Bổ Thiên Ký

Rate this post

“Nhiệm vụ sau mà không có vũ khí thì tôi cắp Hình Tất đi nhảy vực cùng mình…”

***

Nếu không thấy hình ảnh tiềm vệ xâm nhập qua video của Lý Đầu To lẫn biết cậu ta giao du với một số phần tử cấp tiến ngoại thành với danh nghĩa phơi bày “chân tướng” từ trước, thì Khưu Thời có lẽ sẽ thực sự cho rằng đây là hai du khách nội thành đang quay chụp cảnh thiên nhiên kỳ thú.

Nhưng bây giờ cậu ta lại xuất hiện cùng gã Tôm Nhỏ này, ngay trong thời gian và địa điểm nhiệm vụ…

Thì tế nhị rồi đây.

Hình Tất vừa đưa tay toan nắm áo lật người Lý Đầu To lại, thì Khưu Thời đã giành mỗi tay xách cổ áo một tên rồi đứng dậy.

“Hai dân thường, không có gì lạ, chắc vô ý lạc vào đây, tôi đã xếp vào vệ đường,” Khưu Thời kéo họ đến ven đường rồi cố ý đặt sấp mặt – nhất là mặt của Lý Đầu To – xuống, “Cục Phòng thủ Đô thị vào đón nhé?”

“Được.” Lý Phong trả lời.

“Tiếp tục nhiệm vụ,” Khưu Thời vỗ tay liếc Hình Tất, “ba trăm mét trước mặt không phát hiện mục tiêu.”

“Ừ.” Hình Tất đáp, khoé miệng mơ hồ cong lên.

Khưu Thời vốn không dám chắc cái gã tiềm vệ cấp một tiệm cận loài người này có biết ý mình không, nhưng nụ cười này đã chứng minh rằng hắn hiểu cả.

Tổ giám sát hẳn không chỉ có mỗi bọn Lý Phong mà phía công ty và quân đội cũng có mặt, hình ảnh hiện trường chắc cũng truyền về rồi, anh chỉ có thể làm được đến đây thôi.

Tuy anh không biết Lý Đầu To rốt cuộc là ai hay có tác dụng gì, nhưng từ việc cậu ta vẫn được hoạt động tự do đã đủ hiểu Lý Phong có lý do để giữ bí mật cho cậu ta, kiểu người như y tuyệt đối không ngại trên tay có thêm bài tẩy.

Có điều anh không chắc hành động của mình sẽ đổi chác được gì, có khi xôi hỏng bỏng không, cũng có khi sẽ bị vạch trần bởi một Hình Tất mà anh hoàn toàn lạ lẫm, nhưng tóm lại vẫn không bí đường. Dù có rách việc thì anh cũng không chết được, vì anh biết hiện thời chỉ có mình là bắt cặp được với Hình Tất thôi.

Đầu Khưu Thời thầm suy xét cả núi vấn đề nhưng mắt thì vẫn chăm chú quan sát bản đồ địa hình trước mặt, do chưa quen với kiểu nhìn đường cách một đống hình ảnh này nên bước chân anh hơi chập choạng trên con đường đầy đá nhọn.

Tuy chỉ có một mục tiêu nhiệm vụ, người máy sinh hoá cấp hai cũng không là gì với Hình Tất nhưng Khưu Thời vẫn hơi căng thẳng, suy cho cùng đây không còn là huấn luyện. Anh sút phải mũi đá hai lần, cơn đau thấu ủng khiến anh giật bắn người.

“Cái đường ghẻ gì thế này, mẹ kiếp.” Anh mắng.

“Lần sau mang rương theo.” Hình Tất nói.

Khưu Thời chực chửi thì có chấm sáng xuất hiện ở biên trên của bản đồ, và đang xông thẳng về phía họ.

Khỏi cần báo toạ độ nữa, anh nhanh chóng đứng dạt vào vệ đường: “Hướng chính diện, đang lao thẳng đến chỗ chúng ta, vận tốc rất nhanh.”

Lúc Hình Tất xông lên thì anh rút con dao găm giắt ủng ra, đây là vũ khí anh cố ý mang riêng.

Nhiệm vụ lần này không cho phép cả hai trang bị vũ khí, chẳng biết ai đặt ra quy định mất trí này, có lẽ là để quy tắc cộng sự có thể đơn phương khống chế tiềm vệ trông không quá bất công.

Khúc cua núi chắn mất tầm nhìn, sau khi Hình Tất rẽ vào thì anh không thấy được hắn nữa, nhưng bởi chưa ra khỏi phạm vi mắt thường nên bản đồ cũng không hiển thị vị trí của hắn, Khưu Thời buộc phải chạy theo sang đấy.

Vừa qua khúc quanh đã thấy một bóng đen đang lao thẳng đến chỗ Hình Tất từ chính diện.

Hình Tất như đang chạy đà, sau mấy bước thì bật mạnh người lên, động tác này không hề khác lúc giết ba người máy sinh hoá trong buổi huấn luyện, bật người, đá, đáp đất bằng một cú chí mạng.

Nhưng điều khiến Khưu Thời bất ngờ chính là đối phương sử dụng động tác y hệt Hình Tất.

Nhảy bật cùng lúc với Hình Tất, cả hai đâm ầm vào nhau trên không, lúc đáp đất thì đồng thời bị đẩy lùi hai mét, đôi ủng của Hình Tất mài một vết thật dài trên mặt đất đầy đá vụn.

Nếu là hai người thường thì xương cốt đã gãy một loạt ngay tại chỗ rồi.

Hình Tất đứng dậy, người máy sinh hoá phe ấy không tấn công lần nữa mà đưa tay sờ hông.

Đối phương có vũ khí!

Đây là phản ứng đầu tiên của Khưu Thời.

Rách việc cực kì.

Với cự li này thì dù đối phương có cầm súng nước vẫn sẽ bắn trúng Hình Tất trước khi hắn kịp lao đến.

Nhưng đối phương chẳng sờ được gì hết.

Giây sau Hình Tất nhấc tay lên, trong tay là một khẩu súng.

Đối phương xoay người lao nhanh đến vách núi bên cạnh, chưa kịp nhảy xuống đã bị Hình Tất nổ súng bắn trúng cổ.

Khưu Thời nhìn thấy một mảng chất lỏng đen rỉ ra.

Chấm sáng đại diện cho người máy sinh hoá này đã biến mất.

Phải mấy giây sau Khưu Thời mới phản ứng kịp, trong tích tắc đâm vào nhau trên không, Hình Tất đã lấy được súng bên hông gã.

“Nhiệm vụ hoàn thành,” anh nói, “nhiệm vụ sau mà không có vũ khí thì tôi cắp Hình Tất đi nhảy vực cùng mình đấy, làm nhiệm vụ tay không như phơi mông trần kiểu này khác mẹ gì tự sát đâu!”

“Lục soát.” Cục trưởng Trương nói, “Khưu Thời tịch thu vũ khí đi.”

Khưu Thời đi sang chỗ xác người máy sinh hoá, Hình Tất vẫn đang ngồi xổm bên gã.

“Có gì khác thường à?” Khưu Thời hỏi.

“Là người máy cộng sinh.” Hình Tất nói.

“Cái đệt.” Khưu Thời dừng bước ngay, “Tôi đứng đây phối hợp lục soát vậy.”

“Cậu có tài năng thiên bẩm,” Hình Tất nói, “qua đây.”

“Có quy định người lục soát là ai à.” Khưu Thời bảo.

“Cả hai cùng lục soát là quy định,” giọng Lý Phong cất lên, “cậu không bị cảm nhiễm đâu Khưu Thời, tiếp xúc kiểu này kém xa lúc cậu xử lý người cảm nhiễm hằng ngày.”

“Câm miệng cho ông.” Khưu Thời vừa nghe câu này đã nổi giận, song vẫn đi sang đứng bên cạnh Hình Tất.

“Tịch thu vũ khí.” Cục trưởng Trương nhấn mạnh lần nữa.

“Người máy cộng sinh, tiềm vệ cấp hai, xác nhận đúng mục tiêu,” Hình Tất nói đoạn đưa súng trong tay cho Khưu Thời, “nhưng…”

“Nhưng gì?” Cục trưởng Trương truy hỏi.

“Gã toan chạy trốn,” Hình Tất nói, “trái với nguyên tắc của tiềm vệ cấp hai.”

“Mang về,” Viện trưởng Ngô nói, “chú ý phòng ngừa ô nhiễm.”

Hình Tất xách nửa người gã tiềm vệ cấp hai lên khỏi mặt đất, lột quần áo gã gói phần cổ lại để ngăn chất lỏng màu đen kia rỉ ra tiếp.

“Khoanh vùng ô nhiễm.” Hình Tất nói.

“… Khoanh như nào?” Khưu Thời ngây ra.

“Hay bảo Lý Phong đưa cây bút cho cậu khoanh nhé.” Hình Tất nói.

“Anh ta như này có phải mất khống chế không?” Khưu Thời hỏi, “Tôi ra dấu cho anh ta câm mồm được không?”

“Nhìn giao diện.” Hình Tất nhắc anh.

Khưu Thời bấy giờ mới chú ý đến các đốm đen lấm tấm xuất hiện trên bản đồ hiển thị, bên tai vang giọng Viện trưởng Ngô: “Khoanh khu vực ô nhiễm lại là được, dùng tay.”

Khưu Thời thử huơ tay ra trước mặt, phát hiện mình có thể khống chế các đường kẻ quanh đốm đen. Anh vạch vài nét khoanh hết đốm đen lại.

Kĩ thuật của nội thành khiến Khưu Thời cảm nhận lại sự khác biệt giữa hai thế giới, đến cả quản gia tuỳ thân mà dân ngoại thành còn xem là của hiếm, đám anh em của anh lấy được vài rương vũ khí thôi đã hớn hở thế kia…

Về đến điểm xuất phát, Khưu Thời phát hiện Lý Đầu To và tên Tôm Nhỏ kia hết úp mặt vệ đường rồi, thú cưng bươm bướm trong hốc đá cũng đã được dọn đi, xử lý cực nhanh.

Vác “xác” của gã tiềm vệ cấp hai này về xe rồi nhìn nó được đặt vào một cái rương kín, anh hơi bùi ngùi.

Khưu Thời, cậu không còn là công nhân dọn xác như trước nữa.

Đúng thế thật.

Anh bắt đầu phải dọn người máy sinh hoá rồi, mẹ kiếp.

Mấy thành viên của Cục Phòng thủ Đô thị xuống xe thu súng trong tay Khưu Thời, cầm dụng cụ gì đấy phun đầy thứ sương không rõ tên lên người anh và Hình Tất, chắc đang khử trùng.

Chừng rốt cục cũng được yên vị trên xe, Khưu Thời ngả người tựa lưng ghế, ngửa đầu thở ra một hơi dài thượt.

Nhiệm vụ hoàn thành, thả lỏng rồi anh mới thấy mình mệt cực, xương cốt cứ đau như bị Hình Tất đâm phải vậy.

Buồn bực hơn là cộng sự của mình – tiềm vệ cấp một ưu tú đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, căn bản không hề cảm nhận được cái mệt nơi anh.

“Anh có thấy…” Khưu Thời nhìn hắn.

“Không.” Hình Tất nói.

“Đệt cụ nhà anh nhé Hình Tất,” Khưu Thời cạn lời, “anh đừng có mơ mà tiệm cận loài người nữa, chả người bình thường nào nói chuyện như anh hết! Hay anh thử tra xem lúc mình xuất xưởng có giấy chứng nhận hợp chuẩn không, tôi nghi đầu anh thiếu linh kiện đấy.”

Hình Tất cười cười: “Cậu nói hết đi.”

“Cút.” Khưu Thời nhắm mắt.

Có lẽ do mệt thật và lồng ngực đau phát sợ, hoặc bởi giày vò liên tục khiến không chỉ cơ thể mà cả đầu óc của anh cũng không được nghỉ ngơi giây nào, bấy giờ Khưu Thời chỉ muốn nói gì đấy để dời sự chú ý.

Anh khép mắt rồi vẫn hỏi lại lần nữa: “Anh có thấy mệt người không? Hoặc mệt tim ấy.”

“Có.” Hình Tất trả lời.

“Chém gió.” Khưu Thời nói.

Quay về sau nhiệm vụ, Hình Tất vẫn phải vào lồng kiểm tra như trước, còn anh thì bị đưa vào phòng họp.

Nhưng lần này chỉ có Lý Phong họp với anh.

“Thấy sao?” Lý Phong hỏi.

“Xương tôi không được nối đàng hoàng phải không,” Khưu Thời nói, “đau.”

“Tí nữa đưa cậu về công sự,” Lý Phong nói, “nghỉ ngơi một ngày, nhưng cậu phải giữ bí mật về tất cả những chuyện xảy ra ở nội thành.”

“Một ngày?” Khưu Thời trợn mắt nhìn y, “Không mười ngày nửa tháng tôi khó mà khoẻ lại, anh nhân văn chút đi, người máy sinh hoá còn nhân văn hơn anh.”

“Một ngày,” Lý Phong nói đoạn từ từ lui lại đôi bước, “sau đấy cậu phải vào Sào Huyệt rồi, ngoài ra còn một chuyện tôi phải nói rõ với cậu.”

“Đừng núp,” Khưu Thời bảo, “ở đây không ai cản tôi, tôi đảm bảo anh sẽ được chết mà không đau đớn gì.”

“Công ty và Tướng quân thống nhất ý kiến,” Lý Phong giơ tay che mũi, “lúc vào Sào Huyệt, cậu và Hình Tất phải mang theo ba tiềm vệ cấp hai, tổng cộng là bốn tiềm vệ.”

“Chăn dê hay gì?” Khưu Thời khó mà chấp nhận, “Tôi chỉ cung cấp thông tin cho Hình Tất thôi đã mệt mù mắt rồi, anh bảo tôi hỗ trợ cả bốn á? Tôi nhớ mình đắt giá lắm đấy, chắc trên đời chỉ có tôi hốc miếng vitamin thôi đã xử lý được người cảm nhiễm nhở?”

“Cậu không cần phải hỗ trợ ba người máy kia, họ có nhiệm vụ riêng.” Lý Phong nói.

“Nhiệm vụ gì?” Khưu Thời hỏi ngay, giờ anh đã biết những nhiệm vụ này không phải giỡn chơi, anh phải moi ra được tin tức liên quan từ miệng của gã thối nát Lý Phong này.

“Hỗ trợ xử lý người máy sinh hoá, thu hút tấn công khi cần thiết.” Lý Phong bảo.

“… Đội cảm tử chứ gì.” Khưu Thời nói, nhớ lại lời Hình Tất trước đấy, nguyên tắc của tiềm vệ cấp hai nghiêm cấm hành vi chạy trốn.

“Hiểu thế cũng được.” Lý Phong đáp.

“Cũng được là sao, khỏi phải đưa đẩy,” Khưu Thời nói, “đi nạp mạng thì cứ bảo thẳng, anh ra tay thì thoải mái yên tâm mà ra mồm thì lại ngại miệng hả.”

“Chắc tôi cũng phải cấy hệ thống khống chế vào người,” Lý Phong nói, “để buộc cậu câm mồm lúc then chốt.”

“Trên đời có thứ ấy à?” Khưu Thời cảnh giác ngay.

“Không,” Lý Phong nói, “có thật thì thế giới này là của người máy sinh hoá rồi.”

“Biết đâu thế lại tốt hơn.” Khưu Thời bảo.

Lý Phong liếc anh: “Khưu Thời, ở đây phải chú ý lời ăn tiếng nói.”

“Biết rồi, sau này tôi cũng sẽ cẩn thận khi nói chuyện với anh.” Khưu Thời dứt lời thì nhìn quanh căn phòng, “Nhiệm vụ này kết thúc chỉ mỗi anh thẩm tra thôi hả?”

“Họ không rảnh mà lo đến cậu, ở chỗ Hình Tất cả rồi. Có dịp tôi kể chi tiết với cậu sau,” Lý Phong phẩy tay, “để tôi đưa cậu về nghỉ ngơi, chú ý an toàn nhé.”

Ngồi trong xe Lý Phong đến tận khi rời cổng nội thành, Khưu Thời mới lên tiếng hỏi: “Anh không muốn nói gì thêm về Lý Đầu To à?”

Lý Phong thở dài: “Lý Đầu To họ Trương, tên là Trương Tư Hải.”

Khưu Thời trầm mặc cả buổi mới ngoảnh đi bật cười: “Hèn gì hôm nay tôi bảo Cục Phòng thủ Đô thị vác người về mà Cục trưởng lại im thin thít.”

“Chuyến này không chạm mặt cậu ta nữa đâu,” Lý Phong nói, “nếu cậu gặp cô gái hay đi cùng cậu ta thì đừng nhắc chuyện này, nhiệm vụ của cậu có độ bảo mật cực kì cao.”

“Ờ.” Khưu Thời đáp.

Ngoại thành vẫn đông đúc rách nát, tồn tại cả hi vọng và tuyệt vọng, có người thờ ơ lẫn kẻ tươi cười như cũ, với Khưu Thời thì nét tưng bừng nơi đây thật hơn nội thành.

Trước mặt là đường hầm, qua khỏi đường hầm là thế giới của anh.

Lúc đi ngang quán rượu Đá Lớn, anh thoáng liếc ra cửa sổ xe, mọi thứ như thường, hai chữ Đá Lớn còn đấy. Song bên trong đã có chủ mới, chạy bàn mới, khách hoặc cũ hoặc mới chật ních cả quán như xưa.

“Chủ mới là bạn của chủ cũ, chắc cậu cũng quen mặt đấy,” Lý Phong nói, “cái ông để râu quai nón.”

“Nhớ mài mại.” Khưu Thời đáp.

“Tất cả rồi sẽ qua.” Lý Phong bảo.

Khưu Thời im lặng.

“Mười năm nữa có lẽ chẳng còn ai nhớ nơi đây từng xảy ra chuyện gì, mới đầu sẽ thành chuyện kể, sau này sẽ là sự tích, cuối cùng chẳng còn gì nữa,” Lý Phong nói, “loài người là vậy đấy.”

Xe của Lý Phong vẫn dừng khi vừa ra khỏi đường hầm, Khưu Thời xuống xe.

Chân chưa chạm đất đã nghe tiếng gào đầy hùng hồn của Hồ Tiểu Lĩnh: “Anh Thời!”

Một nhóm người nhảy ra từ sau tảng đá ở cửa hầm, xe Lý Phong tức tốc vòng đầu lái đi.

“May mi chuồn nhanh đấy nhé!” Hồ Tiểu Lĩnh trỏ đít xe, “Không thì bốc luôn xe cho mà biết!”

“Điên rồi hả?” Khưu Thời nhìn Triệu Lữ đứng trước mặt mình.

Triệu Lữ không nói gì, chỉ giang rộng cánh tay.

“Cút.” Khưu Thời nói.

“Mau lên!” Triệu Lữ nói, “Ai cũng tưởng anh ngỏm rồi.”

“Xàm xí,” Khưu Thời vẫn ôm Triệu Lữ một cái, “mới có một hôm, đừng bảo các cậu chờ mãi ở đây nhé.”

“Thì cũng không trung thành tới vậy,” Triệu Lữ bảo, “Lý Phong báo cho bọn em.”

“Tụi em nghe bảo anh đi chưa mấy chốc đã được đưa về,” Hồ Tiểu Lĩnh kêu, “chắc kèo bị chúng nó mần chết rồi mới trả xác lại! Không thì anh kể thử xem công chuyện gì mà nhanh vậy! Chắc chắn oẳng rồi!”

“… Cái đầu biết nghĩ thật đấy.” Khưu Thời nói.

Chừng xe dọn xác lái đến chân dốc, trực giác mách bảo anh rằng hoàn cảnh xung quanh đã khác rồi, song quan sát kĩ thì không phát hiện gì lạ.

“Một tiếng trước,” Triệu Lữ ghé đến bên tai anh, “bốn chiếc xe đen lớn chở người đi đâu ấy, Tiểu Lĩnh dắt vài người lén bám theo thì thấy bọn họ bố trí canh phòng ở vòng ngoài, quanh công sự cũng toàn lính của họ.”

“Thế à.” Khưu Thời nhớ lại câu chú ý an toàn của Lý Phong.

“Xảy ra chuyện rồi ạ?” Triệu Lữ hỏi, “Ngoại thành đồn um lên là người máy sinh hoá vào nội thành rồi.”

“Không đến nỗi ấy.” Khưu Thời nói.

Lúc mấu chốt thì Triệu Lữ vẫn phản xạ rất nhanh, hắn đăm chiêu nhìn anh một lúc mới gật đầu: “Hiểu rồi, chẳng trách tự dưng lại phái nhiều lính ra ngoại ô như vậy.”

“Chú ý an toàn.” Khưu Thời nói.

“Ừm.” Triệu Lữ gật đầu.

Khưu Thời lấy hai lọ thuốc khỏi túi rồi đưa cho hắn: “Công hiệu mạnh hơn.”

“Công tác xử lý người cảm nhiễm bây giờ là của nhóm lính kia cả.” Triệu Lữ đón lấy thuốc.

“Để đấy đề phòng.” Khưu Thời nói.

“Rõ.” Triệu Lữ cất thuốc cẩn thận.

Cảm xúc trong lòng Khưu Thời rất khó tả, mối nguy tồn tại ngay đấy, điều mà anh có thể làm cho đám anh em này chỉ mỗi bấy nhiêu.

Công sự vẫn y như cũ, ngay cả Tiêu Lỗi đứng canh ngoài cửa phòng anh cũng chẳng chạy đi đâu.

“Chầu chực ở đây làm gì?” Khưu Thời thấy cậu ta thì đi vòng qua. Anh hơi bất đắc dĩ, rốt cục Lý Phong có định rút người về nữa không?

“Báo cáo công tác với anh.” Tiêu Lỗi vào theo.

“Ra ngoài.” Khưu Thời nói.

“Thấy anh không sao thì tôi yên tâm rồi, mọi người rất lo cho anh.” Tiêu Lỗi đặt một bảng biểu lên bàn cạnh anh, “Đây là những chuyện đã xảy ra trong lúc anh vắng mặt, tôi viết theo trình tự thời gian đấy.”

“Trò gì thế này?” Khưu Thời ngạc nhiên tới độ híp rịt mắt lại, anh cầm bảng biểu lên đọc lướt, mốc thời gian của các mục chính xác đến từng phút, nội dung thì chi tiết tới nỗi “một gã lính hai lần đi ngang công sự và nhìn vào trong”.

“Anh không biết chữ hả?” Tiêu Lỗi hỏi.

“Cậu thắc mắc thật hay đang kháy tôi.” Khưu Thời hỏi.

“Thắc mắc thật.” Tiêu Lỗi nói.

“Tôi biết chữ,” Khưu Thời bảo, “cảm ơn đội trưởng Tiêu nhé.”

Sau khi Tiêu Lỗi rời công sự thì không ai vào nữa, cả nhóm đều biết lúc anh ở một mình nghĩa là anh đang cần không gian riêng, không vào mơi đòn.

Nhưng Khưu Thời không ở riêng quá lâu, anh chỉ có một ngày nghỉ, nhiệm vụ sau là đến Sào Huyệt, thực sự không dám khẳng định mình có về được nữa không.

Anh rời công sự, Triệu Lữ đang chồm hổm dưới một bụi cây khô ngoài cửa.

“Đi thôi,” anh hất đầu với hắn, “đến hang xác, đồ đạc của ông cụ vẫn đấy nhỉ.”

“Dạ.” Triệu Lữ đứng dậy đi theo anh.

“Ở đấy còn ai khác không.” Khưu Thời hỏi.

“Không, đám lính kia không thích tuần gần chỗ ấy,” Triệu Lữ nói, “trong đấy biết bao nhiêu là xác chết, xui xẻo.”

Bên cạnh hang xác có một đống tro lớn, Khưu Thời khựng bước.

“Ông chủ Đá Lớn đấy,” Triệu Lữ bảo, “đã nhận lời ông ta còn gì.”

“Thiêu sạch sẽ nhỉ?” Khưu Thời nhìn thử, thế mà chỉ còn tro.

“Đâu ra,” Triệu Lữ nói, “số xương còn lại vứt cả vào hang rồi, vợ ổng trong đấy mà, cũng coi như đoàn tụ.”

“… Thôi được.” Khưu Thời bật cười.

Va li của ông cụ được giấu rất kín, đây là một hầm ngầm được họ nguỵ trang chuyên dùng để giấu đồ, người ta có lăn lộn bên trên cũng không phát hiện ra nổi.

Triệu Lữ xách va li lên rồi mở ra.

“Cái va li này cũng khá tốt đấy,” hắn nói, “em chẳng thấy nạn dân nào đến đây mà mang va li cả.”

Nhìn thoáng qua va li thì toàn đồ ve chai, một đống nắp chai, vài hộp kim loại rỗng, một số hạt thuỷ tinh và cả mấy thẻ tranh mà Khưu Thời thu gom cho cụ.

Khưu Thời lấy một chiếc hộp đen nhỏ mà mình biết ra, đây là vật cần dùng khi chơi trò chơi trên di động kiểu cổ, thi thoảng có thể bắt được một số tín hiệu lang thang xưa cũ.

Bên dưới là một chiếc túi, dốc ra được xấp giấy và một chiếc hộp, anh từng thấy ông cụ đựng mảnh vụn bản đồ vào chiếc hộp ấy.

Anh mở hộp ra xem thử, trong hộp là nửa tấm bản đồ đường sắt ông cụ từng nhắc đã được ráp hoàn chỉnh, bản đồ này không có địa danh tên đường, chỉ có từng chấm tròn đen thui.

Trên góc trái có một chấm tròn được khoanh lại, dưới nó thiếu mất một mảnh.

“Cái gì kia?” Triệu Lữ hỏi.

“Không biết.” Khưu Thời nhìn bản đồ, không hiểu gì sất.

“Một thành phố khác à?” Triệu Lữ bảo.

“Có lẽ thế.” Khưu Thời thấy một tuyến đường sắt được bút đen đánh dấu trông như dẫn đến chấm tròn khoanh riêng kia, nhưng điểm bắt đầu và đoạn giữa bị mất một mảnh.

“Bản đồ kho báu hả?” Triệu Lữ đảo bản đồ lại xem qua rồi lại lật mặt sau nhìn thử, “Ấy?”

Mặt sau bản đồ còn có vài chỗ được khoanh lại, cạnh mỗi khoanh đều có dấu chấm hỏi, nhưng kế một dấu chấm hỏi trong số ấy lại có chữ “Khưu” nho nhỏ.