Sau Khi Thất Tình, Tôi Kêu Gào Trong Giấc Mơ Của Đại Ca Học Đường

Rate this post

Sau khi thất tình, tôi bắt đầu mơ thấy đại ca học đường.

Trong mơ anh ta giúp tôi đánh bạn trai cũ.

Tôi vừa khóc vừa hú hét cổ vũ như Tarzan.

Sau nhiều ngày mơ liên tục…

Đại ca học đường tức giận đến tìm gặp tôi: “Tôi đánh hắn giúp em, em đừng kêu gào trong giấc mơ của tôi nữa.”

1

Tin tức chấn động: Đại ca học đường đánh bạn trai mới của hoa khôi.

Cả trường học đều nổ tung, mọi người đều xì xào bàn tán: “Đại ca học đường tức giận vì hồng nhan đây mà!”

Không ai biết hồng nhan là tôi.

Đám bạn cùng phòng ôm đồ ăn chạy vào ký túc xá hú hét: “Thật không ngờ đại ca học đường lạnh lùng lại có thể anh dũng như vậy!”

Tôi sợ hãi run rẩy, vội cúp máy.

Ngay giây sau, có tin nhắn của đại ca học đường gửi đến: “Lạnh không?”

Tôi quyết định giả vờ không thấy tin nhắn này.

Bạn cùng phòng ăn mừng thay tôi: “Sở Huỳnh ơi, tên khốn Cố Thụy bị đánh rồi!”

Tôi mở hộp cơm ăn đùi gà.

Bất kể là ai, một khi nghe tin bạn trai cũ bị đánh chắc chắn đều rất vui mừng.

Tôi và Cố Thụy yêu đương ba năm.

Một tuần trước, Cố Thụy đơn phương tuyên bố chia tay.

Ngay hôm sau, hắn đã sánh vai bên cạnh hoa khôi Liễu Linh Linh.

Cố Thụy theo đuổi cô ta vô cùng rầm rộ.

Sau khi chia tay tôi, ngay tối hôm đó, hắn dùng những câu văn lãng mạn nhất thổ lộ tình cảm trên bức tường tình yêu, thu hút hầu như sinh viên trong trường đến xem.

Một lúc sau, Liễu Linh Linh xuất hiện, thẹn thùng đồng ý.

Đêm ấy, tôi bắt đầu mơ thấy Cố Thụy bị đánh.

Trong mơ, tôi vẫn biết với thể trạng của tôi, cái mặt dày của hắn còn chưa bị tát cho sưng đỏ thì tay tôi đã đau trước rồi.

Vì vậy tôi mơ thấy đại ca học đường đánh hắn thay tôi từng đấm từng đấm, còn mình thì đứng bên cạnh hú hét cổ vũ.

Sau nhiều ngày mơ liên tiếp…

Đại ca học đường tức giận tới tìm tôi: “Tôi đi đánh hắn, em đừng kêu la trong giấc mơ của tôi nữa.

2

Tôi: “???”

Đại ca học đường phẫn nộ: “Chính em muốn vậy mà.”

Tôi vậy mà có chung giấc mơ với đại ca học đường.

Tôi kích động: “Như thế không tốt à?”

Một đứa con ngoan trò giỏi từ nhỏ đến giờ chưa từng vi phạm nội quy như tôi sắp đi đánh nhau rồi.

Trái tim nhỏ bé này thật sự rất phấn khích.

Đại ca bảo tôi thêm Wechat: “Vì giấc mơ của chúng ta, tôi chỉ có thể thay trời hành đạo.”

Ai mà ngờ anh chọn địa điểm đánh nhau là sân thể dục, thậm chí còn chỉ cho tôi vị trí đứng ngắm, chính là khán đài.

Đi xem chứ, người có thể trở thành đại ca học đường đương nhiên không tầm thường.

Giờ phút này, tôi như trở thành người đặt hàng.

Tận mắt tôi chứng kiến Cố Thụy bị đánh như con gà con, không còn vẻ đẹp trai của ngày nào nữa.

Niềm vui ấy kéo dài suốt cả ngày.

Sau đó, tôi không còn mơ đi đánh bạn trai cũ, mà mơ thấy chú cảnh sát đến bắt mình.

Ngay hôm sau, đại ca học đường lại đến gặp tôi với quầng thâm to tướng trên khuôn mặt đẹp trai.

Tôi rét run: “Tôi đâu mơ về anh nữa đâu!”

Đại ca học đường bất lực: “Yên tâm đi, kẻ đánh nhau là tôi, nếu bị cảnh sát bắt, tôi sẽ không khai em ra.”

Tôi nức nở: “Tôi tìm hiểu rồi, chủ mưu sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật, tội của tòng phạm nhẹ lắm.”

Với mối hệ giữa tôi và đại ca học đường, tôi tin chắc anh ta sẽ phản bội tôi.

3

“Nếu bán đứng em, sau này tôi còn ngủ yên được à?”

Tôi: “… Cũng đúng.”

Chính khoảnh khắc xấu hổ này, điện thoại của hai chúng tôi cùng nhận một thông báo.

Liễu Linh Linh đăng bài trên tường: “Thẩm Tê Đình, xin anh đừng vì tôi mà giận chó đánh mèo lên bạn trai tôi nữa.”

Thẩm Tê Đình là tên của đại ca học đường.

Dưới phần bình luận có người phỏng đoán: “Vì gì vậy?”

“Đương nhiên là vì vướng mắc tình cảm.”

Tôi dè dặt hỏi: “Hai người từng có vướng mắc tình cảm hả?”

Rõ ràng hoa khôi đã nhận định đây là lỗi của Thẩm Tê Đình.

Thẩm Tê Đình gánh toàn bộ trách nhiệm.

Anh cười khẩy: “Tôi và cô ta thì có tình cảm gì!” Nói tới đây anh quay đầu nhìn tôi, “Có điều em có thể yên tâm ngủ là được.”

Ánh nắng chiếu sau lưng anh, đôi mắt cười và giọng nói dịu dàng của anh làm tôi ngơ ngác, trong đầu bỗng có một suy nghĩ.

Thì ra đại ca học đường đẹp trai đến vậy.

“Sao chỉ có mỗi giấc ngủ của tôi? Phải là giấc ngủ của chúng ta mới đúng!”

Thẩm Tê Đình mỉm cười: “Đúng, là giấc ngủ của chúng ta.”

Tôi đỏ mặt.

Xem ra tình trạng thiếu ngủ của tôi đã đến giới hạn rồi.

Về ký túc xá, tôi nghiêm túc hỏi bạn cùng phòng: “Nếu thường xuyên mơ thấy người lạ thì các cậu sẽ thế nào?”

Bạn cùng phòng của tôi khá có kinh nghiệm, vừa lên tiếng hỏi họ đã hỏi ngay câu trọng tâm: “Đẹp trai không?”

Tôi khựng lại vài giây: “… Có thể tính là đẹp.”

“Giống ai?”

“Giống đại ca học đường.”

Mấy đứa bạn của tôi nhìn nhau, lập tức chạy đến vỗ vai tôi.

“Thế thì cậu muốn làm gì thì cứ làm cái nấy! Đừng lãng phí!”

“Đang trong giai đoạn trưởng thành nhưng lại cô đơn, bọn tớ hiểu mà!”

“Chuyện này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, phải nắm chặt cơ hội vào!”

Tôi: “…” Hình như hướng đi câu chuyện không đúng lắm thì phải.

Tôi nhớ đến dáng người của Thẩm Tê Đình, lập tức đỏ mặt vùi mình vào trong chăn.

Ngày hôm sau, Thẩm Tê Đình gửi một biểu tượng cảm xúc: Bị bắt tại chỗ. JGP.

Tôi không còn mặt mũi gặp Thẩm Tê Đình nữa.

Cũng tại cả đêm trong giấc mơ tôi đều sờ cơ bụng của anh.

Bây giờ di dân đến hành tinh khác còn kịp không?

Thẩm Tê đình lại nhắn: Ăn đậu hũ của tôi thì đừng hòng chạy, mời tôi bữa cơm đi.

4

Cẩn thận ngẫm lại, gần đây đại ca học đường gặp tai bay vạ gió hơi nhiều.

Bắt người ta trút giận giúp tôi còn dâng hiến cơ thể không công đúng là không tốt lắm.

Con người tôi xưa giờ thành thật, cũng không muốn nợ ai.

Vậy nên buổi tối tôi rủ đại ca học đường đi chợ đêm.

“Đậu hũ ma bà, đậu hũ thiết bản, đậu hũ nhà làm, đậu hủ tích chỉ ngọc tử.”

Một bàn toàn đậu hũ.

Ngay cả lũ chó ở chợ đêm thấy cũng phải lắc đầu, quả quyết bỏ sang bàn bên cạnh.

“Thế nào? Đủ chưa?”

Đại ca học đường híp mắt: “Nhiều đậu hũ như vậy, tôi phải trả lại cho em thêm mấy lần đây?”

Xét theo những gì anh ta nói, rõ ràng anh ta đang nghi ngờ tính cách của tôi!

Tôi có phải loại con gái gây chuyện cả đêm đâu?

À, việc này cũng khó nói!

Vậy nên người xưa mới có câu làm gì cũng phải chừa lại đường lui cho mình.

Vì vậy tôi đỏ mặt nhưng vẫn tự tin nói: “Tôi không thể kiểm soát giấc mơ.”

“Ai biết được có phải em ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó không?”

“Tôi tự nhận nhân phẩm của mình không có vấn đề.”

“À, thế cần tôi nhắc nhở tiền tình không?”

“… Thôi thôi.”

Không phải chỉ nằm mơ đánh bạn trai cũ, sờ cơ bụng anh ta thôi sao?

Sao nghe cứ như con người tôi đồi bại lắm vậy!

“Có ăn thì phải có uống, tôi thấy bên kia có đậu hũ hoa quế, để tôi đi mua.”

Đại ca học đường không chỉ giỏi vũ lực mà cái miệng cũng rất lợi hại.

Đấu khẩu thua rồi, tôi chỉ biết chạy đi mua đồ uống.

Tên đại ca học đường ở sau lưng cười tôi.

Tôi chạy đến quán trà sữa: “Cho hai ly đậu hũ hoa quế, đá bình thường.”

Cái mặt nóng rực của tôi đang cần hạ nhiệt độ.

“Sở Huỳnh, sao cô lại tới đây? Vẫn còn độc thân hả?”

Tôi vừa nhìn lên liền thấy tên khốn Cố Thụy.

Liễu Linh Linh đi cùng hắn trêu chọc: “Cố Thụy à, xem ra bạn gái cũ của anh vẫn còn nặng tình lắm nên mới tạo ra sự trùng hợp gặp anh ở đây.”

Nghe vậy, Cố Thụy trừng mắt nhìn tôi: “Sở Huỳnh, tôi với cô đã chia tay, tôi cũng có bạn gái rồi, hy vọng cô đừng quấy rầy chúng tôi.

“Dừng dừng dừng! Hai người đúng là một cặp diễn viên trời sinh đấy! Tôi chúc hai người ba năm ôm hai đứa được chưa! Đúng là tự kỷ, ai rảnh mà đi theo dõi hai người hả!”

Xem tiểu thuyết hơi nhiều rồi đấy!

Có lẽ nhờ đấu võ mồm với đại ca học đường trong khoảng thời gian này, khả năng nói móc người khác của tôi đã được cải thiện.

Mọi sự uất ức tức giận dồn động khi chia tay hôm nay đều trút ra hết.

Ngờ đâu, Liễu Linh Linh lại cười nói: “Sở Huỳnh, cô vẫn chưa biết sự thật đúng không? Ba năm trước vốn dĩ Cố Thụy định bày tỏ với tôi, anh ấy ở bên cô chỉ do nhầm lẫn thôi.”

Câu này như quả bom nổ tung.

Tôi ngẩng đầu nhìn thái độ ngầm thừa nhận của Cố Thụy.

Tim tôi thắt lại.

Liễu Linh Linh thừa thắng xông lên, lời cô ta nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi: “Ba năm cô được ở bên Cố Thụy là do cướp của tôi.”

Tôi còn có thể nói gì đây?

“À, thế thì đây chắc là vấn đề của IQ rồi.” Tôi chân thành đề nghị, “Tốt nhất cô nên xem lại Cố Thụy đi, kẻo anh ta cũng lừa dối cô đấy.”