Vạn Cổ Tối Cường Tông
Tí tách tí tách!
Máu tươi rơi xuống tạo ra âm thanh trong trẻo.
Hai người giao đấu, đây là lần đầu hắn ta bị thương.
Nhưng thương thế hai người ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn thì thắng bại đã phân rõ.
“Ngươi thua rồi!”
Mã Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất ngã nghiêng lão đảo, gần như không đứng vững, khẽ nói.
Khoé miệng còn vết máu chưa kịp lau.
Lâm Nhất chống kiếm ổn định cơ thể, gương mặt trắng nhợt cố nén nụ cười đau khổ: “Kiếm ta vẫn còn trong tay, sao sư huynh lại cảm thấy, ta nhất định sẽ thua chứ?”
“Nhưng ta lại không nghĩ rằng ngươi có bất kỳ khả năng chiến thắng nào!”
Khoé miệng Mã Thiên Nhất cong lên có chút giễu cợt: Đứng còn không đứng vững mà còn không chịu nhận thua.
“Quả thực, trong mắt sư huynh, khi kẻ xuất thân Kiếm Nô ta đây nói ra lời thách đấu, đó đã là đại nghịch bất đạo. Nhưng có một vài chuyện nếu không kiên trì tới cùng thì ai có thể biết được kết quả? Người sống một đời, dù sao cũng có vài thứ phải kiên trì, Lâm mỗ bất tài cũng có một kiếm, xin sư huynh chỉ giáo!”
Gió nhẹ khẽ thổi lất phất vài sợi tóc Lâm Nhất.
Gương mặt thanh tú đó cho dù đã trở nên trắng nhợt không chút huyết sắc nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo không hề biến mất trên vầng trán.
Lâm Nhất lung lay loạng choạng, trong nháy mắt bùng nổ sức mạnh kinh người.
Ngay tức khắc, hổ dữ gặm nuốt vạn dặm núi sông, giận dữ gầm lên trời xanh.
Kiếm của hắn ngay lúc này cũng đã di chuyển.
Khí thế trên người giống như hổ dữ về núi, nóng nảy lại cuồng nộ. Nhưng khí thế này của hắn dưới sự khống chế Táng Hoa kiếm, tinh tế lại nhẹ nhàng, cẩn thận dè dặt, chậm rãi lưu chuyển.
Hai loại khí chất tương phản cực lớn, dưới sự khống chế của Táng Hoa kiếm, chúng được dung hợp chặt chẽ.
Vẻ mặt Mã Thiên Nhất đang khinh thường đột nhiên lại có thêm chút kinh ngạc.
Bỗng nhiên hắn ta cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng đáng sợ trên người Lâm Nhất.
Là tham vọng vô hạn, là lửa giận ngập trời, là ác quỷ xông ra từ đáy sâu địa ngục…
Nhưng khi hắn thật sự muốn ra tay lại nhìn thấy một đóa hoa, một đoá tường vi nở rộ ngay mũi kiếm.