Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Rate this post

Ý cười trên mặt Việt Trạch không hề giảm đi mà còn càng ngày càng đậm hơn, anh ngẩng đầu nhìn ông cụ Quý nói: “Ông suy nghĩ kỹ về đề nghị của cháu nhé ạ. Cháu thấy nó vô cùng phù hợp với Quý Thụy.”

Quý Thụy nghe vậy, theo bản năng cảnh giác, nín thở hỏi: “Cái gì phù hợp?”

Việt Trạch không để ý tới cậu ta, tiếp tục nói: “Đương nhiên, chuyện này tốt nhất là nên đợi đúng thời điểm rồi hãy nói cho cậu ấy.”

Ông cụ Quý suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Ông nội, chuyện gì vậy ạ? Đợi cái gì đúng thời điểm cơ?” Quý Thụy không vui trừng mắt nhìn Việt Trạch.

Cái tên lòng dạ hẹp hòi này, không phải cậu ta chỉ tiết lộ một chút lịch học môn tự chọn của Mục Kinh cho Hạ Vân thôi sao, tới mức này luôn hả? Chạy tới nhà cậu ta ngay ngày chủ nhật, rồi giở trò trước mặt cậu ta.

Cậu ta cá rằng tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì cho cam.

Hừ, cậu ta không có bị mù. Ánh mắt của Việt Trạch viết rõ ràng mấy chữ muốn cậu ta xem trò đùa của anh. Cứ đợi đấy, tuần sau cậu ta sẽ lại giới thiệu một Beta xinh đẹp khác cho Mục Kinh.

Quả nhiên ông cụ Quý bị Việt Trạch thuyết phục, xua tay nói: “Không vội, sớm muộn gì con cũng biết.”

Đạt được mục đích đầu tiên, cậu chủ nhỏ nhà họ Việt sảng khoái đứng dậy, lấy cớ tìm Quý Thụy để thảo luận vấn đề học tập, rồi cùng Quý Thụy đi lên lầu.

“Cậu tìm tớ có chuyện gì?” Quý Thụy đầy vẻ cảnh giác.

Việt Trạch cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta: “Hôm qua cậu với Mục Kinh đi đâu thế?”

?

Quý Thụy không hiểu Việt Trạch có ý gì, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc cậu ta khịa ngược lại: “Liên quan gì tới cậu.”

Rõ ràng là cậu chủ nhỏ nhà họ Việt không hề có kiên nhẫn để lãng phí thời gian với cậu ta, anh cảnh cáo nói: “Quý Thụy, Alpha của Mục Kinh chỉ có thể là tớ, tốt nhất là cậu tránh xa cậu ấy ra.”

Quý Thụy không nhịn được trợn trừng mắt, hay lắm, không trông nom được Beta của mình thì tới đây đe dọa cậu ta, cái nồi này cậu ta đội không nổi.

“Hôm qua tớ ở nhà cả ngày.” Quý Thụy nói thẳng vào vấn đề.

Việt Trạch tức giận cau mày: “Cậu vậy mà dám dẫn cậu ấy về nhà? Quý Thụy, cậu muốn đánh nhau đấy à!”

……

Cậu ta ghét mấy tên yêu đương tới mù quáng! Việt Trạch nên đi đào rau rừng cả đời* cho tỉnh táo lại.

*挖野菜 đào rau rừng: xuất phát từ bộ phim《薛平贵和王宝钏 /Love Amongst War /TIẾT BÌNH QUÝ VÀ VƯƠNG BẢO XUYẾN》, ban đầu meme này dùng để chế nhạo hành vi yêu đương mù quáng của VBX, cực khổ đào rau rừng suốt 18 năm, chờ đợi tình yêu suốt 18 năm, sau này mọi người dùng nó để cảnh báo mình không nên yêu đương mù quáng. Hoặc nên cảm nhận sự đau khổ của cuộc đời để không làm những việc không nên, buồn những chuyện không đáng, tỉnh táo đừng yêu đương mù quáng giống như VBX.

Quý Thụy không nói nên lời.

Thấy Việt Trạch chuẩn bị thả phermone ra để cạnh tranh với cậu ta, Quý Thụy vô thức nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị phermone của anh chèn ép tới mức suýt ói ra máu, lúc này cậu ta mới miễn cưỡng kiềm chế thái độ của mình, nói thêm một câu: “Ngày hôm qua tớ không gặp Mục Kinh.”

Việt Trạch giật mình, gì cơ?

Không phải Quý Thụy, Mục Kinh có bạn bè khác sau lưng anh?

Anh đứng ngây ra đó suy nghĩ, không phải Quý Thụy, cũng không phải Hạ Vân, có thể là ai được chứ? Hôm qua Đào Ngôn tới nhà anh họ của mình, nên cũng không thể nào là cậu ấy được.

Kẻ lừa đảo nhỏ lại nói dối anh lần nữa.

Ngay lúc này cậu chủ nhỏ nhà họ Việt chỉ muốn chạy tới trước mặt Mục Kinh để hỏi hôm qua cậu ở cùng ai, làm cái gì nhưng anh không thể làm vậy. Vất vả lắm anh mới có thể khiến kẻ lừa đảo nhỏ vẫn luôn cảnh giác cao độ dần thả lỏng thái độ với anh. Nếu bây giờ anh để lộ tâm tư của bản thân thì sẽ rút dây động rừng mất.

Vừa thấy biểu cảm của anh là Quý Thụy đã biết ngay chuyện gì xảy ra. Cậu ta hả hê vui sướng nói: “Sao thế, chiều hôm qua Beta bé nhỏ của cậu lén lút hẹn hò với người khác à?”

Việt Trạch thờ ơ liếc mắt nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta im miệng đi.

Quý Thụy ho khan một tiếng, nhướn mày, ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng tự hào nói: “Tớ với Mục Kinh học cùng lớp, người mà cậu ấy biết thì chắc tớ cũng sẽ biết.”

Phải rồi.

Việt Trạch quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Quý Thụy, hỏi cậu ta: “Ai thế? Có quan hệ tốt với cậu ấy tới mức có thể hẹn nhau đi chơi vào ngày nghỉ sao?”

“Hôm qua cậu ấy nói như thế nào? Cậu nói lại đi, tớ giúp cậu đoán.” Quý Thụy cũng muốn biết ai có lá gan lớn như vậy, dám bắt cóc con dâu tương lai của nhà họ Việt.

Cậu ta sẽ tôn kẻ đó làm dũng sĩ.

Việt Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu ấy chỉ nói mình có hẹn với bạn cùng lớp.” Vài giây sau lại nói thêm một câu: “Còn nói là tớ không quen người đó.”

Sau một hồi im lặng, Việt Trạch mới có phản ứng. Mục Kinh nói rằng anh không quen người đó, nên không thể nào là Quý Thụy được.

Chết tiệt, tại sao hôm qua anh không nghĩ tới điều này chứ, anh cứ vậy mà cho rằng bạn cùng lớp chỉ có thể là một trong hai người Quý Thụy hoặc Hạ Vân, bởi vì anh chỉ biết hai người này mà thôi!

Không thể tiếp tục như thế này được, anh phải tranh thủ học môn tự chọn giống với Mục Kinh thôi.

Quý Thụy suy nghĩ rất lâu những vẫn chưa thể nghĩ ra người nào có thể hẹn Mục Kinh đi chơi. Mặc dù Mục Kinh rất hòa đồng với bạn cùng lớp, cũng rất nổi tiếng với mọi người từ những giới tính khác nhau, nhưng bạn cùng lớp hầu hết đều khá là dè dặt, mới quen biết được một tuần đã dám hẹn hò thì chỉ có duy nhất Hạ Vân.

Nhưng mà Mục Kinh lại nói Việt Trạch không biết người kia.

Rõ ràng Việt Trạch với Hạ Vân đã từng đụng mặt nhau, tình huống kích thích lúc đó cũng do chính tay cậu ta tạo ra. Quý Thụy cẩn thận xem xét tình huống lúc đó, chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu ta lập tức bừng tỉnh.

Khi hai người vừa mới chào hỏi xong thì đột nhiên bị Việt Trạch cắt ngang, từ góc độ của Mục Kinh thì đương nhiên Việt Trạch không quen biết Hạ Vân, bởi vì Việt Trạch thậm chí còn không biết tên của Hạ Vân.

Việt Trạch thấy dáng vẻ đột nhiên hiểu ra của Quý Thụy, vội vội vàng vàng hỏi: “Cậu nghĩ ra rồi hả? Ai thế? Là người nào to gan lớn mật dám động vào con dâu nhà họ Việt của tớ?”

Quý Thụy nghĩ kỹ, đôi mắt hồ ly khẽ đảo một vòng, bày ra dáng vẻ thương lượng: “Người thì nghĩ ra rồi. Nhưng mà cậu phải nói cho tớ biết, ban nãy cậu với ông nội tớ nói gì với nhau thế?”

Đương nhiên không có chuyện Việt Trạch nói thẳng ra, chỉ nói cho cậu ta biết một nửa: “Thứ bảy tuần sau có thể cậu sẽ không chọn được câu lạc bộ.”

Bởi vì ông cụ nhà cậu muốn đưa cậu đi hẹn hò giấu mặt. Tất nhiên là do tớ làm mối. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức nào thôi, không cần phải cảm ơn đâu.

Quý Thụy nghi ngờ liếc nhìn Việt Trạch. Chỉ vậy thôi? Câu lạc bộ cũng không phải là điều quan trọng, không chọn được cũng không sao.

Cậu ta còn chưa kịp nghĩ xong, Việt Trạch đã thúc giục: “Lẹ lên, tới lượt cậu nói đó, là ai thế?”

“Hạ Vân.” Quý Thụy cũng không úp úp mở mở: “Đứng ở góc độ của Mục Kinh, có lẽ bây giờ cậu còn chưa cả biết tên của người ta, cho nên mới nói cậu không quen.”

Sắc mặt của Việt Trạch trầm xuống.

Hạ Vân!

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, vậy nên ngày hôm qua anh đã đặc biệt điều tra thân phận của cô ta. Không thuộc năm gia tộc lớn nào, cũng không có quan hệ gì với hoàng gia, hiển nhiên chỉ là một Beta xuất thân bình thường, nhưng lại có thể tùy tiện ra vào những nơi cao cấp.

– —–

6h sáng thứ hai.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Việt dậy thật sớm, chỉ để chặn đường kẻ lừa đảo nhỏ không trả lời tin nhắn của anh.

Ai mà ngờ được Mục Kinh lại dậy muộn, không quay lại ký túc xá mà đi thẳng tới phòng học luôn. Việt Trạch nhìn tin nhắn Quý Thụy gửi cho mình trên điện thoại, mới biết bản thân uổng công rồi.

Thấy chuông vào lớp sắp reo, Alpha có tiết nguyên buổi sáng thứ hai đành ấm ức quay trở lại phòng học của mình.

Tới tận buổi trưa, Việt Trạch mới có thời gian đến phòng học của cậu để chặn người, nhưng tới nơi thì biết được cậu đã đi về phía Tinh Uyển ngay sau khi học xong môn tự chọn.

Tinh Uyển là nơi trồng đầy hoa cỏ xinh đẹp, sâu bên trong còn có một khu rừng rậm rạp, là thánh địa nổi tiếng dành cho các cặp tình nhân ở Đại học G. Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết Mục Kinh với Hạ Vân tới chỗ đó để làm cái gì!

Từ tối hôm qua đến giờ liên tục bực bội khiến cơn giận của Alpha dâng cao, mắt anh đỏ hoe, đằng đằng sát khí bước về phía Tinh Uyển.