Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh
Lần đầu tiên chăm một bà bầu nên Cố Hàn Đình không hề có chút kinh nghiệm nào. Anh vẫn cố gấp rút nấu món anh thật nhanh để cô lót dạ, vì anh nghĩ cô nôn có lẽ vì quá đói mà thôi.
Bát mì thơm lừng được mang lên với màu sắc bắt mắt, cách bày trí món ăn nhìn rất hấp dẫn dù đó chỉ là một bát mì. Hạ Uyển Ân nhìn món ăn hấp dẫn thì bụng lại càng thêm đói, nhưng chưa kịp nếm thử mùi vị thì mùi thơm của thức ăn đã làm cô buồn nôn đến mức không thể cho vào miệng mà lại phải chạy vào nhà vệ sinh nôn khang thêm lần nữa. Cố Hàn Đình nhìn bát mì trên bàn rồi lại nhìn về phía cô thầm nghĩ.
”Mình nấu ăn tệ đến vậy sao? Còn chưa vào miệng đã nôn đến thế rồi!”
Nhìn thấy Hạ Uyển Ân trở lại, Cố Hàn Đình còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cô vội vã chạy ngược vào nhà vệ sinh lần nữa. Lần này không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là anh nấu mì không ngon nên chỉ nhìn thôi cô đã buồn nôn như thế. Cố Hàn Đình bưng bát mì bước vào phòng bếp đổ vào thùng rác, Hạ Uyển Ân vừa bước ra thấy cảnh này thì tiếc nuối nói.
”Sao anh lại đổ? Tôi còn chưa kịp ăn…”
”Cô nôn như thế chẳng phải vì nó không ngon sao? Không ngon thì đổ thôi.”
”Không anh hiểu lầm rồi, tôi…tôi nôn vì tôi nghén khi nghe mùi thức ăn, không phải món mì của anh không ngon đâu.”
”Nhưng… tôi lỡ đổ mất rồi!”
”Không sao, tôi uống ít nước lọc cũng được. Tôi cũng không đói lắm.”
Hạ Uyển Ân sắc mặt có chút buồn nói lời gượng ép. Cố Hàn Đình nghe cô nói vậy cũng không nói gì mà lẵng lặng bước lên tầng. Nhìn theo bóng lưng của Cố Hàn Đình cô lại khẽ thở dài một tiếng thầm nói.
”Cứ tưởng được ông chủ đãi một bát mì thịnh soạn, nào ngờ mất trắng cả gói mì mà bụng vẫn đói meo ra. Chán thật đấy!”
Hạ Uyển Ân uống vội một ngụm nước lọc rồi lặng lẽ trở về phòng mình, cô không hề biết rằng ông chủ của cô trở về phòng mục đích là tra xem phụ nữ mang thai khi nghén thì nên ăn uống thế nào. Khoảng năm phút sao Cố Hàn Đình trở lại phòng bếp, một lần nữa anh lại mở tủ kiểm tra. Cầm lấy hộp sữa lớn anh thầm nghĩ.
“Không có sữa bầu thì uống sữa này tạm vậy.”
Vừa nói anh vừa rót một cốc sữa cho cô, chẳng những thế còn mang theo cả kẹo gừng để cho cô ngậm tránh nôn mửa.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Hạ Uyển Ân ngồi dậy rời khỏi chiếc giường nhỏ của mình, chậm rãi những bước chân có chút mệt mỏi vừa bước ra cửa vừa nói.
”Ai thế!”
Không một câu trả lời, Hạ Uyển Ân nhẹ mở cửa ra, một gương mặt quen thuộc cùng ly sữa tươi không đường trên tay anh nói.
”Tôi tra trên mạng thấy họ bảo phụ nữ mang thai thì uống sữa rất tốt cho sức khỏe, cô mau uống đi!”
”Anh … cảm ơn.”
”Không cần cảm ơn, cô uống thử xem có buồn nôn nữa không?”
Hạ Uyển Ân nhìn Cố Hàn Đình bằng ánh mắt vô cùng cảm kích. Xem ra cô thật may mắn khi có một ông chủ thật biết quan tâm người làm, được mấy người tốt như anh đây chứ! Hạ Uyển Ân chầm chậm uống thử một ngụm sữa, thấy cũng không bất ổn gì nên cô uống thêm ngụm nữa, khoé môi nhẹ công lên nở một nụ cười thật đẹp nhìn anh nói.
”Tôi thấy cũng rất dễ uống, không tanh. Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Hàn Đình không nói gì kéo tay cô ra đặt vào lòng bàn tay cô viên kẹo gừng nói.
”Uống xong thì ngậm viên kẹo này vào, nó sẽ tốt cho cô và sẽ không nôn nữa. Tôi về phòng đây.”
Nói rồi Cố Hàn Đình quay lưng trở lên tầng, Hạ Uyển Ân nhìn theo anh rồi lại nhìn ly sữa trong tay mình. Trong lòng cô bỗng thấy chạnh lòng buồn cho bản thân cô, đến cha của đứa con trong bụng mình là ai cô cùng không biết, nếu sau này con của cô chào đời thì cô biết giải thích với con của cô thế nào về cha của nó đây!
Sáng hôm sau, Cố Hàn Đình bước xuống nhà với âu phục chỉnh tề chuẩn bị đến công ty. Ánh mắt anh liếc nhìn về phía căn phòng dưới cầu thang, chưa kịp lên tiếng hỏi thì dì Phương đã lên tiếng.
”Thiếu gia, cậu tìm Uyển Ân sao? Cô ấy ra vườn hoa sau nhà hái ít hoa để cắm rồi ạ.”
”Tôi không tìm cô ấy.”
Cố Hàn Đình hằn giọng nói rồi bước đến bàn ăn, nhìn bữa sáng của mình nhớ đến đêm qua Uyển Ân nghén khó ăn nên anh lại quay sang dì Phương nói.
”Dạo này tôi ăn uống không ngon miệng. Dì nấu ăn thanh đạm chút đừng nấu những món quá nhiều dầu mỡ.”
”Thiếu gia không khỏe sao?”
”Tôi chỉ … ăn uống không ngon thôi. Cứ làm theo lời tôi là được.”
”Vâng thiếu gia.”
”Tôi đến công ty đây.”
Vừa bước ra sân anh lại đảo mắt một lượt nhìn vòng quanh khuôn viên sân như tìm kiếm ai đó rồi mới chịu bước lên xe. Bước chân vào Cố thị sắc mặt anh lại đanh lại, anh cứ mang biểu cảm như cả thế giới này có lỗi với anh đến công ty làm toàn bô nhân viên nhìn thấy anh đều phải e dè ngán ngẫm. Từ Minh đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa rồi cầm theo tập hồ sơ bước vội vào văn phòng tổng giám đốc. Đặt những thứ mình vừa thu thập được lên bàn anh nói.
”Cố tổng, đây là toàn bộ thông tin anh cần.”