Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Rate this post

Ngày kế tiếp, nháy mắt đã đến buổi trưa nhưng bên phía Huyện thái gia vẫn chưa có tin tức truyền đến, Bạch Lâm gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Hắn vừa cho gia nhân đi chuẩn bị xe ngựa định bụng chạy đến nha môn hỏi thăm một chút, kết quả lại thấy quản sự của xưởng đang vội vàng chạy tới.

– Lão gia, công nhân bên xưởng dệt phía nam lại bắt đầu kéo bè kết phái quậy phá..

Bạch Lâm vừa nghe nơi xảy ra chuyện là nhà xưởng ở phía Nam thì mệt mỏi không thôi, những nhân công có tay nghề thuần phục của Tần Quý đều được hắn an bài ở nơi đó. Vốn dĩ đã nói với đám người này đến đây làm được ba tháng thì hắn sẽ tăng lương cho họ thật cao nhưng hôm nay kì hạn ba tháng vẫn chưa đến, chẳng biết nhóm người này vì sao lại trở nên như thế, mỗi ngày đều chạy đến chỗ quản sự đòi tăng tiền công. Mà họ ngông cuồng như vậy là do ỷ vào việc mình là thợ có tay nghề đến từ Tần gia, chắc hẳn đám người đó nghĩ rằng Bạch Lâm không thể một sớm một chiều rời khỏi bọn họ.

Bạch lão gia chịu đựng cơn nghẹn khuất trong lồng ngực, lãnh đạm hướng về phía tên chưởng quầy nói:

– Đi về nói với bọn họ, muộn nhất ngày mai ta sẽ cho bọn họ một câu trả lời chính xác.

Vừa quay người lại, ngoài cửa đã xuất hiện một chiếc xe ngựa. Đinh Khải vội vàng từ trên thùng xe nhảy xuống, hắn hướng về phía Bạch Lâm đang chuẩn bị ra khỏi cửa lớn tiếng hỏi:

– Thế nào? Bên phía Huyện thái gia đã có tin tức gì chưa? Thương nhân từ thành Bắc Lưu ta sợ là không thể kéo dài được lâu.

Bạch Lâm đứng sững tại chỗ, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói:

– Một đám các người đều muốn bức tử ta ư….

Bạch Phúc Hồng đứng trong sân nhìn bộ dáng lúc này của phụ thân, hắn sợ hãi rùng mình một trận. Mấy ngày nay phản ứng của Bạch Lâm hắn đều thu hết vào mắt, càng xem hắn càng cảm thấy toàn bộ người nhà họ Bạch đều đang phiêu diêu bên trong một cơn giông bão đáng sợ.

Đúng lúc này nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, đám người đứng ở cửa tức khắc đồng loạt đưa ánh mắt hướng về phía đó. Bọn họ trong lòng thấp thỏm bất an, không biết tiếp theo tin tức truyền đến là tin tốt hay tin xấu.

Người vừa tới sau khi xuống ngựa liền đảo mắt liếc qua đám người trước mặt, sau đó hắn móc từ trong ống tay áo ra một phong thư rồi trực tiếp giao nó cho Bạch Lâm.

– Bạch lão gia, đây là thứ lão gia nhà ta bảo phải đưa nó cho ngài. Tin đã đưa tới, tiểu nhân đi trước, cáo từ!!

Nói xong không đợi Bạch Lâm đáp lại, người nọ lập tức nhảy lên ngựa đi mất.

Kể từ khi cầm lấy phong thư, bàn tay của Bạch Lâm vẫn run rẩy không ngừng, Đinh Khải thấy thế vội tiếp nhận phong thư, mở ra chỉ thấy rõ ràng bên trong là một tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc.

Trên khuôn mặt già nua của Đinh Khải lộ ra nét vui mừng.

– Tỷ phu, đây là tiền cứu mạng của vị chủ nhân nào đưa tới? Một trăm lượng này tuy rằng cách số bạc mình cần một khoảng rất xa nhưng bấy nhiêu đây thôi cũng đủ để chúng ta qua loa chữa cháy một phen.

Lúc này mặt mày của Bạch Lâm đã trở nên trắng bệch, đôi mắt không biết tự khi nào đã mất đi thần thái vốn có.

– Đây là tiền mà bên phía Huyện lão gia trả về….

Đám người Đinh Khải vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đều trở nên kinh ngạc thất sắc.

– Trả….. trả trở về??

– Lúc trước xảy ra chuyện của Hồng nhi, ta suốt đêm đi tìm Huyện thái gia thương nghị, khi ấy ta tặng cho hắn tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc để hắn châm chước và bỏ qua chuyện này. Hôm qua ta lại đi hỏi hắn về chuyện bỏ vốn đầu tư, hắn bảo ta quay trở về chờ tin tức, ta trăm triệu không ngờ rằng thế nhưng thứ ta chờ lại là tấm ngân phiếu mà ta đút lót.

Bạch lão gia nói chung hai chân cũng trở nên mềm nhũn, hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước.

Từ đầu chí cuối Bạch Phúc Hồng vẫn luôn đứng ở đó, mắt thấy phụ thân suy sụp hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy, miệng hoảng sợ hô lên mấy câu.

– Cha……cha..

Chỉ là trên người hắn mang đầy vết thương chằn chịt, vết thương cũ chưa kịp lành đã phải nhận thêm hàng tá vết thương mới. Nhất thời hắn không thể đỡ nổi, hai người lập tức ngã lăn ra đất, tình thế bây giờ loạn thành một đoàn.

Trong tiểu viện, Bạch lão thái gia và Bạch phu nhân nghe được tiếng kinh hô từ bên ngoài liền vội vàng chạy ra xem, cuối cùng thấy được cảnh tượng phụ tử hai người ngã trên đất chật vật không thôi.

– Lão gia……lão gia…!!

Bạch Lâm được mọi người đỡ vào trong nhà ngồi nghỉ chốc lát, uống vài ngụm trà nóng sắc mặt mới hoà hoãn được một chút, thế nhưng cả người của hắn cũng yểu xìu như cây con mắc bão, trong miệng cứ nhắc đi nhắc lại mãi.

– Xong rồi… xong thật rồi……

Vài người đứng vây xung quanh biểu tình cũng trở nên ảm đạm, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ nhà họ Bạch bị một mảnh mây đen vô hình che phủ.

Nhưng mà không chờ bọn họ ai oán được bao lâu thì ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tiếp theo có người dùng hết sức gõ cửa.

– Người nhà họ Bạch có ai ở bên trong hay không. Chúng ta là quan sai đến đây phá án, mau cấp tốc mở cửa!!

Mới vừa hòa hoãn được đôi chút, Bạch Lâm lại nghe được âm thanh bên ngoài truyền đến, nguyên bản tay phải đang cầm chén trà bỗng chốc trở nên run rẩy, nước ấm theo biên độ dao động hắt đầy lên tay nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy, không hề hay biết mà đặt thật mạnh xuống mặt bàn, quang mang trong đáy mắt cuối cùng cũng bị dập tắt một cách không thương tiếc.

Bạch Phúc Hồng nãy giờ vẫn im lặng đứng ở một bên, ngay thời điểm bên ngoài có tiếng người xôn xao thân thể của hắn đã trở nên run rẩy bẩy, căn bản là sắp đứng không vững.

Trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý niệm, ngày đó hắn có ý đồ gây rối với Lưu đại tiểu thư nhưng cuối cùng sự việc bị bại lộ, bây giờ bị người ta tìm đến tận cửa.

Mấy việc này tại thời điểm bày mưu tính kế hắn đều cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn, nhưng hôm nay quan sai phá án đã đuổi tới tận ngoài cửa hắn mới biết được bản thân sắp tiêu đời, nỗi sợ hãi vô biên ngập tràn trong lòng.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy chân của Bạch Lâm, khóc lóc thảm thiết nói:

– Cha, cha cứu hài nhi.. hài nhi không muốn ngồi tù.

Mà lúc này Bạch Lâm phảng phất giống như mất đi ý thức, làm sao bận tâm nhi tử dưới chân đang nói cái gì.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, ẩn ẩn còn có thanh âm ầm ĩ truyền đến, tựa hồ hôm nay đến không ít người.

Bạch lão gia chới với đứng lên, loạng choạng đi về hướng cửa lớn, rầm một tiếng đem cửa đẩy mạnh ra bên ngoài. Ngước mắt chỉ thấy một đám bộ khoái ăn mặc phục sức huyền sắc đứng ở trước cửa, người cầm đầu đúng là nữ bộ đầu trứ danh kim bài ở huyện Nhạc Sơn, Viên Phượng Hoa.

Nhìn thấy cửa mở, lại nhìn thấy Bạch Lâm đứng trước mặt, phía sau còn có đám người Đinh Khải và Bạch Phúc Hồng. Viên Phượng Hoa móc từ trong áo ra một sấp giấy Tuyên Thành màu vàng, bên trên viết rành mạch ba chữ lệnh bắt người thật to.

– Gia chủ Bạch gia Bạch Lâm bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án mưu sát Sở Phong, ngay bây giờ tróc nã về nha môn quy án.

– Bạch Phúc Hồng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án hạ dược hãm hại dân nữ, bây giờ cũng theo ta về nha môn quy án.

Nói xong nàng nhìn thoáng qua những người đồng dạng có mặt ở hiện trường, đặc biệt là Đinh Khải, nàng hừ lạnh một tiếng:

– Đều tụ tập ở cạnh nhau, vừa hay ta đỡ phải chạy đến Đinh gia một chuyến. Người đâu….. Đinh Khải bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án mưu sát Sở Phong, trói lại đưa hắn theo luôn đi.

Đám người vây xem một mảnh ồn ào, nghị luận sôi nổi. Bọn họ không biết ngày thường Bạch Lâm ôn tồn lễ độ cư nhiên lại là một tên tội phạm giết người, ngay cả nhi tử cũng không phải người tốt lành gì. Trước kia bọn họ còn nói hắn là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm, hiện tại làm ra chuyện đốn mạt đến bực này, thật sự là khiến cho người ta khinh thường không thôi.

Bạch Phúc Hồng vẫn luôn tưởng rằng vì chuyện của mình nên mới dẫn đám bộ đầu đến tận cửa, hắn càng không nghĩ rằng sự tình lại nghiêm trọng đến bực này.

Hắn có chút kinh ngạc mà quay đầu hướng về phía Bạch Lâm chất vấn:

– Cha, cha….. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân của A Ngu chẳng phải cha nói không cẩn thận nên bị chìm xuồng hay sao? Cha….?

Bạch Lâm không nói một lời, tùy ý để nhi tử ở phía sau kêu la điên cuồng. Ánh mắt của hắn dại ra, để mặc quan sai đem xiềng xích đeo lên người.

Đinh Khải đứng bên này lại trở nên kinh hãi không thôi, không biết chuyện cũ năm xưa bị đào lại từ khi nào. Hiện giờ xem ra việc Tang tộc đột nhiên cắt đứt hàng hoá, người giở trò sau lưng nhất định là Sở Ngu không thể nghi ngờ.

Lại xem tình cảnh trước mắt, Đinh Khải tự biết đã vô lực xoay chuyển trời đất, bây giờ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Bạch lão thái gia tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, hai chân run rẩy dựa vào cạnh cửa, ông nhìn tràn cảnh trước mắt bằng khuôn mặt không còn chút máu.

Chỉ có Bạch phu nhân ở phía sau khóc đến độ tưởng chừng như trời đất sắp sụp đổ đến nơi, căn bản là nàng không thể tin phu quân và nhi tử bảo bối của mình cư nhiên bởi vì phạm tội nên bị quan sai đến tận nhà áp giải, đã vậy còn phạm tội nặng nhất là tội giết người, nàng muốn hô to oan uổng nhưng nào có ai đồng cảm với nàng. Bộ khoái đem gông xiềng khoá lại thật chặt rồi trực tiếp áp giải phạm nhân đi, một ánh mắt cũng chẳng thèm lưu lại.

Trước đó, Huyện thái gia vẫn còn cảm thấy bản thân may mắn, hắn muốn ở nhiệm kỳ cuối cùng thông qua Bạch Lâm vớt vát thêm một chút bạc nhưng hôm qua Bạch Lâm vội vàng tiến đến thỉnh cầu hắn đưa tiền ra góp vốn đầu tư, mắt thấy tình huống không ổn hắn liền phái người đi điều tra tình huống làm ăn của nhà họ Bạch. Không tra thì thôi, tra một cái khiến người ta nhảy dựng.

Kết quả điều tra báo về nhà họ Bạch lúc này đã bốn bề thụ địch, một khi phân đoạn trung gian nào đó xảy ra chuyện, toàn bộ sản nghiệp to lớn sẽ trực tiếp sụp xuống.

La huyện lệnh tức khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, hối hận lúc trước không nên tiếp nhận một trăm lượng bạc của Bạch Lâm!

Mà sang ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng Viên Phượng Hoa đã tới tìm hắn, nữ bộ đầu trình lên bàn một sấp giấy đề cập chuyện Bạch Lâm cấu kết với Đinh Khải giết hại Sở Phong, lời khai và chứng cứ phạm tội hoàn toàn đầy đủ.

Nhìn kỹ càng thêm chấn động, chứng cứ cơ hồ là vô cùng xác thực. Kỳ thật hắn không cần xem cũng biết việc định tội Bạch Lâm chắc chắn không phải giả, bởi vì từ xưa đến nay chỉ cần chứng cứ phạm tội từ trong tay Viên Phượng Hoa đưa tới, cơ hồ chưa từng có một ai thoát tội.

Hắn lập tức gọi tâm phúc của mình tới, dặn đối phương lặng lẽ đem tiền trả về Bạch gia.

Sau đó lệnh bắt người cũng đồng thời được ban ra, Viên Phượng Hoa lập tức dẫn người đuổi đến Bạch gia, đem phạm nhân áp giải về đại lao.

Vào ngày công đường mở phiên thẩm phán, Sở Ngu với vai trò thân nhân của người bị hại đến trình diện từ rất sớm. Đến nỗi toàn bộ nhà đò ở Giang Châu năm đó nhận tiền để im miệng cũng được nàng và Viên Phượng Hoa an bài chu đáo, đúng hẹn đến nha môn huyện Nhạc Sơn làm nhân chứng.

Bao gồm cả Hồ Tam và Trương Quan Phu trước đó bị bắt giam, hôm nay cũng bị mang lên trước công đường để tiến hành đối chất.

Bạch Lâm lúc này sớm đã không còn hy vọng biện hộ gì nữa. Thứ nhất chứng cứ gần đây cũng vô cùng xác thực, thứ hai hiện giờ hắn bốn bề thụ địch, đi ra ngoài còn phải gặp áp lực lớn hơn nữa, nói không chừng vừa lộ mặt ra đã bị người ta xé thành mảnh nhỏ, vậy thì chi bằng trốn trong nhà lao nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng Đinh Khải lại bất đồng với hắn, họ Đinh còn muốn giãy giụa một chút nhưng bây giờ hai người giống như hai con châu chấu nằm trên cọng dây thừng, một khi Bạch Lâm nhận tội hắn há có thể chạy thoát, nhất là khi người chân chính xuống tay giết chết Sở Phong lại chính là hắn.

Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, vụ án Sở Phong bị sát hại năm xưa bây giờ chính thức được tuyên án. Ban đầu Đinh Khải từ người bị nghi ngờ có liên quan đến án mạng giờ đây trở thành người trực tiếp giết hại Sở Phong, kết luận cuối cùng bị phán tử hình, nghỉ ngơi vài hôm chờ quyết định từ triều đình truyền xuống rồi mới cho chấp hành án.

Trong vụ án sát hại Sở Phong, Bạch Lâm nhận tội là người đứng phía sau bố trí kế hoạch và an bài những việc có liên quan, vì thế huyện lệnh phán hắn sung quân xuôi nam xuống Bình Giang xây dựng đường sông mười năm.

Hồ Tam và Trương Toàn phạm tội đồng loã, đáng lẽ mỗi người chỉ bị giam giữ một năm nhưng cả hai trên người đều mang nhiều vụ án khác nhau nên không thể áp dụng án phạt này. Chưa kể Trương Quan Phu tức Trương Toàn còn có tội ngược đãi thê tử đến chết, chứng cứ vô cùng xác thực nên phán hắn án tử hình, lập tức tiến hành giam giữ chờ ngày thi hành án.

Nhi tử của Bạch Lâm là Bạch Phúc Hồng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ kiện hạ dược nhằm mưu đồ cưỡng bức dân nữ, lập tức sung quân đi Giang Bình xây dựng đường sông một năm.

Toàn bộ phán quyết được ban ra, Bạch Lâm cả người trở nên dại đi, mặt vô biểu tình. Gông xiềng trầm nặng đè trên tấm lưng đơn bạc làm hắn hầu như không thể đứng thẳng người.

Ngày hắn bị bắt, thương nhân từ thành Bắc Lưu cùng với đám công nhân ở xưởng dệt phía Nam bắt tay nhau gây rối, ngoài ra trong nhóm người này còn có tên cho vay nặng lãi. Mã Lục bởi vì không lấy được tiền đúng hẹn nên hùng hùng hổ hổ chạy đến nha môn gây gổ với quan thẩm phán.

Phán quyết sau khi kết thúc, căn cứ theo lệ thường vì để khiển trách phạm nhân đã làm dân chúng kinh sợ, tội phạm và những người có liên can sẽ phải ngồi xe tù tiến hành dạo phố.

Vừa nghe nói phạm nhân là người nhà họ Bạch, toàn bộ người dân ở huyện Nhạc Sơn đều chạy ra nhìn. Trong khoảng thời gian ngắn hai bên con đường rộn ràng nhốn nháo lên hẳn, người vây xem đều sôi nổi hướng trên người phạm nhân ném trứng thúi và chọi đá.

Ngoài phụ tử hai người còn có Đinh Khải, Hồ Tam và Trương Quan Phu. Cả đám đầu bù tóc rối đứng ở trong xe tù chịu đựng các loại dị vật tạp nham ném tới, tệ hơn còn có người hướng về phía bọn họ nhổ nước miếng.

Sở Ngu cùng với Mộc Đinh Hương cũng đi theo dòng người xem trò vui. Các nàng lạnh lùng nhìn xe tù chầm chậm lướt qua, ánh mắt của nàng đột nhiên chạm phải ánh mắt ngây dại của Bạch Lâm.

Bạch lão gia xoay chuyển tròng mắt, há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói gì đó nhưng bên người một mảnh ồn ào, cũng không một ai để ý hắn muốn nói gì. Chốc chốc lá cải và trứng thúi cứ không ngừng hướng trên người hắn bay tới, dẫu vậy miệng hắn cứ đóng rồi lại mở, tuyệt nhiên vẫn không một ai để ý hắn đang nói cái gì.

Bạch Lâm lẩm bẩm trong miệng:

– A Ngu, ta thật sự không có ác tâm, thật lòng ta cũng không muốn làm như vậy…..

Nhưng không có ai nghe thấy, cũng chẳng có ai nguyện ý đi theo để nghe xem hắn nói gì. Mặc dù bề ngoài hắn có vẻ vừa ăn năn sám hối lại vừa thành khẩn nhưng Sở Phong vĩnh viễn cũng không thể sống lại một lần nữa.

Bị vây giữa một đám tội phạm, tội của Bạch Phúc Hồng hẳn là nhẹ nhất nhưng một đám phạm nhân bị nhốt chung với nhau, chen lấn trong một cái xe tù chật hẹp. Mấy chiếc xe tù song hành cũng chẳng có ai rãnh đi phân chia theo mức độ phạm tội, họ chỉ cần biết nhóm người ngồi trong chiếc xe này đều không phải là loại người tốt lành gì.

Dòng người đi theo xe tù chỉ chỉ trỏ trỏ, sôi nổi khiển trách hành vi không hợp của bọn họ. Thanh âm mắng nhiếc cùng chế nhạo, phẫn nộ và chỉ trích vang lên không ngừng, Bạch Phúc Hồng nghe vào trong tai, đáy lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

– Nhà họ Bạch này đúng thật là thượng bất chính hạ tắc loạn. Lão tử giết người còn nhi tử thì hạ dược hại người, toàn bộ đều không phải hạng người tốt lành gì.

– Nghe đây, lúc trước Bạch thiếu gia nhà họ Bạch còn muốn cầu thân nữ nhi của Lưu Hừ, may mắn nhà họ Lưu không đáp ứng.

– Ngươi không biết đâu, chính bởi vì nhà họ Lưu cự tuyệt hôn sự cho nên cái tên Bạch thiếu gia này mới không tiếc mọi giá cùng thổ phỉ trên núi Dương Sơn cấu kết, bỉ ổi hạ dược Lưu gia đại tiểu thư. May mắn thay Viên bộ đầu chạy đến kịp thời, bằng không thật sự là bi thảm.

– Lưu đại tiểu thư cũng thật là xui xẻo mười tám đời tổ tông mới gặp gỡ với loại người này.

– Nghe nói trước đây Bạch gia có thể giàu sang phú quý một thời cũng đều dựa vào người có tên là Sở Phong giúp bọn họ giật dây bắc cầu. Về sau không biết xảy ra chuyện gì mà trở mặt với nhau, người ta rời đi rồi mà hắn còn đuổi theo rồi giết chết đối phương, quả thật quá độc ác.

– Sở đồ tể cũng thật là quá bi thảm, phụ thân của mình bị Bạch lão gia hại chết mà nàng còn ở nhà họ Bạch làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy. Cha nàng nếu ở dưới suối vàng có biết, chẳng hay sẽ có suy nghĩ gì đây?

– Chuyện này cũng không thể trách nàng ấy, nàng ấy hẳn là bị người ta che mắt, nhất định là sau này phát hiện manh mối mới bắt đầu điều tra. Bằng không đã qua nhiều năm như vậy, án tử của Sở Phong làm sao còn có thể thấy được ánh mặt trời.

– Nói về độc ác vẫn là Bạch lão gia ác độc nhất. Hại phụ thân người ta chết còn tiếp tục thản nhiên sai bảo đến đời nữ nhi, quả thật là không biết xấu hổ!!?

– Đinh gia kia cũng không phải hạng tốt lành, nhìn bộ dáng mặt chuột tai khỉ của Đinh Khải liền biết hắn chẳng phải người tốt.

– Đinh đại lão gia mười mấy năm trước ở giữa tiệc rượu của Lưu gia hạ độc hãm hại Lưu lão thái gia, hại lão thái gia chết oan. Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy Đinh nhị lão gia lại tiếp tục phạm phải tội giết người, Đinh gia này là người xấu, ác độc từ trong xương cốt.

………………..

Sở Ngu đứng lẫn trong đám người, mặt vô biểu tình thu hết tràn cảnh lộn xộn vào mắt, thanh âm bên tai một mảnh ồn ào, nàng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh của Bạch Lâm, gương mặt vẫn giữ biểu tình âm trầm như cũ.

Thẳng đến khi buổi diễu phố kết thúc, những người này lại một lần nữa bị áp tải trở về đại lao của nha môn, tiếp tục chờ đợi thánh thượng phê duyệt tấu chương kết thúc vụ án và chấp hành án phạt được nêu ra.

Viên Phượng Hoa an bài một phen, để Sở Ngu đơn độc gặp mặt Bạch Lâm.

Bất quá mới gần một bữa tối mà cả người Bạch Lâm giống như đã hoàn toàn thay đổi. Tóc đen đầy đầu cùng râu mép trước đó nay đã trở nên hoa râm, cả người như là già đi mấy chục tuổi. Hắn ngồi đối diện với Sở Ngu, đã không còn dáng vẻ kích động như ban ngày, lúc này thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh.

– A Ngu, chuyện của phụ thân ngươi thật tình không phải do ta gây ra.

Sở đồ tể chẳng nói gì, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt tinh anh thường ngày nay mang theo hận ý thấu xương.

– Ta vốn dĩ chỉ muốn tìm hắn trở về, một lần nữa vãn hồi suy nghĩ của bộ lạc Tang tộc mà thôi. Chỉ là từ đầu đến cuối hắn vẫn không muốn nghe ta nói, ta khi ấy bất đắc dĩ mới phải tìm người trói hắn mang về.

– Cũng không nghĩ sẽ đem hắn giết chết, là A Khải không cẩn thận, khi ấy cảm xúc của Sở Phong quá mức kích động, chúng ta không có cách nào thuyết phục được hắn.

Sở Ngu cười lạnh một tiếng, thản nhiên đáp:

– Ta đã bị ngươi lừa gạt, làm trâu làm ngựa cho nhà ngươi nhiều năm như vậy, ai còn nguyện ý nghe ngươi giải thích?

– Bất quá Bạch lão gia thật đúng là hạng người liều lĩnh, vì muốn lừa gạt sự tín nhiệm của một người mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng dám đem vào cược.

Sắc mặt Bạch Lâm trở nên cứng đờ, đôi môi mấp máy vài lần nhưng vẫn không thốt nên lời.

– Kỳ thật bên phía bộ lạc cũng có đưa ra yêu cầu khi giao dịch, rõ ràng có thể thương lượng nhưng ngươi lại muốn một lần vất vả để cả đời được thong thả. Ngươi tham lam muốn có lòng trung thành vĩnh viễn của cha ta, cư nhiên hao hết tâm tư hãm hại ông ấy rơi vào hiểm cảnh, sau đó đảm đương vai ân nhân cứu mạng ra tay cứu giúp. Ha đáng tiếc ông trời có mắt, ngươi hại cha ta thì ngươi cũng phải mất nửa cái mạng.!!

Sở Ngu nói những câu giống như búa tạ ngàn cân nện thẳng vào lòng của Bạch Lâm, sắc mặt hắn trắng bệch nhưng lại vô lực phản bác.

Nhìn sắc mặt thất bại của Bạch Lâm, Sở Ngu tức khắc không còn muốn nói thêm gì nữa. Án phạt mà Bạch Lâm phải nhận nàng cảm thấy quá nhẹ nhưng luật lệ Đại Chu quy định rõ ràng như vậy, nàng cũng không có cách nào thay đổi. Giả sử bây giờ Bạch Lâm chết đi thì phụ thân của nàng cũng không thể sống lại.

Nàng chậm rãi phun ra một câu nói, nhẹ nhàng nhưng đầy sát thương.

– A Noãn chắc hẳn sẽ cảm thấy hổ thẹn bởi vì nàng có một người phụ thân tệ hại như ngươi.

Nói xong nàng liền đứng lên xoay người rời đi, lưu lại một mình Bạch Lâm tâm như tro tàn ngồi ở chỗ kia. Thẳng đến khi thân ảnh của Sở Ngu biến mất ở góc nhà tù hắn mới bộc phát ra một tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Thẳng đến ngày thứ hai, từ đại lao nha môn truyền ra tin tức Bạch Lâm ở trong ngục thắt cổ tự vẫn.

Sở Ngu sau khi nghe được tin tức thì ngồi yên một lúc lâu, sau cùng nàng khôi phục sắc mặt như bình thường. Nàng vẫn vui đùa với Trúc Nhi giống như mọi ngày, cùng Mộc Đinh Hương ra đồng làm việc, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Mà bên phía huyện nha, Viên Phượng Hoa bị sự bận rộn quay như chong chóng. Đầu tiên là chuyện tiêu diệt thổ phỉ trên núi Dương Sơn, xong lại đến vụ án Sở bá phụ bị sát hại, kế tiếp còn có chuyện Bạch Lâm tự sát, hiện giờ còn phải an bài nhóm người đi nam cương lao động khổ dịch, nói chung công vụ căn bản chưa từng rời khỏi người của nàng.

Từ sau cái ngày nàng bế Lưu Niệm Niệm ướt dầm dề đưa về nhà, rốt cuộc hai người từ đó đến nay vẫn chưa nhìn thấy mặt nhau. Ngày thường thời điểm vội đến nỗi chân không chạm đất thì còn đỡ, đầu óc không rãnh nghĩ đến mấy chuyện này nhưng chỉ vừa đến buổi tối, cả ngày nàng đội một nắng hai sương trở về, vừa tắm rửa leo lên giường thì nỗi nhớ ập tới như dời non lấp bể, cơ hồ đem nàng bao phủ trong hình ảnh của ai kia. Bây giờ đêm hôm khuya khoắt nàng không có biện pháp chạy tới Lưu gia nhìn người trong lòng, nhưng dù ban ngày có rãnh, nghĩ đến sắc mặt của hai vợ chồng Lưu Hừ khi đó nàng lại không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Cho đến tận khi vụ án của Sở Phong kết thúc được bảy tám ngày, đội ngũ nên đi nam cương lao động khổ dịch đã hoàn toàn xuất phát thì lúc này Viên Phượng Hoa mới có thể bắt đầu quay lại cuộc sống nhàn nhã bình thường.

Dẫn theo người nàng nhờ đem điểm tâm từ Lê Châu mang về đây, Phượng Hoa do dự bất an đứng mãi ở ngoài bức tường cao ráo vững chãi của nhà họ Lưu,  nàng không biết gần một tháng không thấy mặt nhau, Niệm nhi có nhớ mình chút nào hay không?

Đáng tiếc cửa lớn nhà này nàng không thể quang minh chính đại mà bước vào, chỉ có thể lén lút đi vào tiểu viện tử của Lưu Niệm Niệm bằng cách leo tường. Đi tới đi lui vài bước, chợt nghe được bên kia bức tường tựa hồ truyền đến một loạt thanh âm tiếu ngữ, nàng có chút chua xót, Niệm nhi không có mình bên cạnh thì ra vẫn có thể vui vẻ như vậy.

Mặc dù suy nghĩ chua xót như vậy nhưng vẫn như cũ vô pháp ngăn cản sự nhớ nhung khó nhịn trong lòng. Nàng muốn gặp đối phương, sờ sờ bàn tay mềm nhỏ của nàng ấy, nếu tốt hơn một chút thì còn có thể……

Viên Phượng Hoa chạy thật nhanh để xua tan ý nghĩ không đứng đắn của mình, nàng cẩn thận nhìn xung quanh một chút, phát hiện gần đây không có người, tâm niệm vừa động nàng nhẹ nhàng vận lực nhảy lên đầu bức tường, nàng dẫm lên tảng đá trên hòn non bộ, nghiêng người thăm dò tình cảnh bên trong.

Chỉ thấy trên chiếc bàn đá bên trong tiểu viện có hai người đang ngồi, nhìn kĩ đúng là Lưu Niệm Niệm và Xuân Hoa.

Trong lòng vui vẻ đang muốn nhảy xuống, lại nghe thấy Xuân Hoa mở miệng nói tiếp:

– Tiểu thư, vị công tử hôm nay đến đây so với vị hôm trước phải nói rằng đẹp hơn rất nhiều, ôn tồn lễ độ, lớn lên lại giống như Phan An(*). Vừa nhìn một cái đã có thể làm trái tim người ta đập thình thịch.

Nguyên bản chân phải của Viên Phượng Hoa vừa mới vươn ra, nháy mắt liền rụt trở về.

Chỉ nghe được Lưu Niệm Niệm hướng về phía Xuân Hoa cười nói:

– Tiểu tử đó hẳn đã khiến Xuân Hoa động tâm rồi đi, nếu ngươi thích ta liền đem ngươi hứa hôn cho người nọ.

Tiểu nha hoàn Xuân Hoa lập tức xua tay từ chối, nàng hốt hoảng trả lời.

– Tiểu thư….. Người nô tì muốn nói chính là cho tiểu thư, người như thế nào lại quay sang trêu chọc nô tì. Đây là người mà lão gia ngàn chọn vạn tuyển tới cửa làm con rể, gia thế người ta trong sạch lại nổ lực chăm chỉ. Tiểu thư~~ hay là người xem thử chút đi mà.

Viên Phượng Hoa ghé vào trên tường, đôi mắt nàng co chặt cố gắng nhìn cho rõ biểu tình trên mặt của Lưu Niệm Niệm. Chỉ thấy người trong lòng hơi do dự một chút, nàng ấy đem sợi tóc rũ trước ngực quấn lên tay hết một vòng lại một vòng, trầm ngâm một hồi lâu mới đáp:

– Nếu ngươi khen người kia thần kỳ đến như vậy, chúng ta lén đến sau cửa xem thử một lát.

Viên Phượng Hoa cầm theo hộp đồ ăn trên tay nháy mắt liền có chút cầm không vững, nàng có điểm không thể tin được lỗ tai của mình, Niệm nhi đã quên mất nàng thật rồi hay sao? Rõ ràng không lâu trước kia, các nàng còn ở trong nước hôn nhau triền miên say đắm.

Khớp hàm có chút run rẩy, sự chua xót trào dâng trong lòng khiến nàng không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Rốt cuộc nàng nhịn xuống cảm xúc quay cuồng trong lòng, đem mấy hộp điểm tâm gác ở đầu tường, tay chân nhẹ nhàng xê dịch người ra bên ngoài, kế tiếp lại xoay người nhảy xuống đất, bước chân lảo đảo rời khỏi nhà họ Lưu.

Mấy ngày nay Lưu Niệm Niệm bị Xuân Hoa cuốn lấy không dứt ra được, vậy thì thôi đi, quay đầu lại thì có mẫu thân cứ lải nhải bên tai mãi chẳng để nàng yên. Giờ tiếp tục đến Xuân Hoa đề nghị, sau một khoảng trầm mặc cuối cùng nàng liền đáp ứng đi xem thử một chút.

Tính từ mùa trăng tháng trước đến bây giờ, người này đã là người thứ sáu. Nghĩ đến đây, nhịn không được nàng lại nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương đang trở nên phát đau.

Người kia đã hơn một tháng không có đến thăm nàng, Sở Ngu nói đối phương rất bận, bảo nàng kiên nhẫn chờ đợi. Hiện giờ mấy vụ án kia đã được định đoạt rõ ràng nhưng vẫn chưa thấy nàng ấy đến tìm mình, nàng thất vọng rất nhiều còn mang theo chút ủy khuất.

– Người xấu………đại hỗn đản….. Viên Phượng Hoa là cái tên đại ngu ngốc..

Lưu đại tiểu trong lòng cắn chặt tên nàng không bỏ, liếc mắt nhìn tên nam tử đang ngồi ngoài đại sảnh một cái. Có lẽ đối phương cảm thấy phía sau bức bình phong có người đang nhìn mình, nam tử kia lập tức đem eo lưng đĩnh đến thẳng tắp, khi nói chuyện cũng càng có vẻ kích động, đối đáp thường xuyên toát ra vài câu thơ từ.

Chỉ tiếc tâm tư của Lưu Niệm Niệm không nằm trên người của hắn, nàng chỉ vừa liếc mắt nhìn người nọ một cái đã vội vàng xoay người rời đi, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Viên Phượng Hoa, tất cả đều là mặt mày của ai kia mà thôi.

Đại hỗn đản, chiếm tiện nghi của người ta xong liền chạy mất, một tháng qua cũng chẳng thấy quan tâm người ta tí nào.

Trong lòng thầm nghĩ, miệng thì tức giận mắng ai kia không ngừng.

Mới vừa trở lại tiểu viện, còn chưa kịp ngồi xuống liền nghe thấy âm thanh lộc cộc từ xa truyền đến, càng lúc càng gần. Lưu Niệm Niệm hạ xuống cảm xúc tiêu cực, rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút, nàng vui sướng nhìn ra hướng cửa, quả nhiên thanh âm trong veo của hài tử lập tức vang lên, theo đó là bóng dáng nhỏ bé nhảy nhót tiến vào.

– Dì ba, dì ba.. Trúc Nhi tới thăm người đây…

Lưu Niệm Niệm đứng dậy, vui vẻ hướng cửa chạy tới, giây tiếp theo nàng bị một thân thể núng nính ôm lấy, cái ôm ấm áp đầy cõi lòng.

Lưu đại tiểu thư ôm Trúc Nhi đi dạo xung quanh sân viện một vòng, hờn dỗi trách móc.

– Tiểu hài tử không có lương tâm,  tại sao lâu như vậy mới chịu đến thăm dì ba??

– Hôm nay mẫu thân mới rãnh rỗi nên mang theo Trúc Nhi đến đây chơi, dì ba đừng tức giận nha.

Lưu Niệm Niệm yêu thích ôm tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp không nỡ buông tay, tháng này tính ra chỉ có đứa nhỏ nhà Đinh Hương tới đây thăm nàng. Nhờ có Trúc Nhi tiểu viện này mới có chút nhân khí, nàng mới có thể tạm thời quên đi những chuyện khiến nàng phiền lòng.

Mộc Đinh Hương vẫn còn ở bên ngoài tìm Quý Vân Nương nói chuyện, trong viện một lớn một nhỏ bắt đầu chơi trò đuổi bắt.

Nguyên bản tiểu hài tử đang xoắn mông cắm đầu chạy ở phía trước, thời điểm nó chạy đến gần bức tường thì bất chợt dừng lại, cái mũi nho nhỏ hơi hơi giật giật.

– Tiểu Trúc tử con đang làm gì thế?

Lưu Niệm Niệm nhíu mày, nghi hoặc hỏi khi thấy đứa nhỏ hành động kì lạ.

– Dì ba ơi thơm quá, trên đó có hương vị của khoai sọ.

Trúc Nhi nhón chân chỉ vào đầu bức tường.

Lưu Niệm Niệm nhìn theo phương hướng mà ngón tay mũm mỉm đang chỉ, nàng phát hiện trên đầu bức tường có một chiếc tay nải màu xanh lá, chẳng rõ bên trong chứa thứ gì.

Nàng vội vã kêu Xuân Hoa đem cây thang tới đây, nàng nôn nóng chờ nha hoàn đem tay nải lấy xuống, chiếc tay nải với chất liệu vải dệt quen thuộc khiến cõi lòng bình yên của nàng dậy sóng.

Cầm lấy chiếc tay nải nặng trĩu, bên ngoài mặt vải còn vương lại một chút khí lạnh.

Đem tay nải thả lên mặt bàn, nàng hồi hộp mở ra từng chút từng chút một. Bên trong rõ ràng có ba chiếc hộp đựng đồ ăn, quen thuộc đến nỗi nàng không thể quên.

Người kia đến đây tự lúc nào?

Lưu Niệm Niệm đem tay mình đặt lên bề mặt một trong số ba chiếc hộp trên bàn, khí lạnh nhè nhè theo đó du tẩu trên đầu ngón tay, ngoài ra còn mang theo một số vệt nước, khối băng bên trong xem ra đã tan không ít.

Nơi nào còn rãnh lo lắng những chuyện khác, nàng kích động chạy ra khỏi tiểu viện, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài cửa lớn. Chờ khi nàng chạy tới bên kia bức tường dẫn vào tiểu viện của mình thì chỉ thấy bên này rỗng tuếch, một bóng người cũng không có.

Lưu Niệm Niệm vừa tức lại vừa ủy khuất, nàng hướng về bức tường dùng sức đấm vài cái. Nỗi đau trên tay làm cách nào cũng không thể so được với sự khổ sở nàng đang để trong lòng.

Người này từ khi nào lại hành động giống một con mèo như thế, tới không nói một tiếng thì thôi đi, đã vậy còn hiểu lầm mình.

Viên Phượng Hoa thật đáng ghét!!

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Niệm Niệm: Viên Phượng Hoa đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đánh ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét…….!!!!!