Vùng Đất Tự Do

Rate this post

Tài nhìn Marley một cách thờ ơ.

Hắn tin rằng cô nàng đang diễn kịch.

Vấn đề của Marley là cô ta trở mặt quá nhanh khiến cho mọi biểu hiện cảm xúc đều không đáng tin.

Marley hỏi:

– Anh muốn tôi làm gì ông ta?

– Ron sống độc thân đã lâu. Hắn không có nhu cầu với phụ nữ ư?

– Ngài tổng thống, nếu anh định dùng tôi để mồi chài Ron thì vì Chúa, xin anh hãy bỏ ý nghĩ ấy đi. Ron là một kẻ tâm thần. Tôi đã từng thấy Ron hành hạ một người phụ nữ đến mức cô ta phát điên. Lý do duy nhất khiến ông ta chưa động vào tôi là vì sợ Quintus. Tôi đã cố gắng tránh người đàn ông này xa nhất có thể. Vì Chúa lòng lành, xin anh.

Marley nói, giọng gần như khóc.

Ánh mắt của Tài dần trở nên khó chịu.

Hắn khó chịu với Marley và khó chịu với chính bản thân hắn. Cuộc nói chuyện này thật kinh khủng.

Tài đã chiến đấu với những người đàn ông mạnh nhất ở Vùng đất Tự Do và hắn chưa bao giờ cảm thấy chán ghét chính bản thân mình như lúc này. Hắn đang tìm cách thao túng một cô gái, ép buộc cô ta làm việc cho hắn. Trong phút chốc, hắn cảm thấy mình cũng thâm hiểm và tàn nhẫn như Quintus.

– Marley, tôi chưa bao giờ tính chuyện buộc cô phải ngủ với hắn. Chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi đã làm tôi buồn nôn. Tôi đang cố tìm hiểu Ron, xem điểm yếu của hắn ở đâu.

– Ông ta là người không có điểm yếu. Ông ta làm việc chăm chỉ và tận tụy, không màng đến tiền bạc, vật chất, cũng không say mê phụ nữ.

– Hừm, vậy thì hãy nói lại cho tôi nghe về người phụ nữ mà cô vừa nhắc đến.

Ánh mắt của Marley trở nên mông lung:

– Cô ta là một người phục vụ bàn ở quán rượu. Đó là một cô gái trẻ, xinh xắn và dễ thương. Ron đã nhiều lần cho cô ta tiền. Hai người cũng đã ngủ với nhau, nhưng Ron ngủ với cô ta không phải vì nhu cầu sinh lý mà vì ông ta muốn làm cho cô ta mất cảnh giác. Cuối cùng cô ấy đến ở hẳn với Ron. Đó là điểm khởi đầu của một quá trình tẩy não rất hiệu quả chỉ kéo dài trong ba tháng. Cứ mỗi lần tôi đến gặp ông ta lại thấy cô ấy thay đổi một chút. Trước đây cô ta là một người hoạt bát, nhưng dần dần trở nên câm lặng và không dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Vào một ngày nọ, Ron ra lệnh cho tôi đến dự tiệc tại nhà ông ta cùng với một vài Đại Biểu cấp cao. Chúng tôi uống rượu, nhảy và ca hát cho đến mười hai giờ đêm thì Ron nói rằng ông ta có món quà đặc biệt cho các vị khách quý. Ron cho gọi cô ta. Cô gái tội nghiệp ấy chậm rãi bước ra giữa căn phòng tựa như người đang mộng du, cơ thể trần truồng phơi bày trước ánh mắt hau háu của hàng chục người xa lạ, trên tay cầm một con dao và sau đó cô ấy bắt đầu vừa khiêu vũ vừa tự rạch lên cơ thể của mình cho đến khi mất máu quá nhiều mà chết. Tôi chưa bao giờ chứng kiến điều gì như thế. Ron cam đoan với khách mời rằng cô ta không dùng thuốc giảm đau. Tất cả những người tham gia bữa tiệc ấy đều kinh hoàng. Tôi đã tìm cách trốn về trước nhưng Ron đã buộc tôi ở lại chứng kiến cuộc hành quyết từ đầu đến cuối. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy ghê tởm Ron và thương hại cho cô gái mà tôi không biết tên.

Tài quát khẽ:

– Chuyện đó xảy ra lâu chưa?

– Từ lúc Jackson vẫn còn làm Tổng thống. Jackson biết chuyện này nhưng ông ta đã làm ngơ.

– Thật không ngờ. Trông Ron lúc nào cũng chỉn chu mà lại bệnh hoạn như vậy. Quintus có biết chuyện này không?

– Tôi nghĩ rằng ông ta biết, mặc dù tôi chưa bao giờ dám báo cáo với Quintus bởi sợ bị Ron trả thù. Không điều gì qua được mắt của Quintus. Ông ta là người hết sức tinh tường.

Tài hơi ngả người ra đằng sau, tựa lưng vào thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau, suy tính.

– Quan hệ giữa Ron với Tom như thế nào?

– Mọi người đều biết Ron là một kẻ tham vọng và ông ta muốn leo lên các chức vụ cao hơn, điều mà Tom xem là một mối đe dọa.

– Nhưng Quintus tin Tom hơn và nếu có chuyện xích mích giữa hai người tất hắn sẽ chọn Tom. Quintus không đời nào giao các chức vụ quá cao cho một thằng tâm thần như Ron. Ồ, ta đang nghĩ đến một giải pháp. Nếu có thể khiến cho Ron hận Tom đến mức sẵn sàng bán đứng người này cho chúng ta thì ta có thể thông qua Tom mà tiếp cận những thông tin tuyệt mật bên phía Pedius.

Marley khẽ run người lên:

– Anh đang toan tính điều gì vậy?

Tài nhìn thẳng vào mắt Marley:

– Marley, tôi cần cô làm cho tôi một việc.