Vĩnh Sinh

Rate this post

Edit: Lune

Không biết do giận dỗi hay do gì mà Quý Miên cũng ít khi về nhà.

Học kỳ đầu tiên của lớp 12, Quý Miên chỉ về nhà tổng cộng 5 lần, 5 lần này đều vào khoảng thời gian trước cuộc gọi kia với Đoàn Chước, đa phần là những kỳ nghỉ ngắn ngày theo quy định.

Tiếp theo là kỳ nghỉ Tết dài bảy ngày dành riêng cho học sinh lớp 12, nhưng lần này cậu về nhà cũng chẳng mấy vui vẻ.

Quý Miên chỉ gặp Đoàn Chước đúng một lần, sau đó Đoàn Chước lấy cớ có việc bên ngoài nên không ở nhà, mãi đến khi Quý Miên sắp sửa khai giảng thì anh mới trở về.

Chỉ có một khoản 10 nghìn tệ bất ngờ chuyển vào thẻ của Quý Miên trong tháng 1 mới miễn cưỡng chứng minh rằng hai người họ vẫn còn liên quan tới nhau. Đó là tiền phí sinh hoạt mà Đoàn Chước chu cấp cho cậu.

Vào ngày nhận được số tiền đó, Quý Miên cảm thấy hết sức xấu hổ, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ học làm nhiệm vụ.

Nếu không phải có hệ thống an ủi cậu rằng【Đây là tiền lương anh ta nợ cậu, cậu làm việc cho anh và đây là điều cậu xứng đáng được nhận】thì cậu thực sự đã xúc động đi tìm chủ nhiệm lớp để làm thủ tục nghỉ học rồi.

Mãi sau khuôn mặt đỏ bừng của Quý Miên mới dịu xuống, cậu ngồi trong ký túc xá, lặng lẽ lau sạch nước mắt rồi cố gắng quên chuyện này đi.

Chớp mắt đã đến tháng 4, chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, điểm số của Quý Miên vẫn ổn định ở mức 580, với điểm số này, cậu hoàn toàn có thể vào được một trường đại học tốt.

Nhưng Quý Miên vẫn muốn cố gắng hơn nữa.

Lúc này các bài giảng trên lớp chủ yếu tập trung vào việc ôn tập các dạng bài hay làm sai, nhưng trong số tất cả các dạng bài mà giáo viên giảng thì chỉ có tối đa một phần năm là dạng bài Quý Miên muốn nghe.

Cậu không khỏi cảm thấy lo lắng.

【Xin nghỉ đi, tôi sẽ kèm cậu.】Hệ thống nói.

【!! Thật à?】Quý Miên vừa mừng vừa lo.

Hơn một năm qua, Quý Miên tiến bộ nhanh chóng như vậy không thể không kể đến công lao của hệ thống. Mỗi lần Quý Miên gặp bế tắc, hệ thống chỉ nhắc vài câu ngắn gọn là có thể giải đáp mọi thắc mắc của cậu.

【Cảm ơn anh! Hệ thống.】

【Hừ, coi như vì điểm si tình. Chẳng qua tôi thấy nếu cậu đỗ vào một trường đại học tốt, sự tương phản càng lớn thì điểm si tình cuối cùng cũng sẽ thu được càng nhiều thôi.】

【Hơn nữa, trong số điểm si tình mà cậu kiếm được ở từng thế giới, hệ thống sẽ rút 10% từ đó. Cho nên tôi sẽ làm mọi việc trong khả năng.】

Nó đâu phải loại thống chỉ lấy tiền mà không làm việc!

Quý Miên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với đề nghị của hệ thống.

Tối đó, cậu đã nộp đơn xin nghỉ cho giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của Quý Miên tên là Lâm Chính Hoa, là một người đàn ông trung niên có phong thái rất nho nhã, bình thường đối xử với học sinh trong lớp rất tốt, cũng rất thấu hiểu cảm thông.

Nhưng khi nhìn thấy đơn xin nghỉ hai tháng của Quý Miên, ông vẫn do dự hồi lâu.

“Hai tháng à… Quý Miên, hai năm em theo học ở đây, tất cả các thầy cô giáo đều thấy rõ sự tiến bộ của em. Em là học sinh có ý chí và nghị lực nhất mà thầy từng dạy, nhưng trong hai tháng nước rút cuối cùng này, nếu đâu học ở nhà mà không đạt được hiệu quả như ở trường, thầy khuyên em nên cân nhắc lại.”

“Thầy Lâm, em đã nghĩ kỹ rồi ạ. Thầy yên tâm, em sẽ không lấy tương lai của mình ra đùa đâu.”

Lâm Chính Hoa trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được rồi, nhưng ký túc xá của trường không cho phép nghỉ dài hạn với đơn xin nghỉ bình thường, em phải về nhà.”

“Dơn nghỉ dài hạn còn cần người giám hộ ký tên nữa, anh trai em họ Đoàn phải không? Em đã trao đổi với anh em chưa?”

Quý Miên ngẩn ra.

【Chỉ là gọi điện cho Đoàn Chước thôi mà? Sao lại nhăn nhó thế?】

Sau khi từ văn phòng chủ nhiệm lớp về, Quý Miên cứ nằm bò ra bàn, cúi gằm mặt xuống với vẻ mặt ủ rũ.

【Anh không hiểu đâu.】

【… Trên đời này làm gì có chuyện tôi không hiểu?】

【Anh ấy không muốn quan tâm đến tôi nữa. Anh ấy không muốn gặp tôi, từ lâu anh ấy đã… không thích tôi nữa rồi.】Quý Miên nói, lặng lẽ hít mũi.

【Hừ, chắc chắn là vì cậu đi học làm anh ta tốn tiền.】Hệ thống phân tích rành mạch:【Đoàn Chước cũng coi như nửa ông chủ của cậu, cửa hàng thiếu đi nửa sức lao động, đã thế sức lao động này còn ngốn cả đống tiền của anh ta nữa, anh ta còn thân thiện được với cậu mới là lạ đấy.】

【… Thực sự là vì vấn đề tiền bạc hả?】Quý Miên hơi do dự.

Theo kinh nghiệm nhiều năm làm thống của mình, hệ thống tự tin nói với giọng điệu dày dạn:【Trên đời này, 99% vấn đề đều là vì tiền bạc.】

【Thế 1% còn lại thì sao?】

Hệ thống nào biết được? Chẳng qua nó ra vẻ thâm sâu nói lý lẽ thôi.

Nó quyết định giả vờ thâm sâu đến cùng, giọng điệu ta đây mà nói:【Đồ ngốc, 1% còn lại đương nhiên là vì tình yêu rồi.】

【À.】Quý Miên lập tức hết hy vọng.

【Vậy tiền tôi kiếm được sau này sẽ cho anh ấy hết.】Trong giọng nói còn mang theo sự tức giận.

Cậu hy vọng mình có thể kiếm được thật nhiều tiên, tốt nhất là nhiều đến mức có thể ném vào mặt Đoàn Chước.

【Chỉ cần có tiền là anh ấy sẽ chịu để ý đến tôi lần nữa hả?】

【Không chỉ để ý đến cậu mà cậu bảo anh ta làm trâu làm ngựa cũng được luôn.】Nói xong, hệ thống lại nghĩ đến điều gì:【Mà nhầm rồi, người cậu “thích” là nữ chính cơ mà, cậu đưa hết tiền cho em trai nữ chính là sao?】

Quý Miên nghĩ trong hai giây, nói:【Thế thì, phần lớn cho anh ấy, còn lại cho chị Ngữ Mạn.】

【…】

Hệ thống vẫn cảm thấy quai quái chỗ nào song lại nói không ra được.

【Tóm lại cứ gọi điện trước đi đã…】

Lúc nghỉ trưa, Quý Miên không về ký túc xá mà ở lại lớp, cậu lấy chiếc điện thoại Nokia cổ của mình ra, sau một hồi đấu tranh tư tưởng và bị hệ thống tẩy não mới dám bấm số của Đoàn Chước.

Sau hai tiếng “tút — tút” nhắc nhở, cuộc gọi được kết nối.

“Alo.”

Giọng nói trầm thấp của Đoàn Chước truyền đến từ đầu bên kia, Quý Miên thấy tai mình hơi ngưa ngứa, bèn để điện thoại cách xa ra một chút.

“Anh, là em. Chuyện là…” Cậu ấp úng, muốn nói một mạch theo bản thảo đã chuẩn bị sẵn cho xong, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Đoàn Chước, cậu lại quên sạch bản thảo đã chuẩn bị sẵn.

Quý Miên đột nhiên không biết nói gì.

Cậu vô thức nắm chặt vạt áo đồng phục, cảm thấy mình đúng là kẻ vô lương tâm nhất trên đời này.

Rõ là cậu mặt dày mày dạn ăn nhờ ở đậu nhà Đoàn Chước, cũng nhờ có anh chu cấp thì cậu mới có thể tiếp tục việc học được.

Vậy mà giờ cậu lại không kiềm chế được cảm xúc giận dỗi với giọng nói của người đã giúp đỡ mình ở đầu bên kia.

Mũi Quý Miên cay cay, bỗng thấy hơi tủi thân.

“Tủi thân” là một thứ cảm xúc kỳ lạ, nó có thể biến thành ghét trong chớp nhoáng, biến lòng biết ơn thành oán giận và biến yêu mến thành thù hận.

Lúc trước Quý Miên từng biết ơn Đoàn Chước bao nhiêu thì giờ đây lại ghét anh ấy nhiêu.

“Quý Miên, nói đi.” Giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên gấp gáp, ẩn chứa sự lo lắng.

“Em, em…” Quý Miên ấp úng mãi mà chẳng nói ra được lý do gọi đến.

“Quý Miên, sao giọng em run thế?” Giọng nói lần này nghe có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn.

Quý Miên: “…”

Quý Miên không biết mình đang nghĩ gì nữa, cũng không biết ai cho mình lá gan, ấy vậy mà cậu lại bấm vào nút call màu đỏ, dứt khoát tắt máy.

【Cậu! Sao cậu lại tắt máy!】Nếu hệ thống có hình dạng con người thì chắc chắn lúc này nó đang há hốc mồm rồi.

Quý Miên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, không nói gì.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, cậu cất điện thoại vào ngăn bàn, lôi sách của tiết học tiếp theo ra.

Hệ thống phát hiện Quý Miên thực sự không muốn giao lưu với mình thì đành từ bỏ việc nói chuyện với cậu.

Quý Miên làm đề thi đại học của các năm trước, tổng điểm vẫn giữ ổn định ở mức 570, nếu như phát huy hình bình thường thì vẫn có thể miễn cưỡng chen chân vào được một trường đại học tốt.

Cho nên hệ thống đành tạm thời mặc kệ cậu.