Mạnh Như Ký
Nó chạy thở dốc vào lớp mặt có chút mồ hôi. Phù may quá, cô vẫn chưa vào lớp, nó xách cặp xuống tới cuối nơi góc bàn của nó mà yên vị, khuôn mặt không ngừng thở dốc.Bất chợt một chiếc khăn giấy đưa ra trước mặt nó_là Bảo Bình anh đang nhìn nó mà mỉm cười, nó giật mình lắc đầu nguầy nguậy. Thấy thế Bảo Bình thoáng chút buồn nhưng vẫn cất giọng nói:
– Hôm qua… làm cậu khó xử… xin lỗi_ Bảo Bình nhẹ giọng nhìn nó
– Ư…ưm…không sao
-Nè
– Hả
– Lâu rồi tụi mình mới gặp lại hôm nay cậu đi chơi với tớ ha_Bảo Bình nói gương mặt trông chờ nó, đằng sau thì có mấy ánh mắt sát khí nhìn nó làm nó thêm phần khó chịu và ngượng
– Cậu… sao cậu lại nói chuyện đó… ở đây_ Nó thoáng bất ngờ
– Chỉ cần cậu trả lời thôi
– Ơ…ừm…ừ_ không biết làm gì nó chỉ biết gật đầu cho qua chuyện thật sự chẳng thích những ánh nhìn đó một chút nào
Bảo Bình gật đầu hài lòng’ Ra về hẹn gặp ở cổng’ nói rồi cậu quay đi đôi môi vẫn không ngừng cười có vẻ hôm nay sẽ là một ngày vui của cậu. Còn nó hic nó đã hứa một điều ngu ngốc ” Thật là ngốc” nó suy nghĩ vẩn vơ.
Cô giáo bước vào lớp nó đành phải dừng cuộc suy nghĩ
‘ CẢ LỚP ĐỨNG’
Giọng Bảo Bình hô lên dõng dạc cô gật đầu rồi ngồi xuống
– Các em nhà trường có thông báo mới bắt đầu từ tuần sau các em sẽ phải chuyển đến KTX của trường phòng sẽ do trường quyết định! Thông báo vậy thôi chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên các em hãy lấy sách vở ra
Lớp bắt đầu im lặng tiết 1 và 2 trôi qua yên bình. Giờ giải lao đã đến, nó uể oải bước xuống căn tin, nó đói lắm rồi sáng giờ chỉ ăn một quả duy nhất mà công nhận nó ngon thật… hông biết nó có thể ăn không nhỉ! Á á á không cái cây đó của người ta, hồi sáng không bị mắng là may lắm. Nó cứ suy nghĩ lung tung trên tay cầm ly nước và một cái bánh mì sợ tốn tiền nên nó chỉ mua cái rẻ thôi, ai mà ngờ ở đây cái bánh nhỏ nhất cũng vượt quá giới hạn của nó. Đang ngồi ăn ngon lành thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, nó nhấc máy nhưng số lạ à chắc nhầm số nó hay bị hoài áp mặt máy lên khuôn mặt của mình nó hỏi:
– Alo! Nhầm số rồi_ Nó nói một câu rất ư là phũ phàng dập máy ngay tức khắc
Đầu dây bên kia hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhấc lên gọi lại. Một lần nữa chiếc điện thoại thân yêu của nó vang lên, vẫn là số vừa nãy bực bội người ta đã nói nhầm số rồi mà sao lại gọi nữa. Phù lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng không nên giở cái tính ấy ra, nó một lần nữa áp vào tai.
– Alo
– Ê nhóc sao lại dập máy_ Một giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra và đương nhiên nó biết là ai cái cách gọi nó như thế không ai khác là oan gia.
– Hừ Song Tử hả anh không cho tôi thoát một ngày được sao tôi không có hứng nói chuyện với anh thế nhé_ Nó một lần nữa dập máy không thương tiếc
Người bên kia thật sự mất kiên nhẫn, nãy giờ toàn nó nói rồi dập mà còn Song Tử tên đó là ai. Nhấc máy lên gọi thêm một đợt nữa. Điện thoại của Bạch Dương lại tiếp tục reo, vẫn là số điện đó giờ máu nóng đã lên tới đỉnh điểm, nó bật lên và hét
– ĐÃ NÓI LÀ ĐỂ YÊN MÀ SAO CỨ GỌI HOÀI THẾ CHÁN SỐNG À_ Nó dùng sư tử gầm khiến cho người bên kia suýt lủng màng nhĩ
– Ê nhóc hỏng màng nhĩ rồi Song Tử là thằng nào hả_ Người đầu dây bên kia nói làm nó bất ngờ không phải Song Tử vậy là ai chẳng lẽ nãy giờ nó nhầm nhưng dù vậy máu nó đã lên tới não rồi nó không thèm biết hay quan tâm ai ở bên kia đầu dây mà hét
– Thế mi là thằng CHÓ nào???_ Nó nói với chất giọng giang hồ
Giật mình đ…đây có phải là con gái không thế, ăn nói thì thô bạo lại còn thích gây sự, lấy lại bình tĩnh người kia nói với giọng bình thường nhưng trong lòng thì khó chịu
– Nếu muốn biết thì nhóc ra cổng sau của trường gặp tôi tôi cho nhóc 3 phút_ Nói rồi bên kia dập máy nó chẳng hiểu mô tê gì cả
Cái tên trời đánh nào nhà mi đã gọi quấy rối ta còn ra lệnh cho ta nữa hẳn là tên này chưa biết sự lợi hại của bổn cô nương ta rồi hôm nay ta mà gặp mi ta sẽ băm vằm ngươi ra
Đúng vậy lời gào thét trong nó bùng lên dữ dội, tự nhiên bị gọi điện bị kêu ra ngoài trong lúc nó đang ăn, thật không biết quý của trời và với lời thề thốt đó nàng ta không thực hiện mới là lạ. Lết xác ra cổng sau, nó nóng lòng muốn biết tên nào sắp được ‘vinh dự’ khi chính tay nó dẫn về chầu trời. Cổng sau thường rất có ít học sinh đi lại nó thường nghe lén mấy đứa bạn trong lớp nói rằng cha nào đó… đẹp đẹp cái gì giàu giàu gì nữa nên nữ sinh thường hay ở cổng trước đón mấy thằng công tử bột. Xì đúng là ‘Chết vì trai là chết nhục nhã đáng xấu hổ’. Nó đi một hồi rồi cũng thấy người xấu số sắp lên án tử hình, í mà người này trông quen nha tóc tai gì bù xù, áo bỏ ra quần, người tựa lên chiếc xe mô tô đời mới, mới được ra mắt thị trường. Theo nó nhớ thì đây chẳng phải là người đã gây sự với nó ngày hôm qua sao??????? sao hắn lại ở đây. Nghe Bình nước nói thì hắn là ca sĩ gì gì đó…………………………ừm……………………Sư Tử
– Ê sao nhóc muộn thế đã 5 phút rồi _Sư Tử rống lên mà không để ý cái người kia đang đen mặt tức tối
– Thằng kia mi chán sống rồi phải không dám làm phiền bổn cô nương_ Nó hét lên
– Bình tĩnh đi con gái gì mà như nam
– Câm Miệng nói sao anh lại có được số điện thoại của tôi
– A cái đó à nhóc chẳng cần phải biết làm gì
-Hừ_ Nó hừ mạnh tỏ vẻ không ưa_ Rồi sao gọi tôi ra đây có chuyện gì
– Sao nhóc gắt thế còn giận chuyện hôm qua à_ Sư Tử nhìn Bạch Dương nhíu mày
– Không muốn lên thiên thì đừng có nhắc tới chuyện ngày hôm qua tôi cho anh 3 phút để nói không thì xuống gặp tổ tiên_ Nó nói làm cho Sư Tử đen mặt con gái lại nói năng thô lỗ còn dám lấy 3 phút mà uy hiếp anh nữa chứ
– Chậc thôi thì đành vậy chiều nay tan học tôi muốn nhóc đi với tôi đến một nơi
Nghe lời Sư Tử nói mà nó muốn bật cười
-Tại sao tôi phải đi với anh xin lỗi nhưng tôi không đi với người lạ đâu
– đã gặp nhau 2 lần thì không còn gì lạ nữa tôi nói cho nhóc biết nếu nhóc không đúng hẹn thì tôi sẽ lên lớp tìm nhóc đó Sư Tử tôi đã nói là làm_ Nói xong Sư Tử lên xe mà phóng ngay để mặc nó đứng đơ ra( Quên nói Sư Tử và Bạch Dương khác trường)
Nó tức tối phóng thẳng về lớp giữa đường lại đụng trúng một người. Hic sao số nó đen thế đây chẳng phải là người hồi sáng sao chủ nhân của cái quả ‘thơm ngon tuyệt vời đó’. Nó xin lỗi nhưng tên kia lại giở giọng làm nó phát bực muốn đấm vào mặt
– Cô ám tôi đủ chưa nếu thích chẳng cần làm quen bằng cách này đâu tôi gặp nhiều rồi
Đấy có bực không, làm như tôi muốn gặp anh lắm í tưởng mình đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, rồi muốn nói gì thì nói à. Nó im lặng cho qua, không muốn hó hé một điều gì thì bởi nó mệt quá rồi, nó chỉ muốn là một người học sinh bình yên mà thôi, sao lại xảy ra chuyện này. Định cất chân bước đi thì nó lại nghe lời bàn tán của các nữ sinh.
– Ê lại nó nữa kìa tao tưởng nó mặt dày ai dè lại lì đến vậy
– Thật nhỏ này thích trai đẹp đến vậy sao chẳng buông tha ai cả
– hết Song Tử,Bảo Bình giờ lại đến Thiên Yết nó phải là con người không vậy
– Chẳng đáng đâu nhỏ đó…..
………………….
Mọi lời bán tán về nó càng ngày càng gieo tiếng xấu cho nó nó…nó thật sự không hiểu nó đã làm gì sai nghe loáng thoáng tên Thiên Yết vậy tên này là của người đang đứng trước mặt nó nhịn không nổi nữa sóng não lên quá đỉnh điểm rồi nó không ngần ngại mà hét lên
– IM HẾT ĐI TRỜI CÓ MẮT ĐẤT LÀM CHỨNG NẾU ANH NGHĨ TÔI ĐANG CỐ LÀM QUEN THÌ TỰ ĐÀO MỒ MÀ CHÔN BẢN CÔ NƯƠNG CÓ CHO VÀNG BẠC KIM CƯƠNG CŨNG CHẲNG THÈM ĐỤNG MỘT SỢI TÓC NHÀ NGƯƠI ĐỦ RỒI ĐẤY CÁC NGƯỜI HÃY NHÌN CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA RỒI HÃY BÀN TÁN TÔI KHÔNG THÈM THÍCH TÊN ĐIÊN TRỜI ĐÁNH NÀY…hộc hộc….
Nó đã hét một hơi thật dài, cả trường im phăng phắc nhìn nó một phần vì sợ một phần vì quá bất ngờ. Có lẽ nó không biết, nó đã lỡ đụng vào đại ca chính hãng của trường. Nó đã chạm mặt tên này 3 lần trong 2 ngày đã đủ mệt rồi lại thêm những lời bàn tán thế kia nó đời nào chịu nổi. Bất ngờ khi thấy cả trường nhìn mình, nó chạy tọt về lớp, cứ thế mỗi lần điên lên là nó như thế thật không chịu nổi. Còn anh chàng kia là Thiên Yết cũng đứng hình nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường đôi môi nhếch lên nham hiểm.
‘ Có ấn tượng đấy’