Hoa Hải Đường Lấn Át Hoa Lê
Ta không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại gặp được Trầm Ký Bạch.
“Trầm ca ca, ta đã ngưỡng mộ huynh từ lâu, huynh có thể…”
Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau hòn non bộ.
Ôi chao mẫu thân của ta ơi.
“Đây là vị tiểu thư nhà nào mà dám cả gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám cùng nam nhân ngoại gia tư tình.”
Ta thò đầu ra muốn lén nhìn cho rõ là ai, nhưng đột nhiên thấy một đôi lông mày thanh thú rất quen thuộc, ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
“A Đường.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Bước chân ta liền khựng lại.
Hắn phát hiện ra ta rồi.
Ta biết bí mật của Trầm Ký Bạch rồi, liệu hắn có trách ta phá hỏng chuyện tốt của hắn không?
Nhưng Trầm Ký Bạch vui buồn không lộ ra mặt, ta không thể nhìn ra hắn có tức giận hay không.
“Nữ nhi cần giữ gìn danh tiết, những lời này sau này không được nói nữa.”
Huynh ấy nhẹ nhàng khiển trách cô nương kia một câu, rồi bước về phía ta.
Chúng ta sóng vai bước đi, suốt quãng đường không nói một lời.
Ta chịu không nổi sự im lặng này, cười nói để phá tan bầu không khí: “Biểu ca thật có phúc, ở kinh thành có không ít cô nương ngưỡng mộ huynh đó.”
“Ừ?”
Huynh ấy ngẩng đầu quan sát ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Tự nhiên ta cảm thấy có chút không thoải mái.
“Đôi khuyên tai san hô ta tặng hôm trước, sao không thấy muội đeo?”
Khuyên tai?
Ta chợt nhớ ra.
Trầm Ký Bạch ra ngoài làm việc, hôm trước về có mang theo một số lễ vật, khiến cho các tỷ muội trong nhà họ Trầm ai cũng vui mừng.
Lúc đó ta đứng ở góc phòng, không hề nghĩ hắn sẽ mang đồ cho mình.
Nhưng không chỉ mang, hắn còn đích thân đưa hộp quà đến trước mặt ta.
Khi đó ta đang ngẩn ngơ, phải một lúc lâu mới định thần lại.
“Không muốn nhận à?”
Giọng hắn cuối câu mang theo vẻ hài hước, âm thanh trong trẻo và dịu dàng, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng ta.
Ta không hiểu sao, vội vàng nhận lấy đồ, nhỏ giọng nói: “Đa tạ biểu ca.”
Đùa sao, ta chỉ là một cô nhi.
Ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Chủ nhà đưa đồ cho, ta còn dám không nhận.
Tất nhiên, nhận là một chuyện, dám đeo hay không là chuyện khác.
Đêm đó về, ta mở ra xem, di mẫu bên cạnh hét lên kinh ngạc:
“Đây là hồng san hô nổi tiếng của Đông Hải, giá trị vô cùng đắt đỏ, vậy mà gia chủ lại tặng nó cho con.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của di mẫu.
…
Suy nghĩ của ta quay về hiện tại, Trầm Ký Bạch nhìn chằm chằm ta, dường như đang chờ câu trả lời.
Ta không biết làm sao, đành miễn cưỡng đưa ra một cái cớ:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hồng san hô quý giá, sợ rằng đeo rồi sẽ mất, nên ta đã cất giữ rất kỹ lưỡng.”
“Vậy sao?”
Giọng hắn không thể hiện cảm xúc, nhưng lòng ta thì lo lắng không yên.
Thực ra, khi ta đến nương nhờ Trầm phủ, Đại phu nhân không hề vui vẻ.
Mạnh gia ta ở Giang Nam từ xưa đã rất nổi tiếng về việc sản sinh ra nhiều mỹ nhân.
Mà ta, là trưởng nữ của chính thất, lại càng xuất chúng hơn.
Từ nhỏ ta đã phát triển tốt, n.g.ự.c nở nang, qua tuổi cập kê đã bắt đầu thấy rõ vẻ yểu điệu thướt tha.
Khi mẫu thân còn sống, thường hay trêu chọc ta.
Nói rằng nếu sau này tìm được phu quân, chắc chắn người ấy sẽ ngày đêm không nỡ rời xa ta.
Khi đó ta không có cảm giác gì, cho đến khi thấy trong mắt Trầm phu nhân lộ rõ sự kiêng dè.
Lúc đó ta mới hiểu ra.
Trầm phu nhân xuất thân từ danh môn, đương nhiên không thích một cô gái xuất thân từ gia đình nhỏ bé mà dung mạo lại quá đỗi xinh đẹp như ta.
Huống chi ta hiện tại còn đang sống nhờ nhà người.
Dưới gối bà có hai người con trai, trưởng tử hiện là Kinh Triệu Doãn của Đô Thành, đồng thời là gia chủ của nhà họ Trầm, rất được Hoàng thượng yêu mến, tiền đồ rộng mở.
Thứ tử vừa mới làm lễ đội mũ, đang nỗ lực ôn thi khoa cử, đây chính là thời điểm quan trọng.
Lúc này trong phủ lại có một cô nương xinh đẹp đến ở, ai mà không bất an.
Nhưng Trầm phu nhân có lòng Bồ Tát, không nỡ từ chối ta ngay lập tức, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của di mẫu ta.
Ta trong lòng vô cùng cảm kích, luôn luôn cẩn trọng trong cách sống ở phủ, lúc nào cũng chú ý đến lời nói và hành động của mình, sợ sẽ bị người khác bắt lỗi.
Bà thấy ta hiểu chuyện, biết điều, lâu dần đối đãi với ta cũng hòa nhã hơn.
Lần đầu tiên ta gặp Trầm Ký Bạch là khi hắn tan triều trở về.
Hắn có đôi mày thanh tú, dáng vẻ nghiêm trang, bộ quan phục mặc trên người hắn như tuyết mới phủ lên vai.
Ta nghe thấy người gác cổng cung kính gọi hắn là gia chủ, lúc đó mới biết hắn chính là đại công tử của Trầm gia, Trầm Ký Bạch.
Trong tay hắn cầm một cuộn sách, khi bước đi, vạt áo phấp phới như mây trôi, phong thái ôn hòa và nho nhã.
Từ xa nhìn lại, hắn không giống như vị gia chủ nghiêm khắc mà hạ nhân khiếp sợ, mà tựa như một công tử thế gia, vừa thanh nhã vừa cao quý.
Ta lập tức bị cuốn hút.
Giang Nam vốn phú quý, nhưng cũng hiếm thấy người như vậy.
Hắn quả nhiên như lời đồn đại.
Người tựa như ngọc, là một công tử vô song.
Khi thấy ta, Trầm Ký Bạch hơi sững sờ, sau đó khẽ gật đầu chào, rồi lướt qua ta.
Hắn mang theo mùi hương nhẹ nhàng của gỗ trầm, như tuyết còn vương trên cây thông trong ngày đông, thoáng qua rồi tan biến.