Trọng Sinh Trở Lại, Tôi Đấm Bay Lũ Vô Ơn Khốn Nạn!

Rate this post

Chu Diễm bị một cái tát bất ngờ này làm cho ngây người, cảm xúc bất mãn lập tức bộc phát.

Cô ta dùng một tay che mặt, rồi lấy một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trương Đại Cường, đôi mắt đẫm lệ nói: “Anh là loại đàn ông vô dụng chỉ biết đánh phụ nữ, chính anh xem thử đi, chúng ta đang ở một nơi như thế nào, không có chuột thì là gián, anh nhìn trong phòng đi ban ngày ban mặt mà chẳng thấy một chút ánh sáng nào, tôi không muốn ở nơi này cả đời, tôi không muốn cuộc đời sau này của tôi xám xịt như thấy này!”

Chu Diễm nói xong, cô ta tự nói tự cảm động, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhìn rất đau lòng.

Lý Nhất Minh thấy thế, dùng một tay ôm lấy Chu Diễm, chỉ vào mặt Trương Đại Cường mắng: “Con mẹ nó mày có phải đàn ông hay không, nếu không cho cô ấy được cuộc sống tốt thì tha cho cô ấy đi, ly hôn rồi thì đừng dây dưa nữa!”

“Con điếm này nói với anh là chúng tôi ly hôn rồi à?” Trương Đại Cường tức giận trừng to hai mắt, cắt đứt lời của Lý Nhất Minh.

Trương Đại Cường nói xong, lập tức đi đến tủ đầu giường lấy giấy chứng nhận kết hôn ra.

Ném vào mặt Lý Nhất Minh.

Vẻ mặt của Lý Nhất Minh từ đỏ thành xanh, sau đó lại thành xanh đen.

Khi thấy mọi việc đã tiến triển đến mức độ mong muốn rồi, tôi tiện tay báo cảnh sát.

Trước khi đi, tôi đã nhẹ nhàng nói vào tai của Chu Diễm một câu.

Sắc mặt của Chu Diễm lập tức thay đổi.

Cô ta tức giận đẩy Lý Nhất Minh ra, tiện tay cho anh ta hai cái tát.

Lý Nhất Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng về lý thì không thể chịu thiệt được nên đã túm lấy Chu Diễm đá cô ta hai cái.

Còn chưa thỏa mãn, thì cảnh sát đã đến.

14

Tôi đã nói với Chu Diễm rằng: “Biên chế của Lý Nhất Minh là giả, một tháng anh ta chỉ kiếm được ba ngàn tệ mà thôi.”

Lý Nhất Minh chỉ là nhân viên ngoài biên chế của một đơn vị nào đó ở trong thành phố chúng tôi.

Lúc trước, không có nhiều người tham gia kì thi, chỉ cần tập trung học một chút là có thể đậu ngay nhưng anh ta thi năm năm rồi mà vẫn không đậu.

Đến bây giờ anh ta vẫn cầm số tiền lương hơn ba ngàn tệ đó, tiêu xài khắp nơi, còn chưa đến cuối tháng đã dùng hết sạch rồi.

Mỗi tháng còn l.i.ế.m mặt đòi tôi.

Sau khi Chu Diễm biết được chuyện này lập tức tát Lý Nhất Minh hai cái.

Nhưng họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Một người giả vờ ly hôn, một giả vờ là mình nhân viên biên chế nhà nước có tiền, thật xứng đôi vừa lứa!

15

Khi nhận được tin tức của Lý Nhất Minh một lần nữa, là khi cảnh sát thúc giục anh ta nộp tiền bảo lãnh, anh ta không có tiền nộp nên đã gọi tôi đến.

So với tưởng tượng của tôi thì Lý Nhất Minh vẫn còn tự tin hơn nhiều.

Cho dù gây chuyện đến mức vào cảnh sát rồi mà còn cho rằng tôi sẽ đưa tiền cho anh ta.

Nhưng tôi vẫn đến cục cảnh sát, nơi này náo nhiệt giống như tôi tưởng tượng, Trương Đại Cường, Lý Nhất Minh và Chu Diễm đều ở đây.

Bởi vì là Lý Nhất Minh ra tay trước, Lý Nhất Minh là một tên mập mạp, ra tay cũng tương đối nặng.

Trương Đại Cường và Chu Diễm đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

Cảnh sát cho Lý Nhất Minh hai lựa chọn.

Một là bị giam ở Cục Cảnh sát mười lăm ngày.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Hai là lấy được sự tha thứ của đối phương, đưa tiền bảo lãnh.

Lý Nhất Minh nghe xong thì trở nên lo lắng, anh ta còn phải thi vào biên chế nhà nước.

Không thể để lại tiền án được.

Cho nên anh ta không chút do dự lựa chọn phương án thứ hai.

Vốn tưởng rằng Chu Diễm sẽ niệm tình lúc trước anh ta tốt như thế nào và lựa chọn chủ động hòa giải.

Không ngờ Chu Diễm lại lớn tiếng nói: “Ba mươi vạn tệ, thiếu một đồng thì anh đi ngồi tù.”

Lý Nhất Minh trợn tròn mắt, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa mà xông lên đánh nhau với Chu Diễm.

Kết quả là đối phương lấy lý do cố ý mưu hại, vì chính bản thân mà tăng giá: “Năm mươi vạn tệ, nếu không tôi cho anh ngồi tù mọt gông!”

Năm mươi vạn tệ, Lý Nhất Minh không phục.

Nhưng anh ta không có tiền, cho nên đã tìm tôi.

Tôi đã đi đến đó nhưng không thật may cho anh ta.

Tôi không gửi tiền.

Mà đưa thỏa thuận ly hôn.

Từ khi Lý Nhất Minh đưa Chu Diễm về nhà.

Tôi cũng đã tìm được luật sư, chuẩn bị khởi tố ly hôn.

Hai ngày trước, tôi đã chính thức kiện anh ta ra tòa án ly hôn.

Cũng giao ra chứng cứ ngoại tình trong hôn nhân của anh ta.

Hôm nay tôi nhận được tin từ tòa án rằng nó đã được chấp nhận.

Bây giờ tôi chỉ cần mang đến cho Lý Nhất Minh ký tên là được.

Lý Nhất Minh nhận thỏa thuận ly hôn xong thì nhìn nó rất kỹ.

Khi anh ta nhìn thấy dòng chữ thật to “Ngài Lý Nhất Minh rời khỏi nhà” thì trừng lớn hai mắt.

Thịt trên gương mặt của Lý Nhất Minh rung lên, anh ta chỉ vào mặt tôi rồi mắng: “Muốn ly hôn sao, tôi không đồng ý, dựa vào đâu mà cô đuổi tôi ra khỏi nhà?”

Tôi nghe thấy thì vui vẻ: “Tôi chỉ đi ngang qua đây để thông báo với anh rằng tòa án đã phán ly hôn. Cho dù anh không ký, cuộc hôn nhân này cũng sẽ hủy bỏ.”

“Dựa vào đâu mà cô đá tôi ra khỏi nhà?” Lý Nhất Minh không hề nhận ra mình đã làm sai điều gì, anh ta vẫn tiếp tục ồn ào.

Thật buồn cười, rõ ràng tiểu tam đang ở trước mặt mà còn hỏi tôi dựa vào đâu.

Tôi ném hai đoạn video cho Lý Nhất Minh.

Đoạn thứ nhất là Chu Diễm và Lý Nhất Minh ôm hôn nhau trên sô pha nhà tôi.

Đoạn thứ hai chính là Chu Diễm và Lý Nhất Minh thương lượng làm sao để đuổi tôi ra khỏi căn nhà này.

16

Trong hình ảnh của video theo dõi, Chu Diễm cắn lỗ tai của Lý Nhất Minh, tay trái còn đặt lên mặt Lý Nhất Minh.

Cô ta nói: “Em có một cách này rất hay, nó có thể khiến cho Tạ Lê ra khỏi nhà, ông xã anh muốn nghe không?”

Lý Nhất Minh đã bị cô ta câu mất hồn phách từ lâu, lập tức gật đầu lia lịa.

Chu Diễm tiếp tục nói: “Chờ sau khi cô ta đi công tác trở về, anh gọi người canh giữ ở ven đường vào buổi tối, đến lúc đó chúng ta trực tiếp diễn một màn bắt gian tại giường, ép cô ta phải tự ra khỏi nhà.”

Chu Diễm nói xong, giống như đã bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống vui vẻ ở căn nhà này, cô ta vẫn không ngừng cười ha hả: “Không phải cô ta thích tăng ca sao, vậy để cô ta tăng ca khi lên giường với người khác đi.”

Ánh mắt của Lý Nhất Minh nhìn cô ta chứa đầy dục vọng: “So với lần em khiến Lý Hiểu Uyển hoảng sợ thì có phải lần này quá ác độc rồi không hả, bảo bối của anh?

“Không ác chút nào.” Chu Diễm nói xong còn chủ động cắn khuôn mặt mập mạp của Lý Nhất Minh.

Đó là lý do tại sao, sau khi tôi đi làm xong thì lập tức xin công ty làm việc ở nhà.