Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào
Hôm nay khi tỉnh lại, Thu Minh Thù bỗng nhiên nhìn thấy một dấu chấm hỏi toả ánh vàng kim trước mắt.
Thu Minh Thù: “?”
Không hề nghi ngờ, dấu chấm hỏi này đương nhiên là do hệ thống hoạ quốc Yêu Phia kia vẽ ra, nhưng sau khi hắn xuyên qua thế giới này, hệ thống rất rất ít tương tác với hắn, thậm chí khi hắn chủ động đặt câu hỏi, hệ thống có thanh âm lạnh băng kia cũng không thèm để ý tới hắn, nhưng hôm nay dấu chấm hỏi màu vàng kim ở trước mặt hắn lại là chuyện gì đây?
Tâm trí Thu Minh Thù khẽ nghĩ, duỗi tay chọc vào dấu chấm hỏi, màu vàng kim trên dấu chấm hỏi nháy mắt phân tán thành những đốm sáng loang lổ, sau đó chúng hình thành một hàng chữ.
“Nhiệm vụ: Cứu hoàng đế bị bắt cóc tại hậu cung, đem người mang về Hòe Ngọc Cung.”
“Khen thưởng: Một lần rút thăm cơ hội trúng thưởng đạo cụ.”
Chỉ có đơn giản hai câu như vậy, mặc kệ Thu Minh Thù chọc chọc như thế nào, hay dùng suy nghĩ xem xét hai hàng văn tự, rốt cuộc hắn cũng không tìm không tin tức nào khác.
Thu Minh Thù: “……”
Chuyện gì đang xảy ra? Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiệm vụ?
Hướng dẫn nhiệm vụ đâu? Bản đồ đâu? Giải thích nhiệm vụ đâu? Đang yên đang lành hoàng đế Nghiêu Quốc sao lại chạy đến hậu cung? Tại sao bị người ta bắt cóc? Hắn rốt cuộc bị ai bắt cóc? Là đã bị bắt cóc hay chưa bị bắt cóc? Rốt cuộc là bắt cóc khi nào?!
Thu Minh Thù đờ đẫn nhìn giao diện nhiệm vụ trước mặt, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Càng làm cho hắn cảm thấy bất lực là, đã xuyên qua nơi này lâu như vậy, sau khi thích nghi với hệ thống ác quái này, hắn cũng cảm thấy việc nó giao một nhiệm vụ không đầu không đuôi này là một điều hết sức bình thường.
Được rồi, mặc kệ nhiệm vụ này có khó khăn như thế nào, nhưng khen thưởng cùa hệ thống thật sự khiến hắn động tâm.
Hắn ngồi dậy, một mặt thuần thục rửa mặt chải đầu, thay y phục và trang điểm, một mặt bắt đầu suy nghĩ chuẩn bị đi cứu người.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, gặp được hoàng đế tuổi trẻ tốt bụng nhiệt tình, Thu Minh Thù có chút không đành lòng, tuy rằng tên kia đã lên làm hoàng đế, nhưng cũng không phải là kiểu thân phận tôn quý như hắn nghĩ, thế mà lại bị bắt cóc trong hoàng cung của chính y, y đã trêu chọc đến người nào? Làm thế nào để sống sót qua nhiều năm như vậy?
Cho dù là nhiệm vụ hay không, xét đến lúc trước đối phương đã từng cho hắn khoảng 10 điểm giá trị kinh diễm, hắn cần phải tìm cách cứu người.
Vấn đề bây giờ là, Hoàn Ý đang ở đâu?
Với kỹ năng trước đây của hắn, việc đối phó với bọn bắt cóc không khó, chỉ là cơ với cơ thể hiện tại này, không biết có lăn lộn nổi không.
Thu Minh Thù nghĩ như vậy, vừa lúc trang điểm xong, hắn đứng dậy nhìn gương một lát, cất tiếng gọi Tú Hạ vào. Tú Hạ bưng bữa sáng tới, lại dọn dẹp ở trong phòng, cúi đầu nghiêm túc làm việc, Thu Minh Thù buông gương, mắt nhìn Tú Hạ bận rộn, thấp giọng gọi tên của đối phương.
Tú Hạ vội vàng ngẩng đầu, thấy dung nhan xinh đẹp được trang điểm của Thu Minh Thù, nàng nhất thời ngơ ngẩn, một chút giá trị kinh diễm chậm rãi hiện lên từ trên đỉnh đầu của nàng.
“Nương nương, làm sao vậy?” Tú Hạ nhỏ giọng hỏi, sợ âm thanh của mình quá lớn, làm phiền mỹ nhân.
Nhìn giao diện giá trị kinh diễm tăng lên một chút, Thu Minh Thù vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt cười nói: “Không có việc gì, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo ta.”
Cho dù là một chút giá trị kinh diễm cũng không thể buông tha, hoàn thành thu hoạch hằng ngày, tâm tình Thu Minh Thù khá tốt, thuần thục phun ra ngụm máu, sau đó xoa xoa khóe môi, vẫy tay bảo tú hạ lui ra Tú Hạ, bắt đầu chuẩn bị đi cứu người.
Tú Hạ ra khỏi phòng, trong Hòe Ngọc Cung chỉ còn lại một mình Thu Minh Thù, hiện tại Thu Minh Thù còn không biết đi đâu tìm Hoàn Ý, nếu tùy tiện đem chuyện này truyền ra ngoài, không nói đến những người khác có tin hắn hay không, lỡ như những kẻ bắt cóc chưa có ra tay, thì hắn sẽ rút dây động rừng, tương lai Hoàn Ý sẽ còn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Hiện tại chỉ có thể đi đến cung của Hoàn Ý nhìn xem, nghe nói y bị hậu cung của chính mình ép vào một góc bên trong thiên điện, cũng không biết nơi đó có xa hay không……
Thu Minh Thù nghĩ xong, đẩy cửa đi ra ngoài, bước một chân, đột nhiên nhớ đến chuyện của hắn đã trải qua cùng hoàng đế.
” 100% được đỡ khi ngã xuống đất”?
Hắn có nên dùng thử biện pháp này để triệu hồi Hoàn Ý?
Hành động của Thu Minh Thù từ trước đến nay đều mạnh mẽ, nghĩ đến đây không có nửa ý muốn do dự, lập tức nhắm mắt ngã quỵ về phía trước.
Sau một lát, Thu Minh Thù cảm giác vòng eo của mình bị người khác nâng lên.
Thật sự có tác dụng!
Thu Minh Thù mở to mắt, nhìn người đang đỡ hắn.
Sau đó hắn cứng đờ.
“Tú Hạ?” Thu Minh Thù chớp chớp mắt.
Tú Hạ đỡ Thu Minh Thù đứng thẳng lại, mặt mày có chút mờ mịt.
Thu Minh Thù ho hai tiếng, sau khi đứng vững, hỏi: “Ngươi không phải đã rời khỏi Hòe Ngọc Cung sao?”
Tú Hạ gật gật đầu, vội vàng đáp lại: “Nương nương, nô tỳ nhớ tới lúc nãy chưa mang bát thuốc về, nên quay lại lấy, vừa lúc thấy nương nương té ngã, nô tỳ không suy nghĩ nhiều, chờ tỉnh táo lại đã đến kế bên nương nương” Nàng thật cẩn thận đỡ Thu Minh Thù, có chút lo lắng hỏi: “Nương nương, người có sao không? Rõ ràng người đã khoẻ hơn sau khi tịnh dưỡng hai ngày mà, sao lạt đột nhiên té xỉu?”
Thu Minh Thù lắc đầu, ngăn Tú Hạ nói tiếp, tuy rằng Tú Hạ lo lắng, nhưng Thu Minh Thù kiên trì như vậy, nàng chỉ có thể xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh Tú Hạ biến mất ngoài điện, Thu Minh Thù mới nhịn không được thở dài, cái kỹ năng “100% được đỡ khi ngã xuống đất” không chỉ để triệu hồi một mình hoàng đế, mà là triệu hồi người ở gần hắn.
Xem ra không thể trục lợi từ cách này, đích thân Thu Minh Thù phải đi tìm người.
Hắn rời khỏi Hòe Ngọc Cung, đi dọc theo hành lang không bao lâu, liền gặp vài tên hộ vệ đang tuần tra, bọn họ chính là người mà Thu Minh Thù đang cần, đầu tiên thu được vài điểm giá trị kinh diễm từ trên người mấy tên này, sau đó mới mở miệng dò hỏi cung mà Hoàn Ý đang ở.
Trước đây, Thu Minh Thù cũng đi loanh quanh thường xuyên, nhưng từ trước đến giờ, hắn luôn im lặng không nói chuyện với bất kì kẻ nào, bọn họ cũng biết hắn muốn thu thập giá trị kinh diễm, chỉ cho rằng hắn là người lạnh lùng và cao ngạo, khó có thể ở chung, hiện tại thấy Thu Minh Thù chủ động nói chuyện, hơn nữa giọng điệu lại ôn nhu hiền hoà, lập tức kinh ngạc, vài người còn tranh câu trả lời, thậm chí có người còn rất nhiệt tình tìm giấy bút, vẽ bản đồ cho Thu Minh Thù.
Thu Minh Thù nhận lấy bản đồ, chân thành mỉm cười, cảm tạ mấy tên hộ vệ nhiệt tình này, sau đó xoay người rời đi.
Một số tên hộ vệ bị nụ cười của hắn làm cho cứng đờ, mặt đỏ tay hồng mà sững sờ đứng tại chỗ, chờ khi hắn rời đi đã lâu, mới từ từ tỉnh táo.
Mà bên kia, Thu Minh Thù vừa đi vừa nhìn bản đồ, sắc mặt dần dần trở nên kỳ lạ.
Không vì điều gì khác, đơn giản là hậu cung này thật sự quá lớn, khoảng cách cũng là quá xa.
Dựa theo những gì được vẽ trên bản đồ, Hoè Ngọc Cung nơi hắn ở cùng với cung điện của Hoàn Ý, gần như là đi một đường chéo qua hết bản đồ, mà xét theo khoảng cách hiện tại, nếu đi bằng cơ thể này, ít nhất phải tốn cả ngày.
Hắn còn nhớ rõ, trước đó không lâu, Hoàn Ý nói y chỉ tùy tiện đi vào Hòe Ngọc Cung, hơn nữa lúc Thu Minh Thù té ngã, y vừa vặn đỡ được hắn, rốt cuộc hoàng đế Nghiêu Quốc rãnh rỗi bao nhiêu, mới có thể “Tùy tiện đi dạo” tới Hòe Ngọc Cung?
Thu Minh Thù buông bản đồ xuống, thở một hơi dài, nhìn chân tay gầy guộc của mình, cảm giác nếu đi một chuyến này, hắn có lẻ sẽ mất nữa cái mạng.
Nhưng nếu tìm kiệu để ngồi, thì lại quá khoa trương, hắn là đi cứu người, chứ không phải gây sự chú ý với bệ hạ trước mặt mọi người.
Quên đi, cứ đi một bước thì tính một bước, không chừng hắn sẽ tìm được hoàng đế ở các cung lân cận, đi qua một đường này, vừa lúc có thể quan sát tình huống trong hậu cung.
Thu Minh Thù tiếp tục đi lên phía trước, ngang qua mấy cung điện, mấy nơi này đều rất yên ắng, không nhìn ra có điều gì đặc biệt, cũng không nhìn ra bên trong có những người kỳ lạ nào hay không, tiếp theo hắn đi qua một hoa viên, rốt cuộc đến một nơi rất náo nhiệt.
Nhiều bức tường của cung điện này bị huỷ đi, có vẻ rộng lớn vô cùng, mà ở giữa cung điện, giống như một cái quảng trường, trong đó có cả nam lẫn nữ đang luyện quyền bằng cộc gỗ.
Thu Minh Thù: “……”
Hắn đứng giữa quảng trường mà quên mất nói năng như nào.
Trên quảng trường mọi người đều chuyên chú luyện tập, không ai chú ý tới hắn, trong đó có một nữ tữ thân hình cao lớn, mặt mày anh khí, mặc y phục cổ ngắn, làm như đang chỉ đạo những người khác luyện quyền pháp.
Thu Minh Thù nhìn cảnh này thấy hơi quen quen, ngẩn ra một hồi lâu mới nói: “Võ…… Võ quán?”
Thế mà còn có người mở võ quán trong hậu cung?!
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của họ, rõ ràng họ là phi tử trong hậu cung.
Có vụ này luôn sao?!
Thu Minh Thù đã bị sốc bởi hậu cung của Hoàn Ý nhiều lần, sau khi kinh ngạc trong chốc lát, bắt đầu tự hỏi càng nhiều chuyện khác……
Đã có người tại hậu cung mở võ quán, vậy liệu hắn có thể dạy người khác trong hậu cung không? Ví như kỹ thuật hoá trang? Hay là cái gì khác?
Như vậy Hòe Ngọc Cung sẽ trở nên náo nhiệt, chỉ cần có nhiều người, hắn sẽ thu hoạch càng nhiều giá trị kinh diễm, tích cóp bằng cách này sẽ vô cùng hiệu quả, so với hắn mỗi ngày đi các cung điện khác nhau, thì hiệu suất cũng cao hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, trong đầu Thu Minh Thù đã kế hoạch.
Nhưng mà không phải thời điểm này, vị Hoàn Ý bệ hạ kia, chủ nhân của hậu cung, hiện tại còn không biết đang ở nơi nào, có gặp nguy hiểm hay không.
Thu Minh Thù không dừng lại lâu ở võ quán, nhanh chóng đi theo phương hướng trên bản đồ, nhưng bởi vì cơ thể thật sự quá yếu, hắn đi một lúc liền phải tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lần. Hậu cung Nghiêu quốc hoàn toàn khác với những gì Thu Minh Thù nghĩ, toàn bộ bên trong hậu cung ngư long hỗn tạp, các nhóm hậu phi đều có thế mạnh riêng của họ, qua một khoảng thời gian dài thì Thu Minh Thù mới dần dần thích ứng.
Đối mặt hậu cung này, Thu Minh Thù cho rằng hệ thống hoạ quốc Yêu Phi của chính mình hình như không có tác dụng gì lớn…..
Một lát sau, Thu Minh Thù đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, lại trùng hợp gặp được trong một bóng đen ở trong góc đột nhiên nhảy ra.
Thu Minh Thù hơi kinh ngạc.
Bên trong hậu cung, tuy rằng rối loạn lung tung, không ít người, nhưng không ngờ lại có người ban ngày ban mặt mặc y phục đen che mặt, Thu Minh Thù cũng không cần suy nghĩ nhiều, người này có thể có liên quan đến nhiệm vụ mà hắn nhận được, hắn không dám chậm trễ, cũng không màng vấn đề thể lực, nhanh chóng đuổi theo.
Tuy răng thân thể hiện tại Thu Minh Thù rất yếu, nhưng kinh nghiệm ngày xưa vẫn còn, không một chút động tĩnh đuổi theo, đối phương cũng không phát hiện ra.
Hắn đi theo hắc y nhân một đường tới trong góc của hoa viên nào đó, quả nhiên gặp được người mà mình đang tìm.
Vị hoàng đế bệ hạ kia, hiện tại đang ở sâu trong hoa viên, khoanh tay nhàn nhã tản bộ, biểu tình thoải mái, bên cạnh không có nỗi một nửa người hầu, tựa như đang chuyên chú ngắm hoa, không hêt phát hiện nguy hiểm đang tới từ phía sau.
Mà lúc này hắc y nhân đã rút ra một thanh dao găm sắc bén, lặng yên đi tới phía Hoàn Ý.
Mắt Thu Minh Thù hơi tối lại.
Đây là thời điểm tốt nhất để ngăn cản đối phương bắt cóc Hoàn Ý.
Thu Minh Thù tất nhiên là có năng lực ngăn cản đối phương, nhưng thân phận hiện tại của hắn là công tử yếu đuối trong nhà đại tướng Trình quốc, căn bản chưa từng luyện võ, nếu hắn bại lộ thân thủ trước mặt người, tất nhiên rất khó giải thích. Bất quá, đối với chuyện này, hắn đã sớm nghĩ kỹ biện pháp đối phó, nhiệm vụ chỉ nói muốn hắn cứu hoàng đế, lại không nhất thiết yêu cầu thân phận Thu Minh Thù cứu Hoàn Ý, Thu Minh Thù đã suy nghĩ rõ ràng, ẩn thân ở phía sau bức tường, trong tay lấy ra quả cầu chuẩn bị biến thân.
Biến thân!
Tâm trí Thu Minh Thù khẽ nhúc nhích, dùng sức nắm quả cầu trong tay, trên người tức thì xuất hiện một luồng sáng loá mắt….