Chấp Niệm Hoa Khai
Sâu tận trong ma giới có 1 ngọn núi các ma yêu hay gọi nó là Cấm Hư, sở dĩ nó có tên như vậy là do ngoại trừ Ma Vương và thuộc hạ thân cận của hắn ra chẳng ai dám đặt chân vào đó.
*Róc Rách* Tiếng nước suối chảy cùng với 1 chút gió nhẹ làm những cánh hoa Tử Đằng (1) nhẹ bay khắp trời.
Dưới suối một bóng hình từ từ xuất hiện trong dòng nước trên lưng hẳn có vài vết sẹo do vật gì đó để lại, mái tóc màu bạch kim được thả trôi theo dòng nước mơ hồ như muốn hòa nhập cùng với nhưng cánh hoa.
Nam nhân với đôi mắt u sầu mà băng lãnh đang ngâm mình trong hồ.
*cốc cốc cốc* tiếng gõ cửa phát ra từ trong tọa viện nhỏ gần đó.
“Ma chủ tôi mang và được chứ”
Nam nhân dưới hồ từ từ di chuyển lên tảng đá gần dòng suối và nói: “Mang vào đây”
Từ phía cửa bước vào, nam nhân dáng người khá mảnh mai trên người mặc cả bộ hắc y tóc được buộc cao khuôn mặt dễ nhìn trong có vẻ yếu đuối nhưng khí thế thì tựa hồ trái ngược với cơ thể.
Sau đó nam nhân di chuyển đến bên hồ tựa như sắc mặt ngày càng sậm xuống sau đó thở dài “Chủ Nhân ngài đừng tự hành hạ bản thân như vậy, Hạ Nhiên hắn có thể sẽ không…”
Chưa kịp dứt lời cánh hoa bay vụt qua mặt hắn rạch nhẹ một đường bên má rỉ máu, nhìn lại nam nhân ngồi bên hồ vẫn vẻ mặt u sầu băng lãnh lạnh lùng nói:
“Ta đã nói rồi nếu còn dám nói như vậy trước mặt ta thì lo cái mạng của ngươi đi”
“Dạ!”
Nam nhân thở dài và bưng đồ đặt gần bên hồ nhẹ nhàng đặt xuống, đưa mắt nhìn vào thân ảnh hao gầy nhỏ nhắn với trên người là những vết sẹo nhỏ của những lần giao đấu gần đây để lại.
Cảnh sắc trước mắt làm cho hắn cảm thấy mê muội nhưng lại hòa lẫn cùng với sự bi thương.
“Vũ Vấn Kỳ!”
Hắn giật mình đáp trả”Có”
“Ngươi đi điều tra xem rốt cuộc tên Thiên Đế ngu xuẩn đó muốn làm gì mà mấy ngày nay cứ đóng binh cạnh Vô Vực”
“Đi sớm về sớm”
Vừa dứt lời hắn liền liếc mắt nhìn nam nhân rồi cười 1 cái. Vũ Vấn Kỳ ngượng ngùng gục mặt không biết nói gì chỉ biết lẳn lặn lui đi.
Sự yên tĩnh lại xuất hiện cùng với tiếng róc rách của nước Dạ Hiểu Y khoác áo đạp chân nhảy lên bờ. Đưa tay cầm lấy lọ linh thảo cho vào miệng uống rồi từ tốn di chuyển vào trong tọa viện.
– ———-
Ở Vô Vực
Một thân ảnh nhẹ như gió lướt qua một đống đất đá nhấp nhô sau đó núp ở phía tảng đá đưa mắt quan sát phía dưới.
“Ngươi nói xem nếu không phải tên Dạ Hiểu Y thì bây giờ chúng ta đâu phải chịu khổ.”
“Ngươi đó nói ngươi ngu còn không chịu. Là do tên Dạ Cố gì đó âm mưu hảm hại Thái Tử nên mới gây ra cuộc chiến 100 năm trước.”
“Tóm lại chẳng phải đều do bọn ma đầu gây ra sau”
Một tên khác đáp:
“Đúng đúng bọn yêu ma đáng ghét ta mà gặp ở đâu ta sẽ chặt đầu bọn chúng ở đấy”
Vừa dứt câu bỗng nhiên phía sau lưng hắn xuất hiện bóng đen.
“Ồ”
Vũ Vấn Kỳ xuất hiện với gương mặt đáng sợ đang nhìn về phía hắn cười.
“Ngươi là ai”
Vũ Vấn Kỳ nét mặt lạnh tanh đáp:
“Ngươi không cần biết ta là ai đâu chỉ cần biết hôm nay sẽ là ngày cuối cùng ngươi còn sống”
Không kịp phán kháng thì cơ thể của tên lính canh ngã quỵ xuống đất chảy máu lênh láng và thiếu mất chiếc đầu.
Tên lính còn lại hoảng sợ run run nói”Ngươ…ngươi là.à..là.. người của ma a..ma giới”
Chưa kịp nghe câu trả lời thì đầu của hẳn cũng đã lìa khỏi cổ.
– ——-
Ma Giới Tọa Viện Cấm Hư.
Dạ Hiểu Y đang ngồi vận khí thì ở đâu luồn tiên khí mạnh bạo bộc phát từ trong trào ngược ra khiến ma khí hắn bị phản phệ lại rồi phun ra 1 ngụm máu.
Không ngừng ở đó tiên khí đấy lại càng lúc càng mạnh cứ trực trào công cơ thể đấu tranh với Ma khí của hắn khiến cả người hắn đầy rẫy mồ hôi, xung quanh những vật dụng không ngừng rung lắc bỗng nhiên đùng.
Một luồn Tiên Khí cực mạnh phát ra từ trong cơ thể của Dạ Hiểu Y làm hắn bị đánh văng ra xa rơi chìm xuống hồ nước.
“Không lẽ…”
Đang phân vân thì đâu đó có cánh tay thon dài vương ra kéo y khỏi mặt nước.
Chậm rãi mở mắt lờ mờ trước mắt thân ảnh quen thuộc.
Nam nhân với nguyên thân bạch y đơn sơ nhưng lại đẹp và nhã nhặn đến lạ thường, mái tóc màu đen tuyền với dáng người cao ráo tuấn tú xuất hiện trước mặt Dạ Hiểu Y.
Dạ Hiểu Y cười rồi là nụ cười kèm theo những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.Chậm rãi đưa tay lên má nam nhân.
Cảm giác mềm mại ấm nóng của người mà hắn luôn mong đợi.
“Tịch Hạ Nhiên là ngươi thật sao, ngươi đã trở về rồi”
“Phải. Ta đã trở về rồi” nam nhân nói với một thanh âm trầm tĩnh lạnh lẽo.
Chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phúc thì Dạ Hiểu Y bị bàn tay thô bạo gạt tay ra khỏi mặt.
“Đừng đụng vào ta”
Dạ Hiểu Y thu lại nụ cười trầm mặt xuống và nói:
“Đến cuối cùng thì ngươi vẫn hận ta”
Tịch Hạ Nhiên chừng mắt nhìn hắn với ánh mắt như chứa rất nhiều sự căm hận sau đó hừ lạnh:
“Ngươi không xứng đáng để cho ta hận”
Đột nhiên Dạ Hiểu Y cười to ngước mặt lên nhìn Tịch Hạ Nhiên.
“Phải rồi ta không xứng sao”
Vừa dứt lời, làn gió mạnh lướt vào kèm theo những cánh hoa bay đến người Tịch Hạ Nhiên.
Tịch Hạ Nhiên nhanh chóng né nhưng vì bị tấn công bắt ngờ vẫn ko né kịp hết bị luồn gió quấn lại.
Không để cho mình bị mất thế Tịch Hạ Nhiên nhanh chóng chịu hồi Thương Thanh, phá vỡ những luồn gió sau đó nhanh chóng tấn kích thêm một đòn hướng Dạ Hiểu Y.
Do vừa mới bị phản phệ gây ra nội thương nên động tác né tránh của Dạ Hiểu Y hiển nhiên trở nên chậm hơn bình thường.
Né ba luồn kiếm khí bay đến mình.
Dạ Hiểu Y nhanh chóng đánh trả
“Minh Nguyệt kiếm xuất”
Từ trong hư vô 1 luồn đen ma khí tụ hợp lại tạo thành một thanh kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay Dạ Hiểu Y.
Không đợi Tịch Hạ Nhiên ra tay, Dạ Hiểu Y nhanh chóng bay đến xuất chiêu đánh thẳng vào người Tịch Hạ Nhiên.
Tịch Hạ Nhiên đỡ đòn sau đó đánh trả. Do khí lực 2 người quá mạnh nên tọa viên ngay sau đó đã bị thổi bay nữa phần trên vỡ tung.
Cùng lúc đó Tịch Hạ Nhiên phi thẳng lên trên sau đó nhảy ra phía sau bờ hồ.
Dạ Hiểu Y đuổi theo hai người lại giao đấu không ai nhường ai tiếng kiếm va chạm nhau vang khắp núi.
– ——-
“Này ngưoi nói xem rốt cuộc Ma chủ làm cái gì trong Cấm Kỳ mà lại gây chấn động mạnh vậy”
“Ây da ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây, nghe bảo ngài ấy ngày nào cũng dùng linh khí bản thân để tái tạo linh khí của người nào đó lại gần cả trăm năm nay rồi”
“Vậy người nói xem ngài ấy có thành công không”
“Không lo làm việc ở đây tán ngẫu có tin cái mạng các ngươi liền không giữ được không” Vũ Vấn Kỳ Nói:
Hai thố yêu xoay lại nhìn thì hoảng sợ quỳ xuống gập đầu lia lịa.
“Xin tha mạng cho tiểu nhân sau này không dám nữa”
Vũ Vấn Kỳ lộ vẻ tức giận quát lớn:
“Cút”
– ——-
Lại một đạo tiên kiếm chém xuống lần này uy lực còn gấp đôi lần trước.
Dạ Hiểu Y biết cơ thể đang có nội thương không thể kéo dài thêm được chỉ biết nếu không đỡ được chiêu này nhất định sẽ toi mạng.
Dùng hết phần ma lực còn lại trong người, sao đó đỡ lại đạo kiếm của Tịch Hạ Nhiên.
Hai luồn khí mạnh va vào nhau gây ra nguyên vụ nổ to khiến Dạ Hiểu Y văng ra xa.
Phun một ngụm máu Dạ Tuyệt bắt đầu lãi nhãi:
“Khiếp! không ngờ sau tần ấy năm mà sức mạnh của hắn vẫn…”
Chưa kịp nói hết câu từ xa một luồn khí bay vọt tới đánh trúng vào ngực Dạ Hiểu Y.
Cảm giác có thứ gì đó đang khuấy đáo trước ngực hắn tựa như hàng ngàn mũi kiếm đang đâm vào khiến hắn bay ra té vào gốc cây hoa Tử Đằng sau đó hộc máu.
Đưa tay ra nhìn thân ảnh Bạch Y nhân đang từ từ tiến tới nhưng hình ảnh ngày càng mờ đi Dạ Hiểu Y cười nhẹ.
“Cuối cùng vẫn là ta…”
Sau đó ngất đi.
Tịch Hạ Nhiên tiến tới nhìn nam nhân thân đầy thương tích nằm dưói đó, trong lòng hắn liền nổi lên sự đau xót.
Hận cũng có yêu cũng có nhưng sự thù hận chiếm quá sâu bên trong.
Tịch Hạ Nhiên đưa kiếm tới trước ngực Dạ Hiểu Y.
Giờ phút này đây chỉ cần một kiếm là có thể lấy mạng của y tại sau ta không làm được, cuối cùng là tại sao.
Không để có câu trả lời từ đâu hắc phiến bay tới đột ngột tấn công liên tục vào Tịch Hạ Nhiên khiến hắn né đòn ko kịp bị đánh trúng ngưòi mấy phát.
“Tịch Hạ Nhiên ngươi đúng là vong ân bội nghĩa”
Quạt được thu lại Tịch Hạ Nhiên giữ thân bằng nhìn sang phía đối diện 1 nam nhân mặc nguyên bộ hắc y đang bế Dạ Hiểu Y vào lòng.
“Tốt lắm! Vũ Vấn Kỳ lâu rồi không gặp”
Vũ Vấn Kỳ không đáp lời y mà nhanh chóng đặt Dạ Hiểu Y xuống nơi gần đó kiểm tra.
“Không ổn tại sao linh khí lại hỗn loạn như vậy”
Bên này không nhận được sự đáp trả, Tịch Hạ Nhiên cũng thu kiếm sau đó ngước lên trời.
Từ đâu một luồn gió lùa qua, cánh hoa Tử Đằng lại bay khắp trời cả 1 vùng trời nhuộm đầy màu tím giống như năm đó vậy.
(1) Hoa Tử Đằng