Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!

Rate this post

Đại ca à, sao anh cứ ăn bánh mì hoài vậy? Em nhớ anh cũng đâu có thiếu thốn lắm?

Một thanh niên với mái đầu đỏ chót chán nản nhìn đại ca của mình. Sáng nào gặp cũng thấy cậu ăn bánh bì riết mà y cũng muốn ngán tới cổ thay luôn rồi.

– Thì là tiết kiệm đó! Mày không thấy ông đây đã hai mươi mấy tuổi vẫn chưa tự lực kiếm được một căn nhà nhỏ à? Ăn cho dữ vô rồi mốt ra gầm cầu mà ở chắc?

“……..”

Đó lại nữa rồi..mới nói có một xíu thôi mà ông đại ca này đã lên cơn muốn chửi người. Công lực thật sự quá là thâm hậu đi.

– Mà anh Tình này, tối nay chúng ta sẽ đến nhà hàng Thế Sương ấy! Ông chủ ở đó đã ba tháng rồi không nộp thuế!

– Gì ba tháng? Tụi bây làm ăn cái đ*o gì vậy? Không có anh mày ra mặt là chả làm nên cái qu** qu* gì hết!

– Ái, anh cứ chửi hoài! Cũng anh thôi, nào là nói nếu nhà nào có con nít cụ già thì không nên chèn ép. Cũng chả biết làm xã hội đen hay đi làm từ thiện!

Thanh niên tóc đỏ hậm hực nói. Làm như y muốn lắm ấy. Không phải nhờ phước đức của đại ca để lại sao?

– Nói nhiều quá, tối nay đi với tao! Ồn ch*t m* đi được!

Nói xong Thẩm Lạc Tình cũng mất hứng mà rời đi. Cái kiếp xã hội đen gì đâu mà chán như ruồi bu. Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy phát ớn!

Mà lần trước đến nhà hàng đó cũng không tệ. Hừm….xem ra hôm nay lại tốn kha khá tiền rồi. Kệ vậy, lo cho bụng trước rồi mới có sức!!

Nghĩ nghĩ liền lập tức vui vẻ trở lại. Chỉ là cậu không ngờ lần đi đòi nợ này lại gặp phải một con sói xám có dính dáng tới sau này của cậu…

………….

– Phan tổng, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Thế Sương rồi! Thời gian là tám giờ đúng ạ!

Nam thư ký khẽ cúi đầu nói với sếp tổng của mình. Nhưng mà hình như người kia có vẻ không để tâm lắm.

– Ừ, tôi biết rồi!

Kẻ kia thở ra một hơi. Sau đó âm trầm đáp lại thư ký của mình. Ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào khung hình trước mặt. Trong đôi mắt lạnh nhạt thoáng lên chút dịu dàng, chút buồn phiền chua chát.

“Vũ Vũ…rốt cuộc em muốn đối xử với tôi thế nào nữa đây?”

Nhìn bức hình hai chàng trai khoác vai nhau cười đùa vui vẻ. Trái tim hắn như tan ra thành trăm mảnh. Đường đường là Phan Diệp Chân – tổng giám đốc của Phan thị hùng mạnh – ấy vậy mà lại si tình mãi một người không thuộc về mình. Có phải là ngốc quá rồi không?

Đặt khung hình xuống bàn một cách trân quý. Hắn bắt đầu trở về với dáng vẻ vốn có. Lãnh khốc, âm trầm mà người ta thường thấy.

“Thật muốn gặp lại em….Vũ Vũ…”

………..

Tối hôm ấy tại nhà hàng Thế Sương.

– Đại ca, anh là đi đòi nợ đó hả?

Thanh niên tóc đỏ Lý Sâm mắt cá chết nhìn vị đại ca đáng kính đang không ngừng vung đũa gắp thức ăn loạn xạ. Thiệt là tình, nói đi đòi nợ lại thành ra ngồi đây uống bia ăn lẩu. Cũng không biết người trước mặt lấy đâu ra dáng dấp của một tên côn đồ bất lương nữa!?

– Mày nói nhiều quá, không ăn thì phắn lẹ bố đ*o tiễn. Còn nữa, ông chủ chưa có lộ mặt mày gắp cái lờ gì?

Thẩm Lạc Tình liếc háy tên đàn em nhiều chuyện. Tiếp đó là thưởng thức mỹ vị trước mặt. Chậc, bán ngon như vậy hèn gì đông muốn chết. Ấy vậy mà lại không đóng thuế? Đúng là keo đến mức bủn xỉn.

Phải nói rằng cả khu phố này có ai mà không biết đến danh tiếng lừng lẫy của Thẩm Lạc Tình. Một thanh niên đánh đấm không cần xem mặt. Mới mười lăm tuổi đã một mình chấp hết năm đứa du côn. Chưa kể ra tay lại không có chút nhân nhượng. Cầm băng đi đánh nhau còn nhiều hơn số lần cậu đi mua đồ ngon để ăn. Có thể nói là một nhân vật lớn khét tiếng người nghe người sợ.

Còn về phần cảnh sát tại sao lại để yên cho cậu thì cái này cũng phải nói đến ba chữ quan hệ tốt. Chả biết số của Thẩm Lạc Tình hên đến đâu mà quen cả một vị cảnh sát cấp cao. Gia thế cả cậu và người kia lại đều là hàng khủng khiến cho không ai dám hó hé. Cũng vì thế mà Thẩm Lạc Tình có làm gì cũng không ai muốn xía vào.

Nhưng mà ít ra cậu cũng không phải là phường ác độc gì. Chỉ là nếu có tên nào rãnh quá kiếm chuyện với băng của cậu thì cậu đương nhiên sẽ không nhân nhượng rồi. Ngày thường thu thuế bảo kê cũng không phải gọi là nhiều gì. Cũng xem như là có qua có lại thôi. Cậu giúp bọn họ đuổi mấy tên khốn đến phá quán. Họ trả tiền cho cậu thế là huề thôi!

– Mà sao nay mày rãnh vậy? Không đi với anh Phi của mày à?

– Là anh rủ em đi chung thì có!! Còn nữa ông Phi ổng bận muốn chết. Anh tưởng làm cảnh sát nhàn lắm sao?

– Ừ, nhàn thật mà!

“………..”

Cái vị cảnh sát mà họ nói đến có tên là Phi. Còn họ thì không rõ lắm. Nói chung thì cũng không rãnh hỏi họ làm gì. Trao đổi điện thoại liên lạc với nhau là xong.

Mà nói ra thì lúc đầu đám đàn em còn tưởng là cảnh sát Phi có ý với đại ca của mình. Ai mà dè người ổng nhắm trúng lại là thanh niên tóc đỏ bốc đồng lại có chút trẻ con Lý Sâm. Đối với Thẩm Lạc Tình thì điều này vô cùng tốt. Bởi lẽ mỗi lần có làm gì quá quắc thì lôi thằng em mình ra xin lỗi ổng là được. Chậc, lời!