Mãng Hoang Kỷ

Rate this post

Edit: Ry

Nhìn đống đồ trong hộp, đầu Thẩm Tinh Trác nháy mắt vang lên giọng nói non nớt mềm mại: “Ăn ăn, ông bảo phải cất đồ chơi!”

Trong lúc gã ngẩn người nhìn chiếc xô nhỏ màu vàng kia, tiếng điện thoại vang lên.

Gã cúi xuống nhìn, trong nhóm chat có tin nhắn mới: “Anh Trác, mấy thằng đệ tới rồi!”

Đầu Thẩm Tinh Trác “ong” lên một tiếng, sực nhớ việc tối qua mình dặn chúng nó.

Gã vội vàng đậy cái nắp lại, mặc kệ bàn tay đầy bùn, cầm điện thoại nhắn: “Quay lại cho tao! Đừng có đi!”

Không biết bên kia bận cái gì mà lại không trả lời.

Thẩm Tinh Trác lại gửi thêm một tin nhắn thoại.

Gã hai ba bước đã leo ra khỏi nhà cũ, chạy tới xe, vừa gọi điện vừa lái xe tới cửa hàng thú cưng.

Đúng lúc này lại kẹt xe.

Tắc đường không đi được, Thẩm Tinh Trác sốt ruột muốn chết.

Cũng may đi được nửa đường thì có thằng trong nhóm trả lời: “Gì đấy anh?”

“Coi như tao chưa nói chuyện hôm qua.” Thẩm Tinh Trác bảo.

Đầu kia nghi hoặc hỏi lại: “Không xả giận cho Nhiễm Nhiễm à?”

Nhắc tới Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác khựng lại.

Đầu gã loạn cào cào, không biết phải giải thích sao, nửa ngày sau mới nặn ra được một câu: “Đừng hỏi, lần tới nói.”

Bên kia nghe lời cúp máy.

Thẩm Tinh Trác lại vẫn bất an.

Gã quá hiểu tính tình mấy thằng này. Trước khi nghe máy, chúng nó đã tới tiệm, không biết đã làm gì rồi.

Thẩm Tinh Trác không về nhà họ Thẩm mà tiếp tục lái xe tới tiệm thú cưng.

Đi tới đầu đường gã mới biết hóa ra hôm nay cửa hàng đóng cửa.

Lồng rồi rào quây chó con đều được mang hết vào phòng trong.

Cửa lớn treo một cái khóa to, có vết cạy, đảm bảo là tác phẩm của cái lũ kia.

Thẩm Tinh Trác ngó vào bên trong, không thấy con chó tên Đại Hoàng kia, cũng không thấy Lục Nhiên, chủ tiệm hôm qua cũng không ở.

Gã theo bản năng cầm điện thoại lên, sau đó nhớ ra mình không có số của Lục Nhiên.

Quan hệ của họ không tốt đến mức lưu số điện thoại của nhau.

Mà trước ngày hôm nay, gã cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình muốn liên hệ với Lục Nhiên.

Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của đứa bé kia.

Thẩm Tinh Trác bỗng thấy thật phiền, gã châm điếu thuốc, không mục đích đi dạo trên đường.

Lúc thì nghĩ đến con chó kia, lúc thì nghĩ tới cái xô con màu vàng trong vườn ở nhà cũ…

Và, hai quả bóng giống hệt nhau.

Đang là giờ đi làm, trên đường người qua kẻ lại.

Thẩm Tinh Trác đi loanh quanh, cuối cùng đứng lại trước một quán đồ ăn nhanh.

Bên trong có khách hàng đang ăn sáng, trước quầy cũng có một hàng dài người xếp hàng.

Thẩm Tinh Trác vốn định bỏ qua, nhưng xen qua dòng người, gã thấy Lục Nhiên.

Lục Nhiên mặc đồng phục của tiệm, bận túi bụi trước quầy.

Có rất nhiều người, cậu đâu vào đấy giúp người ta chọn món, thanh toán, ghi phiếu, rồi đưa phiếu cho nhân viên sau bếp.

Thẩm Tinh Trác ngừng chân nhìn một hồi, so sánh người trước mắt với đứa trẻ trong mơ.

Đứng ở góc này, Thẩm Tinh Trác không thấy được mắt Lục Nhiên.

Nhưng vẫn không giống.

Thậm chí là cực kì khác.

Đứa nhỏ trong mơ vô tư hồn nhiên, trong mắt tràn đầy ánh sao.

Lục Nhiên thì im lặng làm việc của mình, từng động tác thuần thục nhanh nhẹn không phù hợp với tuổi, cả người toát ra… Sự lầm lì vì bị đè nén nhiều năm.

Nặng nề tới khó hiểu.

Đợi khách trong tiệm đi bớt rồi, Thẩm Tinh Trác mới đẩy cửa vào, tìm chỗ ngồi.

Gã mới bước vào, thiếu niên đằng sau quầy đã lập tức nhìn sang: “Tới đây làm gì?”

Giọng điệu rất là khó chịu.

Hoàn toàn trái ngược trong mơ.

Đôi mắt kia nhìn sang.

Và nó cũng khác với sự vui vẻ và ngưỡng mộ. Lục Nhiên đứng sau quầy, nhìn gã bằng nửa con mắt.

Hàng mi dài che khuất con ngươi khiến không ai thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt đó, nhưng vẫn nhận thấy một sự đề phòng lạnh như băng.

“Tới ăn chứ làm gì.” Thẩm Tinh Trác dời mắt.

“Ờ.” Lục Nhiên giơ tay chỉ vào thực đơn: “Gọi món đi.”

Thẩm Tinh Trác không quan tâm, chọn đại vài thứ.

Lục Nhiên ghi lại, cầm đơn mang vào trong bếp, sau đó trở lại quầy thu ngân.

Thẩm Tinh Trác không biết nói gì, gã thậm chí còn không biết tại sao mình lại tới đây.

Quán dần vắng khách, chỉ còn lác đác vài người.

Thẩm Tinh Trác ngồi đó ngẩn người.

Tiệm này không có nhiều nhân viên, đến cả bưng đồ ăn ra cũng là Lục Nhiên làm.

Đơn của Thẩm Tinh Trác đã xong, Lục Nhiên thuận tay đặt lên khay, mang tới chỗ bàn cho gã.

“Cạch”.

Khay nhựa tiếp xúc với mặt bàn gỗ ép, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Tinh Trác bừng tỉnh, nhìn Lục Nhiên mang đồ ăn cho mình.

Một cảm giác không hài hòa cực nặng dấy lên, khiến gã mất tự nhiên.

Gã luôn thích gì làm nấy, thấy khó chịu thì lập tức nói mà không nghĩ. Gã cau mày hỏi: “Làm cái gì đấy?”

Lục Nhiên tưởng gã bị ngu: “Mang cơm ra chứ làm gì? Anh đặt hay tôi đặt?*”

*Do đang đi làm nên em Nhiên xưng hô lịch sự tí tránh bị khiếu nại

Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.

Nhưng nhìn Lục Nhiên bưng khay đồ ăn, khom lưng đặt xuống bàn cho mình, còn tiện tay lấy giấy ăn đặt bên cạnh, vẫn cứ bị khó chịu.

Trong nhà có người hầu, Thẩm Tinh Nhiễm chưa bao giờ phải làm mấy thứ này.

Hay đúng hơn là người nhà họ Thẩm không bao giờ phải làm mấy thứ này.

Nhưng Lục Nhiên, đang đứng trước mặt gã, như một người hầu.

Còn gã là người được phục vụ.

Thẩm Tinh Trác đè xuống sự bức bối khó hiểu trong lòng.

Não chưa nghĩ mồm đã nói: “Mày ở đây làm gì?”

Lục Nhiên cạn lời, lần này ánh mắt nhìn gã thật sự như nhìn một thằng già đầu còn bị thiểu năng.

Sau đó bảo: “Hôm qua mua tiệm này, hôm nay tới đóng giả làm nhân viên phục vụ để thị sát.”

Thẩm Tinh Trác còn gật gù, sự không thoải mái trong lòng vơi đi ít nhiều.

Gã hoàn toàn không thấy có gì vô lý.

Trong cuộc sống của gã, từ những người mà gã tiếp xúc hàng ngày, lí do của Lục Nhiên là bình thường, là hợp lý.

Nhưng gã mới gật đã bị thiếu niên cười chửi cho một câu đồ ngu.

Lục Nhiên trở lại quầy, tranh thủ không có khách ngồi chơi một chút.

Cậu lướt điện thoại, hờ hững nói: “Cậu hai, xin hỏi cậu bị đui lâu chưa? Tôi đang đi làm.”

Thẩm Tinh Trác sửng sốt.

Đi làm.

Hai chữ rất thường gặp, nhưng lại là từ hiếm trong cuộc sống của gã.

Đáng lẽ gã phải biết chứ.

Hôm qua gã còn tới cái tiệm thú cưng kia, tận mắt thấy Lục Nhiên xúc cát cho mèo, đổi tấm lót chuồng cho chó.

Nhưng lúc đó, gã không quan tâm Lục Nhiên đang làm thêm hay làm cái khỉ gì. Gã chỉ muốn tìm Lục Nhiên và con chó kia, Lục Nhiên ở tiệm thú cưng nên gã vào thôi.

Còn lại, gã không cần biết.

Cho tới giờ, Thẩm Tinh Trác mới chính thức hiểu được tại sao mỗi buổi sáng Lục Nhiên dậy lúc 5-6 giờ, lại 11-12 giờ đêm mới về nhà, hóa ra là đi làm.

Đi làm thuê cho người ta, đổi lấy vài đồng bạc.

Thẩm Tinh Trác thoáng bối rối.

Gã nhớ hồi mới vào đại học, Thẩm Tinh Nhiễm cũng từng đi làm thanh niên tình nguyện.

Đi nửa ngày, mẹ đã sợ nó sốc nhiệt, chạy tới tận nơi đón về.

“Ý tôi là… Sao cậu… Lại làm ở chỗ này.” Giọng gã khô khốc, khó khăn giải thích: “Hôm qua cậu… Làm ở tiệm thú cưng kia cơ mà?”

Hỏi xong, Thẩm Tinh Trác không khỏi hoảng hốt.

Chẳng lẽ là đám kia sáng nay đã kịp làm gì rồi?

Lục Nhiên bận tới độ còn chưa ăn sáng, bây giờ không có khách, cậu trốn sau quầy ăn mấy thứ.

Miệng cắn hamburger, Lục Nhiên lúng búng nói: “An giai ơi…”

Nghe được xưng hô này, cùng với kiểu phát âm không rõ kia, trái tim Thẩm Tinh Trác đột nhiên nhảy lên.

Lục Nhiên uống ngụm nước rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ anh tưởng đi làm thêm một chỗ là đủ để nuôi sống bản thân hả?”

Thẩm Tinh Trác cứng người.

Nghe được hai chữ “làm thêm”, gã mới nhớ ra Lục Nhiên còn đang học đại học.

Gã không ngồi được nữa, mặc kệ đồ ăn trên bàn còn chưa mở ra đã đứng dậy, vội vàng bỏ đi.

Lục Nhiên nhìn theo Thẩm Tinh Trác.

Cậu không lừa gã, đi làm thêm nhiều chỗ là sự thật.

Chỉ là cậu xin nghỉ làm ở tiệm thú cưng rồi.

Hôm qua Thẩm Tinh Trác tới cửa, mà cậu thì không trông đợi gì ở phẩm hạnh của cậu hai nhà họ Thẩm. Một là vì sự an toàn của Đại Hoàng, hai là để không gây thêm phiền cho chủ tiệm, tối qua Lục Nhiên đã xin thôi việc, dặn chị chủ mấy ngày tới cẩn thận.

Sáng nay Đại Hoàng được cậu mang đi gửi nhờ ở phòng bảo vệ trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng Lục không còn nữa, nhưng bác bảo vệ nhìn cậu lớn lên vẫn còn, Đại Hoàng cũng ở chỗ đó quen, Lục Nhiên rất yên tâm.

Thẩm Tinh Trác đi rồi, Lục Nhiên tới bàn gã ngồi thu dọn.

Nhìn đồ ăn còn chưa bóc ra, cậu không chê, bỏ vào trong túi, để dành cho bữa trưa.

Thẩm Tinh Trác đứng cạnh xe, ngẩng lên nhìn vào trong tiệm, đúng lúc bắt gặp cảnh này.

Không hề chê bai, không hề khinh thường.

Khoảnh khắc đó Thẩm Tinh Trác sốc tới nỗi chỉ muốn lao ngay vào trong tiệm, hất hết mấy thứ trong tay Lục Nhiên, kéo người ra ngoài.

Nhưng giây tiếp theo, gã nhìn thiếu niên mở bịch khoai tây chiên trên khay, nhặt một cái bỏ vào miệng. Dường như vì nếm được vị tương cà, cậu hạnh phúc nheo mắt.

Thẩm Tinh Trác không dám nhìn nữa.

Gã vội vàng ngồi vào xe, luống cuống thắt dây an toàn, khởi động lái đi.

Chạy trối chết.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Thẩm Tinh Trác không về nhà họ Thẩm.

Thẩm Tinh Nhiễm gọi cho gã cũng bị gã qua loa lấy cớ “đang bận”.

Lại thêm vài ngày nữa, sinh nhật của phu nhân Thẩm, cả nhà tề tựu bên ngoài.

Thẩm Tinh Trác tới hơi muộn, gần như mọi người đều có mặt.

Lần này chỉ là bữa cơm gia đình chứ không phải mở tiệc nên không có người ngoài, trong phòng chỉ có Thẩm Hồng Nguyên, bà Thẩm, và Thẩm Tinh Nhiễm.

Thấy gã khoan thai tới muộn, bà Thẩm phàn nàn: “Con còn biết vác mặt về à?”

“Anh cả cũng có về đâu?” Gã cà lơ phất phơ ngồi xuống.

Mới nói xong thì có người gõ cửa phòng.

Một thanh niên mặc âu phục bước vào, khom lưng bảo: “Chào chủ tịch, chào phu nhân, tôi là thư kí của giám đốc Thẩm.”

Anh ta giơ ra một hộp quà, bảo: “Đây là quà giám đốc chuẩn bị cho phu nhân, chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ.”

Thư kí nói xong cũng không ở lại, đặt hộp quà xuống rồi rời đi.

“Thấy anh cả con chưa, ở nước ngoài còn nhớ tặng quà cho mẹ.” Bà Thẩm nói.

Thẩm Tinh Trác tặc lưỡi.

“Làm đi.” Thẩm Hồng Nguyên nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên gật đầu, dẫn người đi vào sâu trong phòng.

Thẩm Tinh Trác biết thừa quá trình này.

Căn phòng nhỏ đằng sau không bật đèn, đã để sẵn bánh gatô và một ít bất ngờ.

Cơ mà thường thì phải đợi người tới đông đủ rồi mới bắt đầu.

Nhưng…

Thẩm Tinh Trác vô thức ngăn cản: “Từ từ, vẫn còn…”

Thẩm Hồng Nguyên, bà Thẩm, cả Thẩm Tinh Nhiễm đều khó hiểu nhìn gã.

Thẩm Tinh Trác khựng lại.

Gã chợt hiểu, ngay từ đầu, Lục Nhiên đã không được tính trong bữa cơm này.