Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Edit: Lune
Ngay cả khi đã trở về nhà, Quý Miên cũng không hề lơ là việc học.
Hệ thống đã tổng hợp lại toàn bộ các dạng bài sai thường gặp của các môn học trong hai năm qua giúp cậu, liệt kê những điểm yếu kiến thức của cậu để ôn tập lại và củng cố.
Hiệu suất học của Quý Miên vốn đã rất tốt, giờ có thêm sự trợ giúp của hệ thống nên việc ôn tập trong khoảng thời gian cuối cùng này diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cậu yếu tổ hợp môn khoa học tự nhiên nhất, vì thế cậu dành gần sáu tiếng mỗi ngày để làm hai bộ đề thi thử tổ hợp khoa học tự nhiên, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa ôn tập và bổ sung kiến thức còn thiếu.
Ngoài ra hệ thống cũng đã xác định được, kiếp trước Quý Miên không phải là một kẻ xấu.
Bởi vì cậu hoàn toàn có thể dựa vào hệ thống để gian lận, căn bản không phải cố gắng học hành làm gì. Quý Miên không ngốc, không có chuyện không nghĩ ra được cách này, nhưng từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ nhắc qua yêu cầu này với nó.
Cùng lắm chỉ dùng khả năng của hệ thống để hỗ trợ việc học thôi.
Mỗi ngày Đoàn Chước đều mang đồ ăn lên, hoặc gọi cậu xuống dưới ăn cơm. Đối với chuyện này, Quý Miên cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao thì cậu mới là “đàn em”, làm sao có thể làm phiền đại ca thế được?
Có điều cũng chỉ là “hơi” mà thôi. Nếu là Quý Miên lúc trước thì có lẽ sẽ sợ hãi lo lắng với mấy hành động kiểu này của Đoàn Chước, nhưng kể từ sau cái ôm mang mùi thuốc lá kia của anh, Quý Miên bỗng dưng cảm thấy đại ca của mình có vẻ rất gần gũi với mình.
Trực giác nói cho cậu biết rằng cậu còn có thể thân thiết hơn nữa với Đoàn Chước.
Bọn họ im lặng cách xa nhau gần nửa năm, hơn nữa lại không có lý do gì cả. Sau khi hòa giải lại trở nên thân thiết hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Mỗi ngày Đoàn Chước đều lên phòng Quý Miên một lúc, dù chỉ ngồi bên cạnh bàn học nhìn Quý Miên sửa bài sai.
Trước kỳ thi đại học một tuần, Đoàn Chước gần như không khác gì phụ huynh mỗi học sinh cuối cấp, lo lắng cho con em nhà mình. Ban ngày hỏi han ân cần, đến tối lại nấu canh pha trà, còn phải đốc thúc Quý Miên đi ngủ sớm để điều chỉnh trạng thái.
10 giờ tối, trước khi ngủ, anh ở trong bếp hấp mấy con tôm bự mua ở chợ sáng nay.
Tài nấu nướng của Đoàn Chước được rèn luyện từ nhỏ. Khi còn bé, ông ngoại của anh ngày ngày gắn bó với gỗ, Đoàn Cẩm Nhan thì bận rộn kiếm tiền, lo cho giấc mộng khởi nghiệp của Y Chương.
Chỉ có Đoàn Chước tự nấu ăn, giải quyết vấn đề ăn uống cho các thành viên trong gia đình.
Sau này, ông ngoại và mẹ anh lần lượt qua đời, chỉ để lại một mình anh, thành ra cũng không cần thiết phải nấu nướng nữa.
Xách hộp đồ ăn lên tầng ba, anh gõ nhẹ cửa hai lần.
Nửa phút trôi qua nhưng không ai trả lời.
Đoàn Chước nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, nghĩ rằng có lẽ Quý Miên đã ngủ rồi.
Mọi khi Quý Miên toàn cố đến gần 12 giờ mới nghỉ, nhưng giờ đã gần đến kì thi nên hơn 10 giờ đã ngủ cũng là chuyện bình thường.
Do dự một lúc, anh không gõ cửa nữa mà dùng chìa khóa mở cửa phòng.
Đẩy cửa bước vào, ánh đèn ấm áp màu da cam tỏa ra từ phòng ngủ bên trong.
Đó là ánh đèn bàn của Quý Miên.
Chưa ngủ à?
Đoàn Chước nhíu mày, lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó đặt hộp đồ ăn lên bàn trà ở phòng khách rồi mới bước vào phòng ngủ đang hé cửa của Quý Miên.
Vừa vào bên trong, anh đã thấy bóng người đang gục xuống bàn ngủ say sưa.
Hàng mày của Đoàn Chước giãn ra.
Mặc dù đang là mùa Hè nhưng Quý Miên chịu nóng khá giỏi nên không bật điều hòa. Tuy sắp đến kỳ thi nhưng tốt nhất vẫn nên lên giường ngủ.
Sau khi đến gần, Đoàn Chước duỗi tay định vỗ vai gọi Quý Miên dậy. Có điều mới duỗi tay được nửa chừng, thấy khuôn mặt ngủ yên bình trên bàn kia, anh lại dừng lại rồi thu tay về.
Khóe mắt liếc thấy chồng đề thi dày trên mặt bàn, Đoàn Chước dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh bàn học, yên lặng cầm lấy một xấp bài thi lên xem.
Anh còn nhớ lần xem bài thi gần đây nhất của Quý Miên là lúc cậu học lớp 11. Bài thi được mang về nhà khi ấy dày đặc những dấu x đỏ chót.
Còn xấp bài thi trên tay anh lúc này, tờ nào cũng kín chữ tích được viết bằng bút đỏ ngay ngắn. Dĩ nhiên cũng có bài sai, chỉ là Quý Miên đánh dấu x nhỏ xíu, chỉ bằng một phần ba dấu tích, nên nhìn thoáng qua ai cũng tưởng là bài thi đạt điểm tuyệt đối.
Đoàn Chước nhìn mấy dấu x bé xíu kia, khóe miệng hơi cong lên.
Lại lật tiếp sang trang sau.
Đoàn Chước chợt nhớ ra, mình còn chưa biết thứ hạng hiện tại ở trường của Quý Miên.
Lần cuối cùng Quý Miên báo cáo kết quả học tập với anh là vào năm ngoái, nói rằng mình đã lọt vào top 100 của khối.
Đoàn Chước vẫn nhớ khi ấy mình chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ “Ừ”. Vì anh chủ động xa lánh nên dần dà về sau Quý Miên cũng ít về nhà hơn, cũng không bao giờ nhắc đến thứ hạng với kết quả học tập của mình với anh nữa.
Nghĩ đến đây, nụ cười trong mắt Đoàn Chước nhạt dần.
Anh đặt bài thi xuống bàn, nghiêng đầu nhìn sang Quý Miên.
Người kia đang nằm ngủ say trên bàn, hơi thở đều đều, nghiêng đầu gối lên mu bàn tay đan chéo. Trông cậu ngoan ơi là ngoan, mái tóc ngắn màu nâu sáng hơi rối, dáng ngủ y hệt một chú mèo con đang khoanh tay.
Có sợi tóc mai rơi xuống mi mắt Quý Miên, như muốn quấy rầy giấc ngủ yên bình của cậu.
Đoàn Chước khựng lại, mấy giây sau mới giơ tay lên, dùng ngón trỏ khẽ gạt sợi tóc kia ra. Đốt ngón tay vô tình chạm vào má Quý Miên, nhưng may không làm cậu tỉnh.
“…”
— Cậu ngủ rất say, chạm nhẹ không tỉnh. Chẳng hiểu sao trong đầu Đoàn Chước lại nảy ra suy nghĩ này.
Đoàn Chước không thu tay về. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại dùng phần bụng ngón tay vuốt ve má Quý Miên, xúc cảm ấm mềm mại truyền đến khiến sống lưng anh run lên.
Ngón trỏ vô thức lướt theo đường viền khuôn mặt Quý Miên, từ từ trượt xuống cho đến khi chạm vào đôi môi mềm mại của cậu.
Đầu ngón tay dừng lại trên môi Quý Miên.
Vài giây sau, Đoàn Chước mới sực tỉnh, sau khi nhận ra mình vừa làm gì thì cau mày, ghét bản thân cực độ.
Nhưng đôi môi châu đang bị ngón tay anh chạm vào lại hơi hé ra như thể muốn ngậm ngón tay anh vào trong.
Hô hấp của Đoàn Chước thoáng ngừng lại, đầu óc anh bỗng quay cuồng, không phân biệt được lúc này là thực hay mơ, hay là đang chìm trong những giấc mơ nhơ bẩn không thể nói ra khỏi miệng kia.
Đôi môi hé mở kia chợt cất tiếng: “Anh?”
Đầu ngón tay của Đoàn Chước run lên, vừa ngước mắt lên thì va phải đôi mắt sáng ngời đầy hoang mang của Quý Miên.
Anh đột nhiên rút tay về, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái cảm giác luống cuống không biết phải làm sao. Đoàn Chước vô thức đứng dậy muốn tránh xa Quý Miên, nhưng chân lại bị vấp vào cái ghế đằng sau, thế là cả người lập tức mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, gáy đập xuống sàn nhà vang “rầm” một tiếng.
“Sh… Chết tiệt.” Dù là Đoàn Chước thì cũng bị cú đập này làm cho xây xẩm mặt mày.
Quý Miên vốn đã tỉnh, thấy vậy thì vội vàng đứng dậy đi tới đỡ anh.
Cậu nắm chắc tay Đoàn Chước, dùng sức kéo người đứng lên.
Đoàn Chước được cậu kéo lên, miễn cưỡng đứng thẳng người rồi ngồi xuống cái ghế đã khiến anh bị vấp ngã kia.
Đầu vẫn còn choáng váng, anh dứt khoát gác trán lên vai Quý Miên để nghỉ ngơi một lát.
Anh không ngẩng đầu lên, cũng không còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nữa.
Đoàn Chước tạm thời vẫn chưa biết phải đối mặt với Quý Miên như thế nào, chỉ mong “sự ngốc nghếch” của Quý Miên có thể phát huy bình thường vào lúc này. Anh hy vọng Quý Miên không hiểu được hàm nghĩa bẩn thỉu ẩn chứa trong hành động vừa rồi kia của mình.
“Anh, anh không sao chứ?”
“… Ừ.”
Quý Miên nhìn người đàn ông đang tựa vào vai mình. Cơ thể người nọ run lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở, tựa như một con mãnh thú đang nghỉ ngơi. Tuy đang khom người nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc người cao ráo thẳng tắp của anh, tấm lưng rắn chắc với những thớ cơ mượt mà đẹp đẽ.
Có lẽ vì đang là mùa Hè nên người Đoàn Chước rất nóng, chỗ bả vai Quý Miên nơi anh tựa vào như thể bị lây nhiệt, cũng nóng bỏng.
Cậu mất tự nhiên mím môi lại.
Quý Miên chưa quên – vừa rồi ngón tay Đoàn Chước… chạm vào môi cậu.
Đến bây giờ, nơi mà đầu ngón tay của Đoàn Chước chạm vào dường như vẫn còn cảm giác kỳ lạ.
Cậu chậm rãi chớp mắt, hơi ngẩn ra: Vừa rồi anh cậu… đang làm gì nhỉ?