Lưu Quang Chi Thành
Bảo Bình trong KTX 1 hồi rồi ngó ra ngoài cửa, cậu đi qua đi lại vô cùng sốt ruột, đã quá khuya rồi, Bạch Dương vẫn chưa về KTX. Bảo Bình đã đọc hết 99 cuốn sách, hơn 1 tỷ trang giấy rồi mà vẫn chưa thấy con Cừu kia về chuồng. Cậu không biết Bạch Dương đi làm ở đâu để đến đón, gọi cho Thiên Bình thì lại nghe bảo Bạch Dương về học bài để kiểm tra.
Bảo Bình tra mọi khóa biểu từng lớp, rõ ràng mai không có 1 lớp nào kiểm tra, vậy rốt cuộc là mai có kiểm tra gì chứ? Trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, Bảo Bình chợt nghe tiếng mở cửa. Bạch Dương bước vào với gương mặt mệt mỏi. Cậu chạy ra như 1 chú cún.
– Bạch Dương, cậu về rồi à.
– Ơ, Bảo Bình, sao cậu chưa ngủ, đã khuya rồi._ Bạch Dương tròn mắt nhìn Bảo Bình
– Sao cậu về trễ thế, tớ đang chờ cửa cậu, không nhớ à, cậu nhờ mà_ Bảo Bình xách đồ khỏi tay Bạch Dương lo lắng hỏi han.
Bạch Dương ngớ người ra
– À, đúng rồi, xin lỗi, mình quên mất
– Cậu đi đâu thế, Thiên Bình nói các cậu kết thúc việc làm từ sớm rồi mà, sao giờ mới về?
– Sao, cậu… gọi điện cho Bình NHi rồi ư?_ Bạch Dương hốt hoảng
Bảo Bình thành thật gật đầu, Bạch Dương hoang mang vô cùng. Tính cách con quỷ đó thế nào chứ, nếu nó biết cô lừa nó đi làm thêm chắc cô sẽ bị Thiên Bình làm phiền đến chết. Sao cô lại quên mất là 2 con người này cũng là bạn của nhau cơ chứ. Haizzzzzzzz
– Thôi được rồi, cậu đi nghỉ đi, cậu ăn gì chưa, tớ nấu gì cho cậu ăn nhé_ Bảo Bình ân cần hỏi.
Bạch Dương nhìn vẻ dịu dàng của Bảo Bình, bất chợt nhớ đến cuộc trò chuyện cùng Nhân Mã ban nãy. Xung quanh căn phòng yên tĩnh, vốn dĩ nam nữ luôn có 1 khoảng cách nhất định, nhưng Bạch Dương và Bảo Bình lại ở cùng chung trong 1 căn phòng, lời đồn đại về cả 2 có lẽ đã được vang xa không ít.
Lấy tay đập vào trán, sao bây giờ cô mới ngớ ra được, có lẽ Cự giải cũng từng có gì đó hiểu lầm, hoặc là … từng rất đau lòng chăng. Bản thân con Cừu ngốc như cô, sao có thể vô lo vô nghĩ cho tình cảm của cô nàng nhạy cảm như Cự giải?. Thật ra…. cũng chỉ vì cuộc sống của cô quá khó khăn.
Đến lúc này, Bạch Dương tự tin ngày nào bỗng chốc cảm thấy tự ti và tội lỗi, hình như bên cạnh cô luôn có những người bạn thật tốt và thật tình cờ cô đã vô tình làm tổn thương họ mà chính bản thân mình lại không phát giác ra
” Có lẽ… phải dừng mọi chuyện ở đây thôi”
Bạch Dương bước ra từ trong phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, Bảo Bình đã dọn ra 1 ít đồ ăn ngon. Bạch Dương ngồi xuống ăn vài miếng sau đó quay sang Bảo Bình.
– Bảo Bình, tớ có chuyện muốn nói với cậu
– Có chuyện gì thế?_ Bảo Bình nhìn Bạch Dương vui vẻ
– … Tớ đã suy nghĩ kĩ về lời tỏ tình của cậu…._ Bạch Dương đôi phần ngập ngừng, lén nhìn lên Bảo Bình
Bảo Bình nghe xong liền căng thẳng, hồi hộp ” Suy nghĩ…. á”.
– Tớ muốn từ chối, xin lỗi cậu.
Câu nói khiến cho Bảo Bình bị đả kích mạnh, cậu đứng hình nhìn Bạch Dương, tim bắt đầu đau nhói. Một câu trả lời không vòng vo, lảng lắt. Thật thẳn thắng nhưng thật đau lòng. Không khí u ám bao trùm cả căn phòng. Cả 2 nhìn nhau không ai nói lấy câu nào. Ngượng ngùng 1 lúc, Bạch Dương liền nói tiếp.
– Ừm, mình nghĩ mai mình sẽ rời khỏi KTX
Bảo Bình lúc này mới phản ứng, vội vàng hỏi:
– Tại sao…. Bạch Dương, cậu không cần vì từ chối tớ rồi tránh mặt tớ như thế _ Nói thật, dù là từ chối nhưng nếu Bạch Dương lại tránh mặt anh thì đó không phải là kết quả mà anh muốn
– Không phải đâu Bảo Bình, chỉ là, chúng ta là nam nữ, ở chung 1 phòng đúng là không tiện, tuy đúng là tụi mình trong sạch. Nhưng mình nhận ra người ngoài lại không nghĩ như thế, có lẽ …. tớ sẽ dọn ra ngoài_ Bạch Dương cố gắng giải thích, cô vốn dĩ không có ý định trốn tránh Bảo Bình, chỉ là nếu còn ở lại cô không còn mặt mũi nào mà nhìn Cự Giai.
– Ha… Bạch Dương? Bây giờ cậu lại đi để ý ánh mắt người ngoài sao. Từ bao giờ cậu đã để ý đến lời người ngoài thế _ Bảo Bình cười lạnh, vốn dĩ Bạch Dương vô lo vô tư, đã có chuyện gì khiến cho Bạch Dương thay đổi đến thế, đây có phải là cái gọi bước ra đời không?
– Chúng ta cũng lớn rồi, cũng nên bắt đầu để ý thôi, mình ăn… xong rồi…. để mình rửa bát _ Bạch Dương nói rồi lập tức đứng dậy dọn chén bát
Bảo Bình nhanh chóng đứng dậy, mặt sầm lại
– Bạch Dương nếu vậy, cậu cứ ở đây, để tớ dọn đi, bây giờ cậu dọn ra ngoài thì ở đâu chứ, không phải cậu không có tiền sao?
Bạch Dương khựng lại, cũng đúng, kẻ nghèo hèn như cô thì bước ra khỏi KTX sẽ không còn chỗ nào để đi, nhưng cô cũng không thể để Bảo Bình đi được. Vì Cự giải cũng ở đây, KTX trường học, cô nên tạo cơ hội cho họ nhiều hơn.
– Yên tâm đi Bảo Bình, tớ nghĩ, tớ sẽ xin qua ở tạm cùng với Thiên Bình, sau đó kiếm phòng trọ sau_ Chắc lấy Thiên Bình làm cái cớ cũng được
Tim Bảo Bình đau nhói, anh không nói gì nữa, Bạch Dương đã quyết vậy rồi, Bảo Bình mỉm cười nhẹ rồi bước ra ngoài hóng gió. Tình cảm của anh từ nhỏ cho tới tận bây giờ đã không còn hiện thực.
Bảo Bình rảo bước đến bãi cỏ của trường nằm xuống ngắm trăng. Đêm đã khuya, trăng cũng lên cao, ánh trăng tĩnh lặng, buồn bã như nói hộ lòng anh. Bất giác, 1 vài giọt nước mắt lăn dài trên má, Bảo Bình lấy tay che mắt, lặng lẽ khóc.
Cứ khóc thôi, khóc hết hôm nay, mai cũng sẽ đến, 1 người cứng rắn như Bảo Bình còn có thể bị tình yêu đánh bại ư? Bảo Bình mỉm cười trong nước mắt, Bạch Dương đã thích ai đó rồi, nhìn sự thay đổi rõ rệt như thế, từ khi người đó đến. Do lời tỏ tình của anh làm cô lấn cấn chăng.
Anh biết rằng, mình vốn đã sẽ bị từ chối. Nhưng cũng thật là đau lòng quá..
AU
1 tiếng nói nhẹ cất lên làm Bảo Bình giật mình ngồi dậy, anh nhìn thấy Cự giải từ xa đang ngồi bệt xuống đất, xung quanh là 2 cái bịch đồ ăn. Bảo Bình nhanh chóng chạy lại đỡ Cự giải, ân cần hỏi han.
– Cự giải à, cậu sao thế?
– Ơ, Bảo Bình, cậu… sao giờ cậu lại ở đây?_ Cự giải bất ngờ hốt hoảng nói
– Mình ra hóng gió, cậu sao thế _ Bảo Bình nói rồi nắm lấy phần bàn chân đang sưng tấy của Cự giải
– Ơ mình, bị trật chân _ Cự giải đỏ mặt nói, tay của Bảo Bình nắn từng chút nhẹ nhàng lên bàn chân nhỏ của Cự giải.
– Cậu đi được không? _ Bảo Bình đỡ lấy Cự giải, Cự giải đỏ mặt đẩy cậu ra, nhưng sau đó loạng choạng mém ngã, may mà Bảo Bình đỡ được.
Thấy không ổn, Bảo Bình liền ôm túi đồ của Cự giải, rồi bế Cự giải lên làm tim Cự giải nhảy liên tục như muốn bay ra ngoài. Bảo Bình đặt Cự giải xuống ngồi ở gốc cây, cậu lén vào phòng y tế chôm hộp thuốc ra bôi cho Cự giải. Cự giải cũng ngoan ngoãn cho cậu làm việc.
– Khuya rồi mà, cậu vẫn đi mua đồ ăn sao?_ Bảo Bình nhìn 2 túi đồ nặng trịch của Cự giải thắc mắc.
– À, mấy người bạn cùng phòng của tớ tự nhiên muốn nhậu gì đó ý mà…._ Cự giải cười ngượng giải thích.
– Nhiều như thế sao, có 1 mình cậu đi mua sao?
– à, mấy bạn còn lại…. họ có chút bận ý mà _ Cự giải nói nhỏ dần, gương mặt có chút khó xử.
Bảo Bình có thể không nhìn ra sao, vậy thì sao xứng với danh bộ não thiên tài của cậu? Cự giải có lẽ là bị bắt nạt rồi, khi không lại chạy ra ngoài mua đồ vào ban đêm, nếu để bảo vệ phát hiện sẽ bị hạ hạnh kiểm. Nhất là nữ sinh, ra ngoài mua bia rượu hay làm gì đều sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng nhìn Cự giải khó xử như vậy, anh không gặng hỏi nữa.
Bảo Bình lấy 1 lon bia trong túi đồ, tự nhiên khui uống, Cự giải bất ngờ, tính cản thì Bảo Bình chặn lại.
– Cậu đừng vì mấy con người đó mà làm mấy chuyện này chứ, cậu thừa biết nếu mọi chuyện vỡ lẽ, cậu sẽ là người hứng chịu mà.
Cự giải khựng lại, hóa ra Bảo Bình đã biết rồi. Bảo Bình nhìn Cự giải im lặng không nói gì, cậu lấy 1 lon khác ra đưa cho Cự giải, vui vẻ nói
– Này, cậu uống đi.
– Ơ nhưng mà….
– Nếu cậu cứ ngoan ngoãn như vậy thì sẽ bị bọn họ ép cho tới khi ra trường đó _ Bảo Bình hớp 1 ngụm bia rồi nói, lấy tay quyệt 1 phần nước dính trên mép miệng_ Dù sao tớ cũng có chuyện buồn, cậu uống chung đi, lát tớ đưa cậu về.
Cự giải nghe xong đành nhận lấy và uống, nhưng sau đó lại lo lắng cho Bảo Bình.
– Chuyện buồn? Có chuyện gì thế, cậu…. với Bạch Dương đang nội chiến sao?
– Nội chiến? ừ thì cũng dạng vậy….
– …..
Cự giải uống 1 ngụm nước, bia đắng ngắt làm Cự giải phụt ra tại chỗ, Cự giải lè lưỡi, nhắm mắt khó chịu vì đắng, Bảo Bình nhìn thấy mà bật cười thành tiếng. Cậu lấy khăn ra lau miệng cho Cự giải.
– Cậu thật là, không biết uống thì sao cứ cố thế, không nói làm tớ tưởng cậu uống được chứ
Cự giải đỏ mặt, đúng là lần đầu uống bia, công nhận khó uống thật, cơ mà nó lại là món khoái khẩu của đám bạn trong phòng mới đau chứ. Bảo Bình bất ngờ lau miệng cho Cự giải khiến mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn. Bảo Bình nhìn mà tức cười.
– Mới uống đã phụt ra mà đã say rồi à, mặt cậu đỏ dữ vậy?
Cự giải phụng phịu nhìn Bảo Bình.
” Đỏ mặt vì cậu đó, đồ ngốc”