Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét
Quyền nhẹ nhàng ngoảnh đầu lại, nhìn gương mặt sửng sốt của Tuệ một cách đầy bình tĩnh. Hàng lông mày của Tuệ nhíu chặt lại, miệng mím chặt như cố gắng kìm nén một điều gì khó nói và đôi mắt đầy xao động. Đôi đồng tử đen láy của nó giãn ra, ánh mắt hướng về phía Quyền, mong chờ những lời nói tiếp theo.
Dường như Quyền nhìn thấu được những cuộn tơ vò rối rắm đang cuốn chặt lấy dạ Tuệ thông qua đôi mắt lấp lánh dưới tấm rèm mi của con bé. Quyền với tới lấy chiếc bánh mì cuối cùng trên đĩa, chấm đẫm chí chương trong bát rồi ấn vào tay Tuệ. Nó vươn tay đến toan xoa đầu Tuệ, nhưng rồi khựng lại, lật mu bàn tay lại rồi mới vuốt đi chiếc lá vàng khô đậu trên vành tóc mai của con bé.
– Nhà tao nợ tiền, nhiều lắm. – Quyền chà xát hai bàn tay vào nhau, ôm miệng hà hơi, nhận lấy chút hơi ấm từ làn hơi thở quẩn quanh trong nắm tay – Lúc đó sự việc bất ngờ quá, bố mẹ tao xoay không kịp, cả nhà phải gấp rút đi ngay trong đêm. Mọi liên lạc bị cắt hết, tao cũng không thể làm khác được.
Quyền hớp một ngụm từ cốc nước trà trên bàn, bó gối nhìn xa xăm như thể đang nhớ về một thời nào đã rất lâu về trước.
Tuệ yên lặng nhìn Quyền, chưa bao giờ nó thấy hình ảnh thằng bạn này lại có một vẻ mặt mệt mỏi và già dặn đến thế. Da thằng bé dường như đen hơn một tone so với hồi còn học chung, và cái năng lượng thơ ngây ấm áp từng tỏa ra từ người nó đã biến mất chẳng biết tự bao giờ.
Tựa như một bông hồng xanh đang trong kỳ nở rộ, nhưng lại bị cơn bão quật cho những đòn gió mạnh đến tơi tả, những phiến hoa dập nát, trộn lẫn thân xác vào trong những giọt mưa to, nặng cùng cơ man bụi bẩn và đất cát, chỉ còn những chiếc gai nhọn cứng cáp là còn giữ lại chút hơi thở của sự sống. Và đóa hồng xanh ấy phải dựa vào chúng để mà sống tiếp, dù rằng trước kia, thứ tạo nên giá trị của hoa hồng chẳng phải là gai.
Tuệ chợt thấy xót xa, thằng Quyền không nên như vậy, không nên như thế.
Con bé chớp mắt vài cái, đang định hỏi chuyện thì Quyền lại nói tiếp:
– Nhưng tao ổn rồi. Không phải giờ đã ngồi đây nói chuyện với mày à? – Quyền cười thành tiếng, thở hắt ra, đẩy cái bát chí chương lại gần sát Tuệ – Ăn bánh đi không nó ỉu bây giờ.
Câu hỏi đã ra đến cửa miệng phải nuốt ngược lại.
Hai cánh môi con bé mấy máy rồi im hẳn, không định nói thêm bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện nhà Quyền nữa.
Tuệ hiểu tính thằng bạn này. Một khi nó đã nói lảng sang chuyện khác, nghĩa là nó dứt khoát không muốn đề cập gì tới câu chuyện phía trước nữa.
Tất nhiên, vẫn sẽ có ngoại lệ.
Nhưng vừa mới gặp lại, Tuệ không muốn làm Quyền phải khó xử.
Tuệ chầm chậm cắn từng miếng bánh mỳ thấm đẫm chí chương. Cái bánh vẫn còn âm ấm, thơm mùi pate, kết hợp với cái vị cay tê chua thanh của chí chương cùng quất vẫn ngon, nhưng không hiểu sao Tuệ không thể tập trung thưởng thức như vừa nãy nữa.
Con bé nhai nuốt trong vô thức, cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ đi vào im lặng. Chúng nó ngồi yên một chỗ, giống như hai bức tượng tĩnh, lạc quẻ so với khung cảnh nườm nượp người xe qua lại xung quanh.
Dưới lòng đường, các phương tiện giao thông lưu động nhiều hơn vì đã vào giờ tan tầm. Tiếng còi xe bim bim inh ỏi, tiếng mấy người đi xe máy phía sau chửi nhau trên phố vì người đằng trước thấy đèn đỏ còn 5 giây mà nhất quyết không phóng xe chạy đi, tiếng các hàng quán rục rịch mở và khách đến ngày càng đông,… Tất cả những âm thanh ấy hòa vào nhau như bản nhạc của cuộc sống, mượn sức mạnh ngôn từ hòng làm giảm đi cái lạnh từ những cơn gió rít gào và cái nhiệt độ rét buốt khi trời về tối.
– Tao ăn xong rồi. – Tuệ nhận lấy mấy tờ khăn giấy từ tay Quyền, hai đứa nó đứng lên, xếp gọn ghế lại cùng với mấy cái chén bát trên bàn.
Quyền lần mò trong túi áo khoác, lấy ra một cái ví màu nâu, màu đã bạc và có lỗ chỗ bong tróc:
– Đợi tao tí. Tao vào trả tiền cho bác Hòa rồi mình về.
Tuệ vội vượt lên trước Quyền, nó nhanh nhẹn rút ra tờ tiền to, màu vàng trong túi áo, đi vội về phía bác Hòa đang pha cà phê cho khách:
– Nào! Để chị đây mời nhóc một bữa mừng nhóc về Hà Nội.
Quyền hơi bất ngờ, nhưng rồi nó cũng tự biết điều cất lại cái ví vào, đứng dựa vào tường nhìn Tuệ đang trả tiền, ríu rít nói chuyện gì đó với bác Hòa. nó bật điện thoại lên để xem giờ trong lúc chờ Tuệ. Ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên tròng mắt nó, phản chiếu một thứ xúc cảm lạ kỳ đến mơ hồ, chẳng thể đoán định.
– Quyền… Quyền…
Thằng bé giật mình, ngơ ngác cúi đầu nhìn Tuệ đang đứng huơ huơ tay trước mặt nó:
– Hả? Ơi… – Quyền tắt máy, nhướng mày hỏi Tuệ.
– Tao xong rồi. – Tuệ cười mỉm, vỗ vai Quyền – Tụi mình về thôi.
Hai đứa nó chia tay nhau khi bước ra hẳn địa phận của quán. Trước khi quay lưng đi về hướng đường ngược lại, Quyền nhẹ giọng dặn Tuệ, ngón tay út vuốt vài cọng tóc lơ thơ bay chạm vào má, vào môi con bé ra sau tai:
– Tối nay đừng đến muộn nhé!
Tuệ gật đầu, đút tay vào sâu trong túi áo tránh cơn gió bấc quét qua làm run rẩy vì lạnh rồi cất bước đi. Cứ đi được một đoạn, chốc chốc nó lại ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Quyền xa dần và lẫn vào lớp lớp người trên vỉa hè phố. Gió chiều thổi vù vù, lướt qua người thằng bé, để lại dấu vết là những nếp mềm mại trên quần áo.
Tuệ bất chợt cảm thấy lạc lõng, tâm trí như đang du hành ở phương trời nào, tựa chiếc lá đã khô cong trên cành cây chẳng còn sức để mà bám víu vào, bị gió thổi bay đi, lượn đi lượn lại chấp chới giữa khoảng không rộng lớn như đắm chìm vào cái màu xám của chiều mùa đông muộn.
Tuệ đi về nhà bằng những bước chân vô định, con bé cảm thấy trống rỗng. Bầu trời ngoài kia, xám xịt, và mờ mịt do sương lạnh giăng khắp chốn.
Đằng sau lưng Tuệ, thằng Quyền cũng quay về nhà nó. Bóng thằng bé càng đi càng xa, rồi nhỏ dần về phía cuối con đường, đến khi mất hút vào khúc đường cua trong cảnh chiều tàn ảm đạm.
_______________________
– Nhìn hai đứa mình tàn tạ quá Linh ơi!
Châu thở dài thườn thượt, chống hai tay lên bức tường trước mặt, soi kỹ bản thân trong gương. Mái tóc dài qua vai một đoạn rối bù vì ngủ lăn lộn, da mặt bị in hẳn vân ghế vì nằm sấp. Linh đứng đằng sau cũng chẳng khá hơn. Mái tóc dài được tết xương cá gọn lại đằng sau của nó trong quá trình nhậu nhẹt và ngủ, đã bị xô lệch, tóc rơi lung tung không còn theo mối tết ban đầu nữa, áo một bên bị trễ hẳn xuống vai, lộ ra phần xương quai xanh nhấp nhô rõ ràng trên tấc da trắng sáng.
– Đá này? – Linh mở lời, với lấy cái lược gỗ đàn hương trên giá để đồ chăm sóc tóc của Tuệ ở một góc trong nhà tắm, một tay vén tóc, một tay dùng lược mát xa da đầu.
– Hửm?
– Có nên nhắn cho ba thằng kia dời lại lịch một tí không nhỉ? Tao sợ bọn mình chuẩn bị không kịp lại trễ giờ thì tội cho chúng nó phải chờ đợi.
Châu chỉnh lại cái băng đô trên đầu, cúi đầu chụm tay vốc một nắm nước từ vòi trên lavabo tạt lên mặt. Dòng nước âm ấm nhanh chóng rửa trôi đi bọt sữa rửa mặt trên da con bé, cuốn đi dầu thừa và bụi bẩn. Con bé thỏa mãn thở ra một hơi vì da mặt được làm thông thoáng. Châu vuốt sạch đi những giọt nước to lăn dài trên khuôn mặt và hai bên cằm, nói vọng ra sau trả lời Linh:
– Không cần đâu. Tụi mình hẹn 6 rưỡi cơ mà, giờ mới 5 giờ chiều, còn sớm chán.
Ngừng một chút, rồi như chợt nhớ tới điều gì, Châu ngập ngừng hỏi Linh:
– Mày tưởng tượng ra được không? Ý tao là nếu lát nữa mà gặp lại thằng Quyền thì Tuệ sẽ thấy thế nào nhỉ? Tao biết là Tuệ không phải dạng hay giận dai, nhưng hôm qua nó còn phản ứng kịch liệt như thế…
– Chắc là không đâu. – Linh vỗ vai Châu, gỡ cái đồ cặp tóc ở gấu áo kẹp gọn tóc lên – Tao nghĩ từ tối qua đến giờ thì Tuệ nó cũng suy nghĩ thấu đáo cả rồi, nó còn kể mày nghe chuyện hồi cấp 2 còn gì nữa. Điều này chứng tỏ con bé đang cảm thấy có lỗi với thằng Quyền.
– Cũng đúng. – Châu gật gù – Ai lại nỡ nổi nóng với người mềm mỏng lại hiền lành như Quyền cơ chứ.
Linh tết tóc đuôi sam cho Châu, với tay lấy dây buộc tóc móc trên cái móc đơn treo quần áo được đính trên tường. Nó vừa đan đều tay vừa đáp lời Châu:
– Tao chỉ lo Tuệ nghĩ nhiều thôi. Tụi mình dụ nó tới buổi đi chơi tối nay mà không nói trước có Quyền ở đó cho nó chuẩn bị tinh thần. Lỡ đâu Tuệ nó giận tụi mình…
– Tao giận cái gì chúng mày cơ?
Giọng nói bất chợt vang lên từ cửa phòng tắm làm Châu với Linh giật nảy người. Hai đứa con gái mở to mắt, kinh hoàng nhìn cô bạn chủ nhà đang chống nạnh đứng trước cửa nhìn tụi nó bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn một chút dò xét.
Châu nhanh nhảu nhe răng cười giả lả trả lời Tuệ:
– À không có gì đâu. Tao với con nhỏ này đang bảo mày đi về mà thấy tụi tao vẫn đang lu bu chưa làm được cái gì cho đời, còn chưa chuẩn bị xong để tối đi chơi thì có bực tụi tao không ấy mà.
Chỉ chờ có thế, Linh gật đầu phụ họa:
– Đúng thế! Đúng thế!
Tuệ bĩu môi nhìn hai đứa bạn, rồi nó bước lại bàn rót một cốc nước ấm:
– Có mỗi thế mà hai đứa mày cũng nghĩ tao giận á? Vớ va vớ vẩn!
– Không… – Chúng nó chớp mắt, giọng nhỏ như muỗi như cảm thấy có lỗi – Bọn tao overthinking linh tinh đấy. Mày cứ kệ mẹ bọn tao đi.
Tuệ phì cười. Con bé thong thả ngồi lên sofa, vừa nhấm nháp cốc chanh muối pha đường, vừa lướt điện thoại giết thời gian trong khi chờ hai đứa kia đang chiếm dụng không gian phòng tắm riêng của nó để làm đỏm. Tuệ ngả người lên tay ghế, lơ đãng nói một câu không đầu không đuôi:
– Tao gặp Quyền rồi. Chiều nay.
– Thế á? – Giọng bất ngờ Linh lên cao thêm một nốt, tay nó khựng lại, một mớ tóc tuột mất khỏi tay. Nó nghiêng đầu nhìn vào phòng ngủ, nơi đứa con gái đang nằm khểnh trên sofa.
– Vậy… – Châu nhỏ giọng như thì thầm, tới mức con Linh đứng đằng sau cũng chỉ nghe được tiếng được tiếng chăng – Mày thấy thế nào?
– Cũng vui, ít nhất thì thấy nó ổn là tao thấy vui rồi. – Tuệ híp mắt cười nhẹ nhõm, chống cằm nhìn ra ngoài khung cửa sổ nơi phố thị đã sáng đèn. Rồi nó bất chợt đánh mắt liếc sang hai đứa bạn đang le te ngồi vào bàn uống nước, lại vừa lén lút quan sát biểu cảm của nó – Mà tụi mày làm gì phải bất ngờ thế? Không phải tối nay còn hẹn kèo gặp mặt nhau rồi à?
Châu bóc đậu phộng luộc, nói với vào với Tuệ đang xắn tay áo rửa mặt:
– Mày biết rồi à? Bọn tao cứ lo mày lại buồn rồi nghĩ ngợi…
– Tao lại hiểu chúng mày quá… – Tuệ kéo dài chữ cuối, híp mắt cười – Không dưng mà tao bị hai thằng chó má kia cho ra rìa, đã vậy thằng Quyền đã về đây rồi.
Tuệ nhẹ nhàng bấm đầu ngón tay lướt trên mặt, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái đến từ độ đàn hồi của làn da. Mãi một lúc sau, con bé mới vệ sinh cá nhân xong. Tuệ bước đến tủ quần áo, lôi ra cái áo len màu xám lông chuột, một chiếc quần nỉ dài vải nhung tăm màu sữa trắng ngà, rồi cúi người, với tay vào sâu trong tủ lấy ra hai cái túi giấy dưới sào đồ treo, ném về phía Châu và Linh đang chụm đầu lướt Tik Tok:
– Này, đồ của hai đứa mày đợt trước qua chơi xong để quên. Cầm lấy rồi đi tắm nhanh đi, nước đến mông rồi còn nằm ườn ra đấy nữa à?
_____________________
Có người nói rằng, những cuộc nhậu mà không có mùi của bia rượu thì không phải là cuộc nhậu của người trưởng thành. Và trùng hợp thay, sáu đứa trẻ gần 20 tuổi đầu có mặt tại quán nhậu ngày hôm nay lại không có nhu cầu trở thành người lớn.
Đĩa ốc móng tay xào rau muống và ốc hương sốt phô mai, ốc tỏi nướng mỡ hành đã vơi đi hơn nửa dù vẫn còn hơi nóng, xung quanh là bát đũa, mấy chén gia vị, và chính giữa bàn là một bếp cồn đang đốt cho nồi lẩu sôi ùng ục.
– Trời lạnh như này, ăn lẩu với ốc là hợp lý nhất. – Châu bảo thế.
Trên bàn nhậu không có bóng của một chai bia nào, một phần vì mấy đứa này không có hứng thú với đồ uống có cồn lắm, phần nữa là sợ nếu bị bắt xe thì bay ít nhất là 6 triệu theo khoản 8 Điều 6 Nghị định 100/2019/NĐ-CP, mà chúng nó thì làm gì có ai nhiều tiền.
– Này! – Minh, người có quả đầu đinh lên tiếng – Hình như nãy giờ tụi mình còn chưa cụng ly cái nào thì phải?
– Ừ nhỉ? Quên béng mất! – Đứa nào đứa nấy giờ mới nhận ra vấn đề, nhanh nhẹn rót nước ngọt đầy vào cái ly đã có sẵn đá, rồi đồng thanh hô to “Một… hai… ba… dô…”, cùng với đó là tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau chan chát, và tiếng uống nước ừng ực của nhóm chúng nó.
Nhân Quý hà một hơi đầy thỏa mãn, nó mở nắp nồi lẩu để bỏ thức ăn vào trong làn khói trắng mờ cả mắt đang tỏa ra nghi ngút. May mà ngồi ngoài trời nên không khí thoáng đãng, chỉ một chút thôi là khói tản đi gần hết. Quý trút hết cả âu thịt bò vào trong nồi, đậy nắp lại. Đoạn, nó cầm cái ly nước đã vơi một nửa, quay sang trái mời Quyền bằng cái giọng ngất ngưởng:
– Nào, tao mời Quyền một ly. Lâu lắm rồi nhóm tụi mình mới tụ tập được đông đủ như thế này.
– Eo ơi, thôi cái kiểu lè nhè như say xỉn ấy đi! – Linh trề môi, bỏ rau vào nồi trong khi Tuệ đang đập trứng vịt lộn vào trong đó – Mày uống nước ngọt chứ có phải rượu đếch đâu.
– Chậc! Chẳng mấy khi có thể ngồi với nhau một cách quang minh chính đại. – Minh tặc lưỡi, cầm tăm móc con ốc hương trong vỏ ra đút vào mồm Quyền – Mày để cho nó bung xõa đi. Khó tính thế!
– Chứ chúng mày trước đánh lẻ với ăn trùm mền hay sao mà giờ mới được ngồi với nhau quang minh chính đại? – Châu cãi lại, dựa lưng vào thành ghế, vắt chân chữ ngũ nhìn ba thằng con trai đang đút cho nhau ăn.
Tuệ phì cười, nhìn Minh một cách kín đáo. Ánh mắt nó lóe sáng lên trong giây lát như đèn flash điện thoại, rồi rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Quyền cười khúc khích, nó đứng lên, cầm ly nước Sprite giơ về phía đầu bên kia của chiếc bàn, cụng với Châu cái “Cách”:
– Lâu lắm mới gặp lại Đá, để mình kính bạn một cốc. – Rồi nó giơ tay, làm động tác mời – Lady first! Cho bạn chọn mức uống đấy.
Châu nhướng mày nhìn cốc nước của mình chỉ còn ở vạch hai, còn bên Quyền thì hơn một nửa, nhưng màu nước nhạt hẳn vì đá cũng tan ra nhiều:
– 100% nhé!
– Được! 100%.
Quyền gật đầu, hai đứa một hơi uống cạn.
– Được rồi này. – Tuệ mở nồi lẩu ra, giơ tay về hướng đối diện – Đưa đây tao múc cho.
– Giờ tao mới để ý. – Quý gắp một cục bún bỏ vào bát, cười cợt – Nãy giờ không thấy Tuệ với Quyền nói chuyện gì nha. Lâu lắm mới gặp, tranh thủ tâm sự gì đi chứ.
– À không, là do…
– Nói chán rồi. – Tuệ cười nhếch mép, đảo mắt liếc Quý – Chiều nay gặp mặt nói gãy cả lưỡi rồi ấy chứ.
– Ồ… – Minh gật gù, ra điều hiểu chuyện – Hóa ra là gặp nhau từ trước rồi. Bảo sao chiều nay nhìn anh ta tươi tỉnh hẳ… Ứ! – Minh ngắc ngứ vì bị Quyền nhét cả quả trứng vịt lộn vào mồm – Cái thằng này bỏ tao ra…
– Dạo này gặp lại, Quyền có vẻ mạnh bạo hơn ngày xưa ấy nhở? – Châu vén tóc ra sau tai, thổi nước lẩu cho bớt nóng, mặt nó đỏ bừng vì hơi nước bốc lên mặt. Con bé ngước mặt lên trời, cảm thán bằng tone giọng trầm bổng lên xuống, nhấn nhá rõ ràng từng trọng âm một – Tao nhớ hồi cấp 3, một chiếc lá rơi cũng có thể làm trái tim Quyền xao xuyến.
Cả đám chúng nó lại cười nghiêng ngả, cảm tưởng như nếu có thêm cái đàn nhị và bộ trống ở đây, chắc hẳn con Châu sẽ mở được một buổi biểu diễn hài độc thoại bằng cách hát chầu văn.
Quý cẩn thận lọc ra môt bên phần con, một bên phần trứng vàng rồi đưa phần trứng cho Linh đang ngồi đợi bên kia. Con bé đón lấy cái bát, chấm trứng vịt lộn với muối tiêu chanh, vừa nhai vừa nói:
– Suýt thì quên mất, mày có nhớ Đan Thanh lớp mình không Quyền?
– Võ Đan Thanh á? Nhớ chứ. Sao thế?
Linh ngồi sát vào bàn, vẫy mấy đứa bạn chụm đầu lại để nghe rõ hơn:
– Tao kể chúng mày nghe, sáng nay tao nghe phong thanh là con bé Thanh sắp lấy chồng rồi.
– Vãi! – Năm đứa còn lại đồng thanh hét lên vì bất ngờ.
Thằng Minh nhăn mặt, biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt. Nó húp một ngụm nước lẩu để lấy lại giọng rồi mới hỏi tiếp – Sao trước ngồi cạnh, nó bảo tao nhất quyết không lấy chồng cơ mà? – Rồi nó quay sang huých vai Quý – Quý nhỉ?
– Ờ… – Châu ngỡ ngàng, bặm môi kể lại – Lúc nó khẳng định chắc nịch với tao là sẽ ở giá đến già, tao bảo nói trước bước không qua đâu, nó còn bảo tao áp dụng thành ngữ sai chỗ rồi.
– Lúc nghe mày bảo nó sẽ lấy chồng tao giật mình, không thể tin được luôn ấy. – Tuệ nuốt miếng thịt thăn bò xuống, lấy khăn giấy lau miệng – Kiểu, trong đầu tao cứ đinh ninh bọn mình mới 15, 16 tuổi thôi. Tự nhiên nhẩm lại thì cũng 20 tuổi đầu, đủ tuổi lập gia đình rồi.
Linh trầm ngâm, ánh mắt nó mơ màng như hoài niệm:
– Lúc hóng được tao cũng bất ngờ. Nhanh thật đấy, ra là bọn mình cũng đã tốt nghiệp phổ thông được năm rưỡi. Thế mà lâu nay tao cứ tưởng mình vẫn còn trẻ con…
Rồi con bé quay qua bắt chuyện với Quyền:
– Còn mày sao rồi? Giờ học cái gì đấy?
– Tao à? – Quyền cười nhạt – Tao đi học lại lớp 11 thôi.
– Gì? – Châu với Linh lên cao giọng cùng một lúc, bốn con mắt nhìn Quyền đầy khó hiểu – Sao mày lại học 11?
– Tao có chút chuyện nên phải nghỉ ngang. – Quyền bấm mạnh vào phần thịt trên đầu gối của Minh khi thằng này không chịu ngồi yên, mắt quét nhanh về phía Tuệ, và con bé cũng đang nhìn nó một cách chăm chú, như muốn in hết những lời nó nói vào bộ não – Giờ chuyện ổn rồi, tao cũng đi học lại được, không sao đâu.
Rồi nó lại nghiêng đầu cười giả lả với Linh, chuyển chủ đề:
– Mày kể tiếp mấy chuyện về tụi lớp cũ đi, tao cũng muốn hóng.
Quyền ra đòn đột ngột thế này, nhất thời Linh quên hết sạch mọi câu chuyện trong đầu, không biết nên nói gì tiếp nữa. Mãi cả phút sau, con bé mới lấy lại giọng, vụng về nói lảng sang chuyện khác.
Đám trẻ ngồi vừa ăn vừa buôn chuyện đến khi đồ ăn trên bàn gần như sạch sẽ, và nồi nước lẩu cạn trơ đáy, nguội ngắt thì mới lục tục gọi nhân viên quán ra tính tiền. Quyền giành phần trả tiền, gọi là mời bạn bè thân thiết một bữa sau khoảng thời gian dài mới gặp lại. Thanh toán xong xuôi thì chúng nó tách nhau ra để về.
Nhà thằng Minh gần chỗ trọ của Quyền nên hai đứa đi chung một xe.
Trời lạnh thế này mà ngoài đường vẫn rất đông, các hàng quán thì vẫn người ra kẻ vào liên tục làm các nhân viên và chủ quán phải phục vụ luôn tay. Trên những cung đường, rất nhiều xe qua lại như mắc cửi, và các cột đèn thì sáng rực, như soi tỏ cả bầu trời bị hàng hàng lớp lớp mây che phủ.
Hà Nội về tối vui vẻ và huyên náo.
Hai thằng con trai đèo nhau trên xe máy của Minh, đi dưới bóng của hàng cây xanh trên vỉa hè đổ xuống lòng đường. Ánh sáng từ đèn, từ vầng trăng trên cao hắt xuống, tạo nên những khoảng sáng, tối không đều nhau trên đường phố, mang lại cảm giác yên bình kỳ lạ, tách biệt, nhưng vẫn hòa hợp với cái thanh âm ồn ã xung quanh.
Chiếc xe đỗ xịch trước cổng khu nhà mà Quyền trọ.
Đợi đến khi thằng Quyền bước vào sau cánh cổng, Minh mới vặn ga, chân đạp số chạy về nhà.
Minh chạy xe vào trong khoảng sân nhỏ, tắt máy, khóa cổ. Bố mẹ nó đang ngồi xem mấy bộ phim truyền hình giờ vàng trên kênh VTV1 trong phòng khách, bàn luận về mấy tình tiết trong phim đang gây tranh cãi trên các trang mạng xã hội.
Minh chào bố mẹ, rồi bước lên phòng ở tầng 2, thay đồ ra để mặc quần áo ở nhà cho thoải mái. Khi thằng bé đang treo cái áo khoác lên móc tường thì màn hình điện thoại trong túi phát sáng, máy rung từng đợt. Minh lấy cái điện thoại ra, mở khóa, ấn vào bong bóng chat, tin nhắn từ Gia Tuệ trên Messenger được gửi tới:
“Mày có đang rảnh không? Tao muốn hỏi chuyện chút.”