Sự Hối Hận Muộn Màng

Rate this post

01

Bố tôi qua đời trong giấc ngủ vào giữa đêm, ra đi không mấy đau đớn.

Cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Tôi tuân theo di chúc của bố, làm mọi thứ đơn giản nhất có thể và chỉ thông báo cho một vài người thân thiết.

“Bạn trai tốt của chị đâu rồi? Bố chị mất, chuyện lớn như thế mà anh ta cũng không đến à?”

Giọng lạnh lùng của Chương Lộ vang lên sau lưng tôi.

“Anh ấy hơi bận…”

Vừa dứt lời, cả hai đều im lặng.

Câu nói đó chính tôi cũng cảm thấy buồn cười.

Ngày đó, tôi không màng đến sự phản đối của bố, một lòng một dạ đến thành phố của anh ta, gia nhập vào công ty của anh ta.

Bất chấp đường xa vạn dặm để được bên cạnh người ta.

Vậy mà bây giờ bố tôi mất, người đàn ông đó lại chẳng thấy đâu.

Từ lúc rời khỏi thành phố A để về quê, tôi không ngừng nhắn tin cho anh ta.

Nhưng trong khung chat của chúng tôi chỉ toàn là những khung tin nhắn màu xanh.

Anh ta chẳng hề hồi âm.

Anh ta trước giờ vẫn thế.

Ngày trước tôi thường mặt dày nhắn vô số tin nhắn cho anh ta, nhưng người này quả thật hiếm khi đọc hoặc trả lời.

Đợi đến khi anh ta về nhà, tôi lại kiên nhẫn lặp lại, nhưng đáp lại tôi vẫn chỉ là sự lạnh lùng và qua loa.

Tôi tưởng rằng mình đã quen với điều này từ lâu.

Nhưng nhìn những tin nhắn gửi đi mà chẳng nhận được hồi âm, tôi vẫn không khỏi buồn bã, xấu hổ.

Chương Lộ cười khẩy, tiếp tục nói.

“Bây giờ bố chị đã mất rồi, mẹ cũng đã đến nơi suối vàng từ lâu, yên tâm đi, sẽ không còn ai cản trở chị nữa.”

“Lần này là ba năm không về nhà, lần sau có phải cũng đợi đến khi tôi c.h.ế.t chị mới về phải không?”

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sắp rồi.”

“Gì cơ?”

“Sắp rồi, chị sẽ về nhà sớm thôi.”

Năm năm vứt bỏ liêm sỉ, những ngày như thế này cũng nên chấm dứt.

02

Khi tôi về đến biệt thự của Lục Hành, bữa tiệc vừa mới bắt đầu.

Tôi đứng ở cửa, thần thái trông rất mệt mỏi và xấu xí, hoàn toàn không hợp với bầu không khí ở đây.

Nhìn Lục Hành đang được mọi người vây quanh, tôi mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh ta.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua tôi quên sinh nhật anh ta.

Lục Hành cầm ly rượu cụng ly với người bên cạnh, trên gương mặt anh ta thoáng một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.

Một biểu cảm mà hiếm khi tôi thấy anh ta thể hiện trước mặt mình.

“Ồ! Người bận rộn đã về rồi à?”

Một người nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

Tôi nhìn về phía người đó, một ánh mắt quen thuộc mang theo sự khinh miệt.

Người lên tiếng là Tưởng Hy, bạn thân của Lục Hành, vẫn luôn có ý kiến về tôi, cho rằng tôi không xứng với Lục Hành.

Cậu ta không hiểu tại sao Lục Hành lại ở bên tôi.

Thực ra, tôi cũng không hiểu.

Không hiểu tại sao người đó không thích tôi mà lại muốn ở bên tôi.

Tôi không để ý đến cậu ta, cũng không chào hỏi ai, chỉ cầm túi xách mặt không đổi sắc đi thẳng lên lầu hai.

Nhưng Tưởng Hy lại không muốn để tôi đi dễ dàng như vậy.

“Không phải chứ, hôm nay là sinh nhật Lục Hành, đừng nói là cô thật sự quên đấy chứ?”

“Hôm nay là Uyển Uyển bận rộn trước sau lo cho sinh nhật Lục Hành, cô làm bạn gái mà không biết phải làm gì à? Nếu mà là tôi, tôi đã đá cô từ lâu rồi!”

Nghe vậy, tôi dừng bước, ngước mắt nhìn thẳng về phía Lục Hành, lúc này anh ta cũng đang nhìn tôi.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Lông mày anh ta nhíu chặt, đôi môi mím lại, trông rất không vui.

Dường như anh ta cũng đang đồng tình với những lời của Tưởng Hy, hơn nữa còn ngầm đồng ý để tên bạn thân mỉa mai tôi trước mặt mọi người.

Đột nhiên, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

Không phải là mệt mỏi về thể xác vì phải vất vả suốt quãng đường, mà là một cảm giác mệt mỏi, uể oải từ sâu bên trong.

“Bố tôi mất rồi, hôm nay tôi vừa mới lo xong tang lễ.”

03

Phòng khách vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng, Tưởng Hy đang định tiếp tục nói gì đó cũng nghẹn lại.

“Tình Tình, xin lỗi nhé, Tưởng Hy không biết tình hình gia đình cô, nhất thời nói năng không suy nghĩ, cô đừng để bụng.”

Hứa Thanh Uyển mặc một chiếc váy dài màu trắng, đứng bên cạnh Lục Hành mặc vest, trông như một đôi trời sinh.

Cô ta đứng cạnh Lục Hành, trên gương mặt đầy vẻ áy náy nhìn tôi, hệt như một nữ chủ nhân của ngôi nhà này, đang thay mặt bạn của chủ nhà xin lỗi một người ngoài.

Hứa Thanh Uyển và Lục Hành là thanh mai trúc mã, trong mắt người ngoài, họ mới là cặp đôi hoàn hảo trời định.

Ánh mắt tôi lại lướt qua Lục Hành, anh ta trông có vẻ hơi ngơ ngác đứng một bên, dường như không biết gì về chuyện này.

Tôi cười tự giễu rồi quay người bước lên lầu.

Trở về phòng ngủ, tôi lục tìm một chiếc vali và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hôm nay tôi trở về chỉ để thu dọn đồ và rời khỏi đây, đơn xin nghỉ việc đã nộp từ vài ngày trước.

Chỉ là không ngờ rằng Lục Hành không hỏi một lời đã phê duyệt ngay lập tức.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nếu Lục Hành gọi điện đến hỏi tội, tôi sẽ nói gì đây.

Nhưng cuối cùng, anh ta chẳng hề quan tâm, không một cuộc gọi, không một tin nhắn.

Tôi cất một vài bộ quần áo thường mặc và bộ sạc máy tính vào vali, đứng lên nhìn quanh một lượt, nhận ra không còn gì cần mang đi nữa.

Sau hai năm ở trong ngôi nhà này, những gì thực sự thuộc về tôi chỉ có ngần ấy thứ.

Khi đi ngang qua phòng làm việc, tôi đột nhiên nhớ ra một vật.

Tôi đẩy cửa bước vào, tìm kiếm trên kệ sách một lúc thì thấy nó.

Thực ra đó chỉ là một cuốn sách bình thường, nhưng cũng là cuốn sách đặc biệt nhất.

Bên trong là những dòng chữ tôi tự tay viết.

Chứa đựng hai mươi bốn bài thơ tình tôi viết tặng anh ta.

Tôi đã phát hiện ra cuốn sách này khi dọn dẹp phòng làm việc.

Tập thơ này là món quà tôi tặng anh ta vào ngày tôi tỏ tình.

Tôi đã tràn đầy hy vọng rằng anh ấy sẽ phát hiện ra những tâm tư thầm kín của tôi giấu trong những bài thơ.

Nhưng điều tôi nhận lại chỉ là sự mỉa mai của Lục Hành.

“Đông Thi bắt chước Tây Thi.”

Anh ta chẳng mảy may để ý đến vẻ mặt khó xử của tôi, ném cuốn sách vào tay tôi rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Sau này tôi mới biết, Hứa Thanh Uyển cũng từng viết sách và đã xuất bản thành công.

So với cô ta, tôi quả thực đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi.

Tôi lật cuốn sách cũ kỹ và thô kệch này trong im lặng.

Thấp giọng tự nhủ.

“Không ai cần thì đành lấy lại thôi.”

04

Khi tôi kéo vali xuống lầu, bữa tiệc dưới nhà cũng gần như đã kết thúc.

Khách khứa đã tản đi, chỉ còn lại Hứa Thanh Uyển ngồi bên cạnh Lục Hành.

Lục Hành nhíu mày, nhắm mắt dựa vào ghế sofa, có vẻ đã uống không ít rượu.

Tiếng lăn của bánh xe vali khiến hai người ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

“Muộn thế này, em lại muốn đi đâu?”

Tôi chưa kịp trả lời, Lục Hành đã cất tiếng hỏi với giọng chất vấn.

Anh ta vẫn luôn như vậy, trước mặt tôi luôn là vẻ mặt khó chịu, ghét tôi nói nhiều, ghét tôi phiền phức.

“Lại?”

Tôi lặp lại từ đó, bình tĩnh nhìn anh ta.

Mặt anh ta cứng lại, hiếm khi thấy anh bắt đầu giải thích.

“Dạo này công ty bận một dự án lớn, anh không có thời gian xem tin nhắn, những tin nhắn anh trả lời đều liên quan đến công việc, mấy đêm nay anh cũng ngủ lại ở công ty, chỉ là không ngờ đúng lúc bố em lại…”

“Cái này tôi có thể chứng minh, mấy ngày nay tôi cũng luôn ở bên Lục Hành.”

Hứa Thanh Uyển ngồi bên cạnh lên tiếng phụ họa, nhưng lời cô ta nói ra vốn không hề có ý muốn chứng minh cho Lục Hành.

Và Lục Hành thì mãi mãi không hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của cô ta, ngược lại còn gật đầu đồng ý.