Sự Hối Hận Muộn Màng
Anh ta cẩn thận đặt chiếc bánh kem lên bàn và mở nó ra, hương thơm ngọt ngào của bánh kem lan tỏa khắp nơi.
Kiểu dáng của chiếc bánh rất quen thuộc, chính là chiếc bánh mà năm ngoái tôi đã gửi ảnh cho anh ta.
Tôi đã nói với anh ta rằng, sinh nhật năm nay tôi muốn đặt chiếc bánh này.
“Cảm ơn anh.”
Tâm trạng của anh ta rất tốt, nụ cười trên khuôn mặt chưa từng tắt.
Bữa ăn này chúng tôi ăn trong yên lặng.
Sau bữa ăn, anh ta lặng lẽ thắp nến trên chiếc bánh, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau trong ánh nến chập chờn.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Lúc này, tôi mới nhận ra anh ta đã gầy hơn, trong tóc đã có vài sợi bạc.
“Anh còn nhớ vào thời điểm này mấy năm trước anh đang làm gì không?”
Anh ta sững sờ, há miệng định nói gì đó nhưng không nói nên lời.
“Năm đầu tiên, anh quên rồi.”
“Năm thứ hai, anh quên rồi.”
“Năm thứ ba, anh lại quên rồi.”
“Năm thứ tư, anh vẫn quên rồi.”
“Bởi vì anh chưa bao giờ đặt nó trong lòng, nên anh không có chút ký ức nào, giống như tất cả những ngày anh không quan tâm đến tôi vậy.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta ngày càng nhợt nhạt, rồi mỉm cười.
“Nhưng không sao cả, Lục Hành, tôi đã buông bỏ rồi. Tôi hy vọng từ giờ chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, được không?”
Anh ta nhìn tôi rất lâu, đến khi tôi nhìn thấy mắt anh ta đỏ hoe, mới giọng khàn khàn mới đồng ý.
“Được.”
Sau khi Lục Hành rời đi, tôi ngồi lại chỗ đó rất lâu, cho đến khi nhân viên phục vụ đến hỏi thăm, tôi mới rời đi.
Ngày hôm đó trôi qua như mọi ngày bình thường khác, tôi về nhà, rửa mặt, trả lời những lời chúc mừng sinh nhật, và đi ngủ.
Chỉ là đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ.
Tôi mơ về lần đầu tiên gặp Lục Hành.
Anh ta được một nhóm nam sinh vây quanh, qua dòng người qua lại, ánh mắt của chúng tôi vô tình chạm vào nhau.
Tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh mẽ.
Người bạn đi cùng tôi thốt lên đầy phấn khích.
“Ê, kia không phải là Lục Hành, hot boy của khoa Tài chính sao? Sao, thích hả?”
Tôi thấy mình trả lời khác với ký ức của mình.
“Thôi đi, mình nào dám thích, theo đuổi mấy anh đẹp trai thế này mệt lắm, mình không muốn đâu!”
“Mình đã hứa với bố là sau khi tốt nghiệp sẽ về quê cùng ông ấy quản lý tiệm sách, sẽ phát triển tiệm sách trở nên lớn mạnh!”
Người bạn đi cùng cười tít mắt khoác tay tôi.
“Vậy sau này tớ sẽ gọi cậu là bà chủ Chương!”
“Bây giờ cũng có thể gọi vậy mà!”
Hết truyện.
Ngoại truyện về Lục Hành.
01
Không biết từ lúc nào, Lục Hành bắt đầu nghiện rượu, thậm chí có thể nói là lạm dụng rượu.
Anh ta thích cảm giác bị chất cồn làm tê liệt tinh thần, trong cơn say lờ mờ còn có thể nhìn thấy Chương Tình đang lo lắng trước mặt mình.
Đã rất lâu rồi anh ta không gặp Chương Tình.
Khi Tưởng Hy đến tìm Lục Hành, cậu ta bị sốc với tình trạng của Lục Hành.
Cả người Lục Hành không còn sức sống của người trẻ tuổi nữa, khuôn mặt hằn rõ sự mệt mỏi sau những ngày đêm say sưa không ngừng.
Tưởng Hy đã tìm kiếm rất nhiều người phụ nữ, cuối cùng cũng tìm được một người có bảy phần giống với Chương Tình và đưa đến trước mặt Lục Hành.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Lục Hành không nói lời nào, cũng không từ chối nhưng cũng không nói muốn giữ lại.
Tưởng Hy đã tự ý quyết định để cô ấy lại.
Đó là một người phụ nữ rất thông minh, đã tìm hiểu một số điều về Chương Tình từ Tưởng Hy.
Cô ấy bắt chước theo dáng vẻ của Chương Tình để chăm sóc Lục Hành.
Bị cồn làm tê liệt, Lục Hành lơ mơ không phân biệt được đâu là người thật.
Ôm lấy người phụ nữ, anh ta vừa cười vừa khóc.
Người phụ nữ cũng thuận theo, ôm chặt lấy anh ta.
Cứ thế, người phụ nữ ở lại bên cạnh Lục Hành.
Việc mà Lục Hành thường xuyên làm nhất là khi đã uống quá nhiều, anh ta ném tiền cho cô ấy.
Ném một nắm tiền và nói một câu “Anh yêu em.”
Có những lúc tỉnh táo Lục Hành vẫn nhận ra tất cả đều là giả dối, nhưng anh ta lại không thể cưỡng lại việc chìm đắm trong ảo tưởng đó.
Dưới sự nuông chiều của người phụ nữ, Lục Hành càng uống nhiều hơn.
Cho đến khi bác sĩ gia đình gửi đến cho Lục Hành bản báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của anh ta.
Việc lạm dụng rượu kéo dài đã khiến bệnh gan của anh ta phát triển thành gan nhiễm mỡ do rượu, tư duy của não bộ cũng trở nên chậm chạp, bắt đầu có dấu hiệu hoang tưởng.
Lục Hành tức giận đòi đuổi người phụ nữ đi.
Người phụ nữ lớn tiếng lườm Lục Hành một cái: “Nếu không phải do anh ra tay hào phóng, tôi chẳng việc gì phải hầu hạ một tên nghiện rượu khó tính như anh.”
Nói xong, cô ấy lắc lư đôi chân dài trên mũi giày cao gót bỏ đi, lúc rời khỏi còn vô tình giẫm lên bản báo cáo kiểm tra rơi trên đất.
Lục Hành ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi.
Lúc này anh ta mới nhận ra rằng, suốt cuộc đời này chỉ có Chương Tình là người yêu anh ta một cách vô điều kiện.
Nhưng anh ta đã để vuột mất cô.
Anh ta đã vuột mất người yêu mình nhất.
2
Ba năm sau, Lục Hành lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Chương Tình.
Lần này là trong buổi ra mắt sách mới của cô, với tư cách là một người hâm mộ.
Ba năm kể từ khi rời xa Lục Hành, Chương Tình đã cầm bút trở lại và bắt đầu sáng tác.
Cô cũng đã thu hút một lượng lớn độc giả và người hâm mộ.
Lục Hành là người kín tiếng nhất trong số những người hâm mộ của cô, nhưng cũng là người giàu có nhất.
Anh ta từng thuê cả trăm người để tranh giành mua sách mới của Chương Tình ngay khi phát hành, chỉ để có được chữ ký của cô.
Bạn bè của Lục Hành đã từng mắng anh ta mất trí, cho đến khi họ biết được tác giả đó chính là Chương Tình, đều lặng im không nói gì.
Lục Hành cầm cuốn sách đó, ngồi trước mặt Chương Tình và nhận ra rằng cô trông còn xinh đẹp hơn trước.
Mỗi fan hâm mộ trong buổi phát hành sách đều có một phút để đối thoại trực tiếp với Chương Tình.
Lục Hành muốn nói với cô rằng, trong ba năm qua, anh ta đã học được rất nhiều điều.
Anh ta muốn nói với cô rằng mình đã biết cách yêu, biết cách yêu Chương Tình.
Anh ta muốn nói rằng anh ta rất nhớ cô.
Nhưng tất cả những lời đó đều tan biến ngay khi anh ta nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh cô.
Người đàn ông ấy nhẹ nhàng hôn lên má Chương Tình, luôn chăm chú theo dõi mọi hành động của cô như một trợ lý.
Biểu cảm hạnh phúc của Chương Tình khiến sắc mặt của Lục Hành trở nên trống rỗng.
Lỗ hổng trong lồng n.g.ự.c của anh ta giờ đây không thể lấp đầy được nữa.
Lục Hành bây giờ mới thật sự nhận ra rằng Chương Tình sẽ không bao giờ thuộc về anh ta nữa.
Tất cả những gì anh ta muốn nói biến thành một câu đơn giản khi lên đến miệng.
“Chúc em hạnh phúc.”
Biểu cảm của Chương Tình không hề thay đổi, cô chỉ đáp lại một câu “Cảm ơn” như với bất kỳ người hâm mộ nào khác.
Lục Hành ôm cuốn sách có chữ ký của Chương Tình về nhà.
Nếu Chương Tình đến đây, cô sẽ nhận ra ngôi nhà này vẫn quen thuộc như xưa.
Quen thuộc đến nỗi, mọi thứ vẫn y hệt như khi cô rời đi.
Lục Hành ôm cuốn sách và nằm xuống chiếc ghế sofa mà Chương Tình yêu thích nhất, chiếc ghế mà anh ta đã ngủ suốt ba năm qua.
Anh ta nhận ra rằng, khi nằm trên chiếc ghế này, anh ta có thể mơ thấy cô, nhưng cũng không phải lúc nào cũng vậy.
Anh ta bắt chước dáng vẻ của Chương Tình, chìm sâu vào chiếc ghế mềm mại, và cũng chìm sâu vào bóng tối tĩnh lặng.
Lục Hành nghĩ, chỉ cần ngủ thôi, vì khi ngủ anh ta mới có thể gặp lại Chương Tình.
Trong màn đêm vô tận, Lục Hành nhắm mắt lại và chìm vào giấc mơ, mơ thấy Chương Tình và… Không muốn tỉnh dậy nữa.
Hoàn.