

“Tôi sống bên ngoài thế giới loài người.”

***

Hình Tất trầm mặc nhìn anh, hai giây sau mới nhoẻn môi: “Cậu để bụng mấy câu Triệu Lữ nói lắm đúng không?”

“Cái đệt,” Khưu Thời sửng sốt, “anh nghe thấy à?”

“Ừ.” Hình Tất đáp.

“Thực ra không để bụng lắm,” Khưu Thời bảo, “bọn tôi toàn nói chuyện kiểu đó, không vòng vo, nghĩ gì nói đấy.”

“Không để bụng thì sao hiểu ngay ý tôi là câu nào.” Hình Tất hỏi.

“Đỉnh đấy,” Khưu Thời tặc lưỡi, “gài tôi ngay khúc này.”

Hình Tất im lặng cười cười.

“Chuyện này ấy à,” Khưu Thời chau mày, “cũng không biết phải giải thích thế nào. Bảo không để bụng là do bọn tôi từ nhỏ tới lớn hay nhắc nhau như vậy, nhưng mãi chẳng ai yêu đương…”

Khưu Thời nói tới hai chữ nọ thì chà xát cánh tay: “Cơ mà cũng có để bụng đấy, dù gì lần này nó nghiêm túc hơn trước đây nhiều, nói cứ như thật, đến mức tôi không biết phải tiếp lời thế nào.”

Hình Tất cười rồi thở dài.

“Sao vậy?” Khưu Thời hỏi, “Tôi không có phân biệt đối xử, với tôi thì cả hai đều là tình nghĩa sống chết.”

“Ừ.” Hình Tất đáp.

“Tất nhiên cũng hơi khác,” Khưu Thời đăm chiêu, “nhưng tôi không biết phải diễn tả thế nào, một ông hoàng cướp lời, bậc thầy tư duy như anh không thể không hiểu nhỉ.”

“Tôi hiểu.” Hình Tất nói.

“Thật hả?” Khưu Thời hỏi, “Cái ‘hơi khác’ này không đồng nghĩa với việc anh không quan trọng bằng nó đâu nhé.”

Hình Tất bật cười: “Tôi hiểu thật mà.”

“Thôi vậy.” Khưu Thời thở dài, chống cánh tay ghé đến thơm một cái thật mạnh vào mặt Hình Tất, nghe vang hơn lần Triệu Lữ thơm anh hôm nay nhiều.

Hình Tất im lặng nhìn anh.

“Sao thế?” Khưu Thời hỏi.

“Cảm ơn.” Hình Tất nói.

“… Không đến mức cảm ơn chứ,” Khưu Thời bảo, “Triệu Lữ thơm kiểu này toàn bị tôi chửi.”

“Chỉ là cảm ơn thôi mà.” Hình Tất nói.

Khưu Thời nhìn hắn, câm nín hồi lâu mới đáp: “Đừng khách sáo.”

Hình Tất ngoảnh mặt đi cười phá lên.

“Mắc cười lắm đấy thấy chưa!” Khưu Thời nói, “Anh tự ngẫm lại xem có phải mắc cười lắm không, mẹ kiếp anh cảm ơn thì tôi còn đáp thế nào được nữa? Chỉ còn nước bảo đừng khách sáo thôi.”

“Tôi cảm ơn thật,” Hình Tất xoay lại, “tôi chưa từng có cảm giác này.”

“Được thơm ấy hả?” Khưu Thời hỏi.

“Không,” Hình Tất nói, “chúng tôi có cảm xúc, có thích ghét vui buồn. Nhưng trong phần lớn tình huống, ‘có cảm xúc’ nghĩa là… chúng tôi nhận biết, phán đoán được cảm xúc và sự thích ghét vui buồn của con người, cảm xúc của con người rất phức tạp.”

“Tôi hiểu rồi,” Khưu Thời nằm xuống lại, gối tay dưới đầu nhìn trần đá, “thực tế thì mấy anh không có bao nhiêu cơ hội để trải nghiệm các loại cảm xúc này.”

“Thích một người, ghét một người, những cảm xúc đơn giản nhất,” Hình Tất nói, “cũng như một người nếm qua chua ngọt đắng cay, song lại không biết hương vị của thịt kho tàu, bánh quẩy và cá chưng…”

“Đệt,” Khưu Thời chửi, “mẹ kiếp tôi chưa từng nghe nói đến mấy món đấy cơ, ai mà biết vị thế nào.”

Hình Tất bật cười: “Tôi biết.”

“Quá đáng rồi nhé.” Khưu Thời bảo, “Cơ mà tôi cũng hiểu sơ sơ ý anh rồi, tôi thích đám anh em của mình, ghét Cục trưởng Trương, mấy cảm xúc trực tiếp này thì anh có thể cảm nhận được, nhưng tinh tế hơn, ví như…”

“Nảy sinh liên kết về mặt tình cảm với riêng một người nào đó,” Hình Tất nói, “tôi không thường có cơ hội này.”

“Thầy và cộng sự của anh thì sao?” Khưu Thời hỏi.

“Trong thế giới mà mọi người đều quen thuộc với người máy sinh hoá, hiểu rõ rằng người máy sinh hoá không phải và mãi mãi không thể trở thành người,” Hình Tất đáp, “thì phần lớn con người sẽ có giới hạn rõ ràng khi tiếp xúc với người máy sinh hoá.”

Khưu Thời im lặng.

“Nhất là tiềm vệ,” Hình Tất nói, “chúng tôi không cần phải liên kết cảm xúc với con người, người máy sinh hoá loại hình phục vụ mới cần làm vậy.”

“Tôi hiểu sơ sơ rồi.” Khưu Thời khẽ thở dài, “Anh cũng chưa từng nhậu nhẹt ngâm suối, nằm giường trò chuyện với cộng sự nào khác chứ gì.”

“Ừ.” Hình Tất cười cười, “Tôi sống bên ngoài thế giới loài người.”

“Vậy… trong số các cảm xúc mà anh từng cảm nhận được,” Khưu Thời nhíu mày, “sâu đậm nhất là gì?”

“Thù hận.” Hình Tất nói.

Khưu Thời dời tầm mắt về, xoay mặt sang nhìn Hình Tất: “Anh hận loài người, đúng không?”

“Có hận,” giọng Hình Tất rất nhẹ, “nhưng cũng… không hẳn thế.”

“Thực ra cũng bình thường,” Khưu Thời nói, “lúc không có mục tiêu rõ ràng thì sẽ hận toàn bộ, nhưng khi có mục tiêu rõ ràng như Lý Phong, Triệu Lữ, Khưu Thời, Thị trưởng La, Tiêu Lỗi… thì lại khác.”

“Cậu…” Hình Tất khựng lại, “tự dưng lại thấy chất lượng giảng dạy của trường nạn dân cũng ổn.”

“Trường nạn dân ổn cái đếch ấy,” Khưu Thời bảo, “đấy là kinh nghiệm sống hai lăm năm của tôi.”

“Cậu là một con người cực kì đặc biệt.” Hình Tất nói.

“Cái này thì đúng.” Khưu Thời đáp.

Cửa vang ba tiếng gõ vô cùng lễ phép.

Nghe phát biết ngay Tiêu Lỗi.

Khưu Thời thở dài, bấy giờ chăn ấm lắm rồi, anh hoàn toàn không muốn dậy mở cửa.

“Chuyện gì thế,” anh hỏi một câu, “đội trưởng Tiêu.”

“Giám đốc Lý mai sáng sẽ đến tìm anh.” Giọng Tiêu Lỗi thì thào như đang truyền mật lệnh, suy cho cùng thì đưa tin là công việc duy nhất của cậu ta bây giờ, đương nhiên phải tỏ vẻ long trọng.

“Biết rồi,” Khưu Thời rất hợp tác, “chuyện này bảo mật, không cần phải viết vào nhật kí công tác.”

“Vâng,” Tiêu Lỗi đáp, “các anh em ngủ gần hết rồi, tôi đi trực đây.”

“Cậu cũng ngủ đi,” Khưu Thời nói, “trực cái đếch ấy.”

“Anh ngủ đi, tôi tự lo được.” Tiêu Lỗi nói xong thì tiếng chân hướng về phía công sự chót nhất vang lên loạch xà loạch xoạch, nghe là biết bị trượt thẳng xuống rồi.

“Mai tôi nhất định phải hỏi Lý Phong,” Khưu Thời bảo, “rốt cuộc tại sao lại cắm thằng đần như Tiêu Lỗi ở chỗ tôi.”

“Chắc Sở An sinh cũng chẳng có bao nhiêu nhân vật kiểu đó đâu.” Hình Tất nói.

“Nhét mồi lửa của nội thành chỗ tôi hả.” Khưu Thời tặc lưỡi.

“Cậu mới là mồi lửa ấy.” Hình Tất đáp.

Có tí rượu thấm người thì dễ ngủ hơn thật, Khưu Thời chỉ choàng tỉnh hai lần vào nửa đêm. Lần đầu phát hiện Hình Tất đang nghịch cái điện thoại cục gạch cổ lỗ mình đặt trên bàn, lần còn lại thì hãi hùng nhận ra Hình Tất nhắm mắt như ngủ mất rồi, sau đó anh cũng thiếp đi trong cơn hãi hùng ấy.

Thức giấc lần nữa là do Tiêu Lỗi gõ cửa, Hình Tất ra mở, Tiêu Lỗi với tác phong làm việc cực kì phấn chấn đứng ngay bên ngoài, nhắc anh đừng quên Giám đốc Lý sắp đến.

“Đệt mẹ,” Khưu Thời trở mình, “tôi chạy đằng nào được. Anh ta đến thì đến thôi, tôi mà không có ở trong phòng thì cùng lắm cũng đang ra sau tè, sợ không tìm thấy tôi hay gì…”

“Vậy tôi đi ngủ tí đây,” Tiêu Lỗi nói, “tôi vừa hết ca trực.”

“Cậu điên rồi đúng không,” Khưu Thời bảo, không chờ Tiêu Lỗi trả lời đã hỏi lại, “điên rồi đúng không.”

“Trông vẫn ổn, không điên.” Hình Tất nói.

Khưu Thời nghe giọng hắn thì lật người lần nữa, vén chăn phủ kín đầu ra: “Tối qua anh ngủ hả?”

“Ừ.” Hình Tất đáp.

“Ngủ thật à?” Khưu Thời thấy mình hết buồn ngủ luôn.

“Ừ.” Hình Tất gật đầu.

“Anh ngủ thật á?” Khưu Thời nhìn hắn, “Trước đó tôi dậy một lần, thấy anh còn đang nghịch cái điện thoại kia đấy.”

“Ngủ thật,” Hình Tất nói, “tôi chỉ không hay ngủ thôi, đâu phải không ngủ được.”

“Có nằm mơ không?” Khưu Thời hỏi.

Hình Tất suy nghĩ: “Có, nhưng thỉnh thoảng lại không rõ đấy là suy nghĩ hay là mơ.”

“Vậy tối qua có mơ gì không?” Khưu Thời cảm thấy mình không ngủ lại được nữa bèn xuống giường, run rẩy tròng quần áo vào.

“Không.” Hình Tất nói.

“Vậy chất lượng não của anh vẫn cứ là kém,” Khưu Thời nói, “tôi mơ thấy mình cãi nhau với Lý Phong cả đêm, anh ta khăng khăng bắt một mình tôi đi liều mạng với người máy cộng sinh.”

“Nghe phát biết ngay là mơ.” Hình Tất bảo.

“Nói thừa, anh ta làm gì dám bắt tôi đi một mình.” Khưu Thời đáp.

“Làm gì có chuyện cậu cãi nhau với anh ta,” Hình Tất nói, “ra chân đá luôn mới đúng.”

Khưu Thời sửng sốt, bật cười: “Anh hiểu tôi thế nhỉ.”

Hình Tất cười cười.

Cả bọn đêm qua nhậu nhẹt vẫn đang ngủ nướng ở công sự to kia, mỗi Triệu Lữ đã thức, đang cầm lon đồ hộp định đun nóng lên ăn.

“Làm cho tôi một lon.” Khưu Thời nhảy lên nóc công sự nhìn quanh.

Tuyết to cả đêm, cả thửa đồng hoang trắng toát, ngay cả núi Đen Lớn cũng trắng đen xen kẽ.

“Tôi nghe Tiêu Lỗi bảo tí nữa Lý Phong sang đây?” Triệu Lữ lấy thêm hai lon, đi về phòng thả vào nước nóng, “Anh ta tính làm gì nữa?”

“Anh ta tính làm nhiều chuyện lắm, tôi sợ mình trốn không thoát.” Khưu Thời nhìn ra cửa hầm.

Triệu Lữ thở dài: “Tiểu Lĩnh bảo chắc sắp chiến tranh thật rồi, đám người máy sinh hóa kia đã đánh thị trấn Rừng Đông thì không thể bỏ qua cho thành phố Mây được.”

“Nếu cuộc chiến nổ ra,” Khưu Thời nói khẽ, “chắc chắn tôi sẽ báo ngay, ông dắt anh em chạy bằng đường sau núi, vòng qua ngọn đồi chỗ cái thác rồi đi thẳng hướng Nam là đến thị trấn Cọ Ngựa – cái thị trấn hoang mà tôi xách cả đống tạp chí về lần trước ấy.”

Triệu Lữ không nói gì, lẳng lặng nhìn anh.

“Thị trấn ấy có một bãi đỗ xe ngầm,” Khưu Thời bảo, “trốn ở đấy trước đã.”

“Sao ông lại phải bán mạng vì thành phố Mây?” Triệu Lữ hỏi, “Chúng ta chưa từng sống trong thành phố, cái ăn cái uống của chúng ta cũng toàn trao đổi mới có.”

“Trước đây tôi cũng nghĩ thế đấy, tôi không muốn lo mấy thứ rách việc này, mắc mớ gì đến tôi chứ,” Khưu Thời ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Lữ đứng cạnh công sự, “chúng ta không được thành phố Mây bảo vệ, cũng không bán mạng vì thành phố Mây…”

Khưu Thời khẽ thở dài: “Mọi khi chúng ta thường bảo sau này sẽ rời thành phố Mây, nhưng mà đi đâu? Không biết.”

Triệu Lữ cũng thở dài.

“Tôi không biết chúng ta có thể đi đâu,” Khưu Thời nhìn khu rừng phía Đông núi Đen Lớn, “đường đến Rừng Đông không quá xa, xuyên rừng lội núi tới đầm lầy sông cả, có lưu dân và người máy sinh hóa… Ông sẽ nhận ra một mạng sống chẳng là cái thá gì ngoài kia.”

Triệu Lữ cau mày trong im lặng.

“Lúc chưa tìm được nơi nào tốt hơn thì chỉ có thành phố Mây,” Khưu Thời nói, “còn thành phố Mây, thì đám anh em này không cần phải sống cực khổ như vậy ngoài kia.”

“Nếu ông đã nói thế,” Triệu Lữ nén giọng, “thì bọn tôi càng không thể trốn đi một mình, ông ra trận, bọn tôi trốn thì coi sao được?”

“Đây đâu phải đi đánh nạn dân hay con người,” Khưu Thời nói, “đây là đánh với những kẻ có thể liên lạc với nhau qua nấm như Hình Tất, ông muốn anh em đi nộp mạng hả?”

Triệu Lữ thoáng nhìn sang phía Hình Tất, Hình Tất ngồi trên nóc công sự của Khưu Thời đang vẫy tay với hắn.

“Cũng đâu phải xáp lá cà,” Triệu Lữ nói, “bọn tôi có vũ khí, nếu chiến tranh nổ ra thì chẳng nhẽ bọn tôi lại không hơn đám cảnh vệ của Cục Phòng thủ à? Với cả cái đám lính bí mật canh phòng trốn sau núi kia bị tôi phát con mẹ nó hiện tám lần rồi mà vẫn không thấy tôi, được việc cái đếch ấy.”

Hình Tất ngồi đối diện bật cười.

“Đệt,” Triệu Lữ nhìn hắn, “anh ta nghe được hả?”

“Không,” Hình Tất nhảy khỏi công sự rồi đi sang, “nhìn thấy.”

“Anh Tất,” Triệu Lữ khẽ hỏi, “anh nghĩ…”

“Nghe lời anh Thời đi.” Hình Tất cũng khẽ đáp.

Triệu Lữ lại thở dài một hơi.

Một chiếc xe đen xuất hiện ở cổng hầm, nhóm công nhân dọn xác mới ngủ dậy nhanh chóng đi vào công sự, thò vài khẩu súng ra khỏi lỗ ngắm.

Tuy họ đều nhận ra xe của Lý Phong, nhưng ngoại ô bây giờ rình rang nào là Cục Phòng thủ nào là quân đội, họ không dám lơ là, biết đâu có ai trộm xe của Lý Phong hay Lý Phong bị ai đó uy hiếp thì sao.

Xe lái đến tận chân dốc, dừng lại rồi cũng không ngồi chờ Khưu Thời như trước mà mở cửa, Lý Phong bước xuống.

“Thế mà anh ta lại một mình lái đến?” Triệu Lữ nói.

Cửa bên phía ghế phụ lái cũng mở ra, Khưu Thời thấy Trương Tề Phong xuống xe thì sửng sốt: “Cái đệt, sao có cả lão này?”

“Đó là ai?” Triệu Lữ hỏi.

“Trương Tề Phong của Cục Phòng thủ.” Khưu Thời đáp.

“Họ đến đây làm gì?” Triệu Lữ tức thì căng thẳng, “Một gã Sở An sinh thôi đã khủng khiếp rồi… Có khi nào ông ta định tới trạm kiểm soát, tiện đường đi nhờ xe?”

“Hai người đó họp chung một phòng mà không đánh lộn đã là đóng góp khổng lồ cho thành phố Mây rồi.” Khưu Thời bước ra khỏi công sự, quan sát Lý Phong và Trương Tề Phong chầm chậm đi từ dưới chân dốc lên.

“Giám đốc Lý,” Tiêu Lỗi vọt từ công sự kế bên xuống đứng nghiêm. “Cục trưởng Trương!”

“Đỗ xe giúp tôi.” Lý Phong đưa chìa khoá xe cho cậu ta.

“Đỗ ra sau kín đáo hơn.” Tiêu Lỗi nhận chìa lập tức chạy xuống dốc.

“Giám đốc Lý,” Khưu Thời nhìn Lý Phong rồi ngó Trương Tề Phong đằng sau, “Cục trưởng Trương.”

“Tìm nơi nói chuyện được ấy.” Lý Phong nói.

“Xe của anh.” Khưu Thời đáp.

“Phòng cậu đi.” Lý Phong bảo.

“Ờ.” Khưu Thời xoay người đưa họ vào phòng mình, sau khi Hình Tất đi vào thì anh khép cửa lại.

“Mấy công nhân dọn xác khác đâu?” Trương Tề Phong đứng trong phòng nhìn quanh rồi ngồi xuống ghế.

“Thể theo yêu cầu của Cục Phòng thủ, không cần thiết thì khỏi ra ngoài, để phòng bại lộ.” Khưu Thời duỗi chân ngoắc rồi đẩy một chiếc ghế khác sang bên chân Lý Phong, sau đó đứng tựa vào bàn với Hình Tất.

“Hôm qua nghỉ ngơi thế nào?” Lý Phong hỏi, “Cậu khoẻ hơn rồi chứ?”

“Vào chuyện chính đi.” Khưu Thời bảo.

“Người máy cộng sinh vẫn luôn hoạt động quanh thành phố Mây,” Lý Phong nói, “bây giờ chúng ta cần ra ngoài tìm nơi chúng đóng quân, đồng thời xây dựng căn cứ phòng thủ ở phía Nam thành phố.”

“Tôi không đi.” Khưu Thời đáp luôn khỏi nghĩ, “Thành phố Mây không còn ai nữa à.”

“Còn,” Lý Phong nói, “nhưng số tiềm vệ cấp một hữu dụng chỉ có vài mống này thôi.”

Khưu Thời im lặng.

“Cậu với Hình Tất dẫn dắt một tiểu đội đi về phía Nam, cậu rành rẽ khu đấy,” Lý Phong nhìn anh, “dọn dẹp và xác định phạm vi an toàn quanh mấy thị trấn bỏ hoang mà cậu từng đến, sau đó quân đội sẽ tới đồn trú.”

“Một tiểu đội?” Khưu Thời hỏi, “Một tiểu đội gì?”

“Một tiểu đội mười tinh binh của Cục Phòng thủ và quân đội,” Trương Tề Phong đáp, “ngoài ra còn có ba người máy cộng sinh.”

Hình Tất nhướng mắt liếc Lý Phong.

“Là sao,” Khưu Thời hỏi, “bắt Hình Tất làm vật chủ à?”

“Đúng vậy,” Lý Phong gật đầu, “Hình Tất đã có thể hoàn toàn khống chế trên năm người máy cộng sinh.”

Khưu Thời ngoảnh nhìn Hình Tất.

“Ừ.” Hình Tất đáp.

Hình Tất đã thấy không có vấn đề gì thì thôi, Khưu Thời không xoắn xuýt nữa, suy cho cùng gã Lý Phong này trước giờ làm việc đều không chừa đường thương lượng.

“Phía Nam có ba thị trấn bỏ hoang,” Khưu Thời nói, “cộng thêm các thôn xóm xung quanh mà chỉ cử mỗi tiểu đội này thôi?”

“Có ba tiểu đội,” Lý Phong đáp, “phía Lâm Thịnh có một đội với cùng cách bố trí như các cậu, và một đội toàn binh sĩ do chính Thượng tá Từ chỉ huy.”

“Đi nộp mạng à?” Hình Tất nói.

Trương Tề Phong liếc hắn: “Đừng tùy tiện nghi ngờ năng lực của tinh anh quân đội.”

“Anh ấy nghi ngờ một cách chính thức thì có.” Khưu Thời bảo.

Trương Tề Phong hít một hơi, khoanh tay không lên tiếng nữa.

“Cộng sự của Lâm Thịnh là ai?” Hình Tất hỏi.

“Đấy không phải là chuyện anh nên quan tâm.” Trương Tề Phong đáp.

“Là người mà Thượng tá Từ đích thân tuyển chọn,” Lý Phong nói, “hôm nay sẽ luyện tập một số bài phối hợp, ngày mai ba tiểu đội đồng thời xuất phát.”

Trương Tề Phong ắt hẳn hơi phật lòng cái kiểu hỏi gì đáp nấy của Lý Phong, song điều khiến Khưu Thời bất ngờ là ông ta lại không gây gổ với y, mọi bất mãn chỉ hiển hiện qua ánh mắt trợn trừng.

“Lập danh sách những thứ cậu cần cho tôi,” Lý Phong bảo, “hợp lý thì tôi sẽ đáp ứng.”

“Bất hợp lý thì sao?” Khưu Thời hỏi.

“Thì phải xem bất hợp lý tới mức nào.” Lý Phong đáp.

“Tổ trưởng Lý?” Trương Tề Phong ngoảnh nhìn y.

“Tổ trưởng?” Khưu Thời ngẩn ra, “Giờ anh là đầu sỏ của cái nhóm đấy rồi hả?”

“Tổ phó.” Lý Phong chỉnh lại.

Khưu Thời bật cười: “Đệt, được đấy Lý Ông Lớn.”

“Chỉ có vậy thôi,” Lý Phong đứng dậy, “hôm nay nghỉ ngơi đàng hoàng, nhớ bảo Tiêu Lỗi lập danh sách mấy thứ cần dùng gửi nhanh cho tôi, tôi sẽ đưa đến trong vòng một tiếng đồng hồ, sáng sớm mai sẽ có xe tới đón các cậu.”

Trương Tề Phong đứng dậy đi ra khỏi công sự.

“Hình như Cục trưởng Trương phật lòng lắm.” Khưu Thời khẽ bảo.

“Tủi thân gần chết luôn,” Lý Phong nói, “thành viên tiểu đội đợt này toàn do tôi chọn, không phải bọn vô dụng cậu thường gặp, không còn vấn đề gì nữa thì tôi về trước đây.”

“Có đấy,” Khưu Thời vịn y lại, “Tiêu Lỗi.”

“Hử?” Lý Phong nhìn anh.

“Rốt cuộc tại sao anh lại để cậu ta ở đây?” Khưu Thời hỏi, “Đáng thương lắm, ở đây cũng chẳng có việc gì cho cậu ta làm.”

“Rèn luyện một thời gian,” Lý Phong đáp, “hạt giống khá tốt, giữ ở Sở An sinh sớm muộn gì cũng hỏng, đành gửi đây thôi.”

“Nhỡ chết trong cuộc chiến thì sao?” Khưu Thời hỏi.

“Thời buổi này ai dám đảm bảo mình không chết?” Lý Phong nói, “Về đây.”

Khưu Thời vẫn đứng tựa vào bàn, không ra cùng y.

Hình Tất cũng cứ đứng song song với anh như thế.

“Anh nghĩ chuyến này nguy hiểm không?” Khưu Thời hỏi.

“Không đến mức.” Hình Tất đáp.

“Sao không để chúng ta lên phía Bắc?” Khưu Thời đăm chiêu, “Chúng ta từng dạo khu vực đấy một chuyến, chỉ có chúng ta quen đường mới phải.”

“Bên đấy có thị trấn Rừng Đông.” Hình Tất nói.

“Có phải Rừng Đông đã kết nối lại với thành phố Mây rồi không?” Khưu Thời ngẫm nghĩ.

“Ừ,” Hình Tất đáp, “thành phố Mây hẳn cũng đã đồng ý tái liên minh, nên tạm thời có thể giao hướng Đông Bắc cho Rừng Đông.”

“Lâu lắm rồi tôi chưa đến mấy thị trấn kia,” Khưu Thời tặc lưỡi, “còn dặn Triệu Lữ nếu chiến tranh nổ ra thì đưa hết anh em đến trốn ở thị trấn Cọ Ngựa… Khu vực đó khá hợp để đóng quân.”

“Vết thương của cậu sao rồi?” Hình Tất hỏi.

“Không có cảm giác gì, không thụi một cú vào vết thương của tôi thì hẳn không thành vấn đề,” Khưu Thời đáp, “tôi phát hiện cái số của mình nó vậy rồi, bị thương không khi nào nằm giường chờ lành được hết, mẹ kiếp toàn dưỡng thương trên đường thôi.”

Hình Tất cười cười.

Triệu Lữ cầm vài lon đồ hộp xuất hiện ngoài cửa.

Khưu Thời hất đầu với hắn: “Vào đây.”

“Ăn chút gì trước đã.” Triệu Lữ ném cho anh và Hình Tất mỗi người một lon đồ hộp.

Khưu Thời đón lấy, đồ hộp đã được đun nóng hổi, cầm trong tay rất thoải mái. Anh cúi đầu khui lon, vừa ăn vừa hỏi: “Mọi người thấy cả rồi à?”

“Đều đang chờ tôi nghe ngóng tin tức đây này.” Triệu Lữ bảo.

“Ngày mai bọn này ra ngoài một chuyến,” Khưu Thời nói, “đến thị trấn Cọ Ngựa, thành phố Mây muốn mở rộng phạm vi phòng thủ.”

“Chừa chỗ cho chiến trường chứ gì,” Triệu Lữ đáp, “nếu phải đánh thì đánh ở mấy cái thị trấn giữa thành phố Mây và Cọ Ngựa, để thành phố Mây được nghỉ xả hơi, không bị chúng nó đánh bom thẳng vào nội thành như đợt trước nữa.”

Khưu Thời im lặng cười cười.

“Nên chỗ này của chúng ta,” Triệu Lữ trỏ mặt đất dưới chân, “sau này chính là chiến trường.”

“Đi thông báo cho họ đi,” Khưu Thời nói, “tôi chỉ đi dò đường thôi chứ không phải nhiệm vụ nguy hiểm gì, bảo mọi người yên tâm chờ là được.”

“Rồi.” Triệu Lữ đáp, chực nói thêm nhưng lại ngập ngừng, ngửa đầu dốc hết lon đồ hộp vào miệng rồi xoay lưng rời đi.

“Anh thấy sao?” Khưu Thời nhón một miếng thịt, hôm nay ăn lon thịt này đã thoải mái hơn rồi, không buồn nôn ghê gớm thế nữa.

Năng lực thích ứng của con người vẫn khá mạnh.

Từ lần đầu tiên bị Lý Phong lừa đi thăm dò cái Sào Huyệt quỷ quái kia tới nhiệm vụ thị trấn Cọ Ngựa hôm nay, từ phẫn nộ tới bình tĩnh, anh thích ứng khá tốt.

Chẳng rõ là do vốn dĩ không được quyền lựa chọn, vì Hình Tất hay bởi mình quả thực rất vĩ đại, Khưu Thời lại hi vọng mình có thể gìn giữ một chốn nương thân cho loài người – giống loài nhỏ bé yếu ớt, sống rất chật vật nhưng mãi không chết sạch ấy.

… Chắc không vĩ đại đến mức đó đâu.

“Không sao hết.” Hình Tất đáp.

“Khống chế ba người máy cộng sinh,” Khưu Thời hỏi, “có ảnh hưởng tới anh không?”

“Hẳn là không,” Hình Tất nói, “nếu xảy ra vấn đề thì cậu đừng do dự, cứ khống chế tôi là khống chế được ba người máy ấy.”

“Biết rồi.” Khưu Thời cau mày.

“Lát nữa nghe bài Chúc mừng sinh nhật thêm vài lần rồi học thuộc đi.” Hình Tất bảo.

“Làm chi?” Khưu Thời hỏi.

“Tôi sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì,” Hình Tất nói, “cậu hát mà tôi nghe không ra bài ấy.”

Khưu Thời im lặng, nhịn một hồi mới bật cười thành tiếng: “Đệt.”

“Mấy bản lạc điệu tôi nhớ cả rồi,” Hình Tất bảo, “chẳng lần nào trùng giai điệu cả.”

“Cụ nhà anh,” Khưu Thời cười đoạn hớp hết nước sốt trong lon đồ hộp, tiện đà kéo áo Hình Tất lau tay, “cứ xem chuyến này như du lịch thôi, thực ra tôi vốn định khi nào rảnh thì đưa anh đến đấy chơi.”

“Được,” Hình Tất gật đầu, “tôi chưa đi du lịch bao giờ.”

Vu Triết:

Ừa thì cũng thoải mái nhẹ nhàng được vài bữa rồi nhở.

Thiệt ra Hình Tất hiểu hết đó, ổng sống lâu già khọm thế cơ mà.