Tạo Phản Cướp Thái Tử Về Làm Phò Mã

Rate this post

Phụ thân ta tạo phản thành công, chẳng biết làm thế nào để khoe khoang: “Ừm, ta thấy phế đế phong thái còn vẹn nguyên, cựu thái tử nhan sắc lại khôi ngô, thôi thì đều ban cho nữ nhi ta nhé!”

Hai phụ tử họ tức đến thổ huyết.

Ta càng thêm kích động: “Sao lại ban cho con! Phải ban c.h.ế.t họ chứ!”

Phụ thân ta là một kỳ nhân. Ông trấn giữ biên cương, nắm giữ binh quyền, tính tình cuồng ngạo.

Giấc mơ của ông chính là, dấy binh tạo phản, đánh vào kinh thành.

Mỗi tháng vào ngày rằm, ông đều kiên quyết viết thư cho Hoàng đế, hỏi xem ông ta sắp c.h.ế.t chưa.

Lần đầu tiên ta thấy bức thư, cả người đều ngẩn ra: “Phụ thân, người không sợ ông ấy đến g.i.ế.c chúng ta sao?”

Phụ thân ta cầm bút, nhíu mày suy tư: “Ông ấy sẽ đến sao?”

Rồi ông sửa “Ngươi sắp c.h.ế.t chưa” thành “Sao ngươi còn chưa chết?”

Ta không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng kỳ lạ thay, cho dù phụ ta có viết gì trong thư, Hoàng đế cũng chưa từng hồi âm.

Không đúng, có lần đã hồi âm.

Phụ thân ta nhặt được ta, khi ấy ta còn đang trong tã lót, bị bỏ bên đường. Ông vô cùng vui mừng, viết thư cho Hoàng đế nói mình có nữ nhi rồi.

Hoàng đế vốn như đã chết, lần ấy lại hồi âm rất nhanh. Trong thư nói Thái tử của ông ấy đã tròn một tuổi, có thể định hôn ước.

Thậm chí cả thánh chỉ ban hôn cũng mang đến.

Phụ thân ta im lặng một lúc lâu, nhìn thư hết lần này đến lần khác, rồi hạ quyết tâm tạo phản.

Ông cầm lấy cái trống lắc, trêu chọc ta trong nôi: “Thái tử có gì tốt, con là nữ nhi ta, sau này sẽ là công chúa cao quý nhất thiên hạ này đấy.”

Phụ thân ta chuẩn bị nhiều năm, nói phản là phản.

Ta đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy thành công hoặc thất bại. Nhưng không ngờ, cuộc tạo phản này lại không như tưởng tượng.

Mỗi khi chúng ta đến một thành trì, Hoàng đế đều phái một đại thần thân cận đến thuyết phục phụ thân ta quay về: “Hoàng thượng nói, mời tướng quân quay về.”

Phụ thân ta không đồng ý.

Đại thần thấy ông không chịu quay về, liền ra lệnh mở cửa thành cho chúng ta đi qua.

Thú thật, ta chưa từng tạo phản. Nhưng chẳng phải nên công thành, b.ắ.n loạn tên, rồi hô to “Giết g.i.ế.c giết” sao?

Ba mươi sáu thành trì, ba mươi sáu vị đại thần, đều không thể thuyết phục phụ thân ta quay về.

Rồi chúng ta chỉ mất nửa năm để đến hoàng cung. Nói chính xác hơn, nửa năm chủ yếu dành cho việc di chuyển.

Phụ thân ta cưỡi ngựa, nhìn thành trì hoàng cung, cảm thán: “Chặng đường này cũng chẳng tốn chút m.á.u nào.”

Phụ thân ta thật khiêm tốn, chẳng những không đổ máu, mà căn bản còn chẳng dùng binh khí.

Hoàng cung yên ắng.

Khi phụ thân ta xông vào ngự thư phòng, Hoàng đế vẫn đang phê duyệt tấu chương, nhìn ông một cái, rồi không có gì tiếp theo nữa.

Phụ thân ta nóng nảy, lên tiếng quét sạch bàn của Hoàng đế: “Còn phê gì nữa, ta đã bao vây ngươi rồi!”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng.

Phụ thân ta cũng không nói nhiều: “Ngọc tỷ đâu, đưa cho ta, ngươi mau thoái vị đi.”

Hoàng đế đặt bút chu sa lên giá bút, chậm rãi đứng dậy, tìm ngọc tỷ trên giá cổ vật.

Hoàng thượng hiện giờ bình tĩnh đến lạ thường.

Hoàng đế viết xong chiếu thoái vị, phụ thân ta cầm ngọc tỷ, lưỡng lự.

Hoàng đế đợi một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn ông, đầy vẻ thắc mắc.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Rồi, dùng ngón tay chỉ: “Đóng dấu chỗ này.”

Phụ thân ta dù vẫn im lặng nhưng dường như bị đả kích không nhỏ. Ông tức đến sắp chết, ném ngọc tỷ cho ta.

Ta lặng lẽ đóng dấu, cất chiếu thoái vị đi.

Rồi vui mừng thông báo cho phụ thân: “Phụ hoàng, người làm Hoàng đế rồi!”

Phụ thân cũng rất vui mừng: “Nữ nhi ngoan, vậy chúng ta làm gì trước tiên đây?”

Dù sao hai chúng ta chưa từng làm Hoàng đế, vô thức liếc nhìn người duy nhất từng làm Hoàng đế trong phòng.

“Ngài nên nhặt lại những tấu chương mà ngài vừa ném xuống đất.”

Phế đế dáng người cao lớn, khóe miệng khẽ cong.

Dĩ nhiên cuối cùng phế đế tự mình cúi xuống nhặt.

Phụ thân nói mình đã là phản nghịch, tất nhiên phải tận lực nhục mạ hoàng gia.

Ta không hiểu, đó là lý do tại sao khi phế đế nhặt đồ, ông đặt chân lên lưng người ta sao?

Ông quả thực biết cách nhục mạ người khác.

Ông sai ta đi bắt phi tần trong hậu cung, nhưng hậu cung không có phi tần.

Ý tưởng này thất bại.

Ông lại bảo ta đi bắt cựu Thái tử về cùng nhục mạ.

3

Nhưng khi ta đến, cựu Thái tử đang cùng Thái phó đối tọa luận kế. Thân hình hắn cao lớn, dung mạo thanh tú, ngồi bệt trên đất, ung dung đàm đạo.

Ta đứng ở cửa sổ: “Ngươi là Thái tử điện hạ chăng? Hoàng đế kêu ngươi cùng ta đi một chuyến.”

Ta không nói dối, phụ thân ta chính là hoàng đế.

Người đó nhìn ta, ánh mắt lướt qua, bảo ta chờ một lát.

Ta đợi đến nửa canh giờ, mới có thể đem người bắt về.

Phụ thân trách ta chậm chạp, ta ấm ức nói: “Do hắn chưa hết giờ học mà.”

“Chúng ta là tạo phản, con bắt người mà còn đợi hắn hết giờ học, sao không đợi hắn thi đỗ trạng nguyên luôn?”

“Cô không cần khoa cử.”

Cựu thái tử bình tĩnh tự nhiên, phong thái ung dung, quả không khác phụ thân hắn.

Phụ thân ta tức đến nghiến răng ken két. Ông nghĩ đủ cách để nhục mạ bọn họ, nhưng chẳng cách nào khiến phụ tử họ có phản ứng mà ông mong đợi.