Giấc Mộng Thiếu Niên

Rate this post

Sau khi cưới, hai người cũng coi như cầm sắt hòa minh*.

 

* Cầm sắt hòa minh (琴瑟合鸣): thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.

 

Xốc rèm lên, mang theo cả người khí lạnh, tứ tỷ cất lò sưởi tay áo, vội vã ra hiệu cho ta đi ra, muốn nói lại thôi.

 

Ta hiểu ý, lệnh cho cung nhân trong phòng ra ngoài hết, lúc này tứ tỷ mới rủ rỉ nói với ta.

 

“Tiểu Lục, muội có biết lai lịch của Lạc Diệc Khả kia không?”

 

Ta cúi mặt, thời gian này, không biết có bao nhiêu phiên bản chuyện xưa phu thê tình thâm của tân Hậu và Hoắc Nhiên lan truyền trong cung.

 

Trong đó, lời đồn phổ biến nhất, là Hoắc Nhiên hành quân bị thương, lưu lạc vào một thôn trang rách nát, được bé gái mồ côi Lạc Diệc Khả cứu giúp, từ đây dẫn theo bên người.

 

Tứ tỷ nhìn ta, lắc đầu.

 

Ghé sát bên tai ta nói nhỏ: “Lạc Diệc Khả, là nữ nhi của tội thần tiền triều, vẫn luôn được Hoắc gia âm thầm bảo vệ, lại là thạch nữ, cả đời này không thể mang thai.”

 

“Phu quân ta xuất thân từ thế gia y học, có thúc phụ từng được bí mật đưa đến một biệt viện ở ngoại ô Kinh thành, nhìn thấy hình xăm trên cổ tay nữ tử kia, lúc này mới phát hiện dấu vết.”

 

“Tiểu Lục, Thẩm gia vẫn nên sớm có tính toán thôi.”

 

Ta tức giận, toàn thân lập tức co quắp như bị rút sạch sức lực, sợ hãi tràn ngập toàn thân ta.

 

Cho nên, đây chính là nguyên nhân Hoắc Nhiên cứng rắn yêu cầu trưởng tỷ vào cung bầu bạn, không phải bởi vì si tình, mà chỉ là muốn dùng trưởng tỷ có tiếng xấu để dọn sạch chướng ngại cho Lạc Diệc Khả kia?

 

Những ngày này, trưởng tỷ tự dưng bị bao nhiêu chửi rủa.

 

Kết quả là, là làm áo cưới cho người khác.

 

Vậy đứa bé trong bụng trưởng tỷ…

 

Tất cả chuyện này, trưởng tỷ có biết chuyện không?

 

11

 

Ngày mười lăm tháng tám, Trung thu trăng tròn, đại hôn của Đế Hậu, trên triều và dân gian rộn ràng, không ai không ca tụng Đế Hậu hiền đức.

 

Chỉ vì ngày hôm đó, Đế Hậu lại khác với bình thường, sau điển lễ đại hôn, thay áo gai vải thô, đi về phía đồng ruộng, cùng dân nuôi tằm, cùng vui với dân.

 

Ngày thứ hai sau đại hôn, trong Phượng Loan điện, cung phi lẽ ra phải bái kiến tân Hậu, trưởng tỷ đang có mang, Hoắc Nhiên và Hoàng hậu miễn cho nàng không phải thỉnh an, nàng giống như cũng không muốn nhúng vào vũng nước đục lần này, an tâm ở Trữ Tú cung dưỡng thai, không để ý tới cung nhân bàn luận rất nhiều.

 

Ta đi sau cùng, cuối cùng cũng có may mắn được nhìn thấy dung nhan của tân Hậu, là một nữ tử hoàn toàn khác biệt với trưởng tỷ.

 

Nếu như trưởng tỷ là quý nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đoan trang hiền thục, vậy thì Hoàng hậu kia giống như chú chim ưng hùng mạnh vô lo vô nghĩ ở nơi hiểm yếu ngoài biên ải, sải cánh trên bầu trời cao rộng, cởi mở hoạt bát.

 

Ta mơ hồ nhớ lại trước khi tứ tỷ rời đi có đề cập, Lạc gia tiền triều, vốn cũng là thế gia quý tộc.

 

Trước khi cung phi rời đi, Hoàng hậu giữ ta lại, mỉm cười dò xét ta từ trên xuống dưới: “Nghe nói ngươi là nữ nhi Thẩm gia giống Hoàng Quý Phi nhất. A Nhiên không cho ta đi gặp nàng, ta thấy, dung mạo của ngươi đã coi như xuất chúng, vậy Hoàng Quý Phi có thể khiến A Nhiên nhớ mãi không quên như thế, tất nhiên là dáng vẻ như tiên nhân.”

 

Xưng hô thân mật như vậy được gọi từ trong miệng nàng ấy, không khó chịu chút nào.

 

Ta nhớ tới trưởng tỷ bị bệnh, chỉ gật đầu thần phục: “Hoàng hậu nương nương quá khen rồi, người trong hậu cung, ai cũng kém nương nương và Bệ hạ phu thê tình thâm.”