Bà Xã, Em Là Duy Nhất

Rate this post

Ngày hôm nay đối với Nhược Khê thực sự quá đỗi yên bình và thoải mái. Không còn bất cứ quy tắc nào ràng buộc đến ngạt thở, nếu Nhược Khê là một con mồi mỏng manh, chỉ biết chờ chết trong chiếc lồng sắt đầy ranh mãnh và hung ác của nhà họ Đỗ thì Dạ Minh Triết chính là một anh hùng cùng thanh kiếm đầy uy lực trong truyền thuyết đã ra tay chém đứt từng thanh sắt và cứu rỗi cô khỏi sự thống khổ

Cô không có mong muốn gì cao sang hơn sự yên bình, thậm chí cả tình yêu cô cũng không tham. Sự yên bình mang đến cho Nhược Khê sự thanh thản, nó giống như một cái ôm ấm áp từ người mẹ quá cố đã từng trao cho cô hồi còn bé thơ. Đó là một kí ức mà mãi mãi cô dám quên, hiện tại thứ còn sót lại để một hy vọng nhỏ nhoi đầy ngu ngốc và phi thực tế tiếp tục âm ỉ là mặt dây chuyền bằng bạc đính trên đó là viên ngọc lục bảo quý giá. Nó giống như một bằng chứng của niềm hy vọng rằng người mẹ quá cố xinh đẹp của Nhược Khê còn sống

Đêm nào cô cũng ngồi co ro trong góc tối ôm mặt dây chuyền còn phát sáng lung lunh giữa trời đêm mà lén rơi vài giọt nước mắt yêu đuối long lanh như vì sao

Nếu cần một thứ gì đó để đổi lấy một cơ hội duy nhất gặp người mẹ xinh đẹp và hiền dịu của Nhược Khê thì chắc chắn việc dâng hiến cả linh hồn lẫn thể xác này không phải vấn đề đối với cô. Cô chẳng còn gì để mất, chẳng còn nơi nương tựa thì liệu cuộc sống của Nhược Khê có vô vị quá không ?

Chỉ với một vài hành động nhỏ đôi khi lại cho ta biết được một khía cạnh khác của một con người. Nhược Khê nằm trên chiếc giường khổng lồ và êm ái như nằm trên mây mà cười tủm tỉm. Rằng tiếng lời đồn xa chưa chắc đã đúng và chỉ có một nửa sự thật cũng chưa chắc gì đã là toàn bộ sự thật

..

“Anh yêu, ban sáng Dạ thiếu gia bất thình lình đến đây để bắt bẻ chúng ta đấy, cậu ta còn giận dữ hỏi về cách nuôi dưỡng đứa con ngoài dã thú kia nữa, em sợ là con nhỏ đấy lại hó hé lời gì với Dạ thiếu gia rồi”

“Nó dám sao ? Chết thật, đã tiễn ra đấy rồi mà không biết yên phận, nếu không nhúng tay thì chúng ta cũng xong đời vì ngược đãi nó mất”

Đỗ Giang Thế rối bời tâm trí nghĩ cách giải quyết mọi chuyện êm xuôi. Nếu không muốn chuyện này bị phanh phui bởi Nhược Khê thì chỉ còn hai cách duy nhất, một là diệt khẩu và hai là làm cho cô câm miệng mãi mãi

Với một tâm địa độc ác đã ăn sâu vào tiềm thức thì Đỗ Giang Thế được coi là người đáng sợ nhất trong nhà họ Đỗ. Nói được làm được, Đỗ Giang Thế bắt đầu kết hoạch đầy mưu mô xảo quyệt của mình

..

Vào một buổi sáng đẹp trời của tháng 6. Nắng oi ả muốn say nắng khi mới bước ra đường nhưng không thể phủ nhận rằng hôm nay trời rất dẹp và trong. Nhược Khê lang thang trong toà lâu đài rộng lớn như một cô công chúa mới lớn đi tham quan ngôi nhà lâu đài tráng lệ của mình

“Thưa phu nhân, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân rồi ạ, hai cậu chủ đang chờ phu nhân ở nhà ăn đó ạ”

“Ừm, tôi biết rồi”

Nữ hầu thỏ thẻ xong thì từ tốn bước xuống về lại nhà ăn. Nhược Khê cố nán lại nhìn cảnh trời và khu vườn rải rác cánh đồng hoa xinh đẹp rồi mới chịu xuống nhà ăn để dùng bữa sáng. Quả thực những cánh đồng hoa tưởng nhớ đến phu nhân quá cố thực sự lộng lẫy và quyến rũ, nó khiến người ta không thể cưỡng lại được, làn gió nhẹ nhàng mang theo một chút hơi nóng của không khí oi bức và một chút hơi mát thoang thoảng, cả hai kết hợp lại trở thành một làn gió hài hoà và dễ chịu thổi ngang qua mái tóc mượt mà đầy mùi thơm của Nhược Khê

“Xuống muộn quá đó, sắp muộn giờ làm của tôi rồi” – Dạ Minh Triết kiêu căng vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình

“Thôi mà thôi mà, chị xuống rồi thì chúng ta dùng bữa sáng đi, cẩn thận kẻo nguội hết đồ ăn đấy” – Chấn Kiệt nhanh miệng lên tiếng giải vây

Nhược Khê chậm rãi ngồi xuống ghê chuẩn bị dùng bữa. Món ăn hôm nay chỉ đơn giản là súp và một ít bánh mì lát phết bơ thơm ngon, mùi hương từ món ăn hấp dẫn có thể khiến bất kì cái bụng nào cũng phải cồn cào. Nhược Khê cầm chiếc thìa múc một phần súp cho vào miệng từ từ cảm nhận hương vị

Bỗng nhiên một cảm giác đau rát truyền đến khắp nơi trong khoang miệng cô và khắp tế bào. Nó khiến Nhược Khê phải làm rơi chiếc thìa vào bát súp, cô hai tay ôm chặt cổ họng đau rát như hàng ngàn cây kim đâm vào, cô kêu gào không nổi trong đau đớn, rên rỉ tột độ. Nhược Khê đau đến mức ngã ngửa ghế ra đằng sau chật vật với cơn đau thấu xương

“Chị Nhược Khê !!! Chị làm sao vậy ? Chị Nhược Khê !?” – Chấn Kiệt vội vã đứng lên, nhảy qua cái bàn sang bên kia

“Này, cô bị sao vậy, trả lời đi !!” – Dạ Minh Triết hớt hải phi từ ghế sang chỗ Nhược Khê

“Ặc…haaaa..ặc..s..sú.p..ặc..”

Nhược Khê dù đau đớn nhưng vẫn cố nặn ra từ súp và ngón tay chỉ vào bát súp đổ lênh láng trên bàn ăn. Cơn đau thấu trời dằng xé tâm can, hai mắt xinh đẹp của cô đang dần đỏ ngầu nhìn thật đáng sợ

“Súp sao ? Không lẽ..trong súp có gì đó ?” – Dạ Minh Triết phát giác ra điều gì sau lời thông điệp của Nhược Khê

Bàn tay Nhược Khê nắm chặt lấy tay Dạ Minh Triết không ngừng rên rỉ đau đớn vô cùng. Minh Triết chạy đến chỗ bát súp vương vãi trên bàn mà tức giận ra lệnh

“Quản gia Lý, ông mau lấy chỗ súp này mang đến bệnh việt phân tích xem trong này có gì, Chấn Kiệt gọi cho cấp cứu đi, nhanh lên”

“Em làm ngay” – Chấn Kiệt nhanh tay lẹ chân lấy điện thoại ra gọi cấp cứu

Tình cảnh ở nhà ăn vô cùng hỗn laonj. Người chạy ra chạy vào hết lo lắng cho tình trạng của Nhược Khê đã ngất đi do phải chịu đựng cơn đau đăng xé. Tuy nhiên một trong số nữ hầu ở đó lại có điều bất thường, cô ta không hề tỏ ra lo lắng mà chỉ đứng yên một vị trí thầm lặng quan sát tình trạng từ đầu đến cuối với ánh mắt đáng nghi

Dạ Minh Triết dù có ở hoàn cảnh hỗn laonj đến đâu vẫn giữ vững tỉnh táo. Anh vừa lấy áo vest của mình choàng cho Nhược Khê nhưng cũng đã tinh mắt phát hiện ra điểm bất thường

“Có ai đó đã lén bỏ thứ kì lạ vào trong bát súp của Đỗ Nhược Khê khiến cô ấy có phản ứng bất thường, tôi thắc mắc liệu mục đích là gì và cô có thể giải thích cho tôi nghe mọi chuyện được không thưa nữ hầu đáng ngờ kia”

Dạ Minh Triết vừa nói bằng giọng nanh thép vừa cầm chặt lấy cổ tay nữ hầu đang chuẩn bị trà trộn vào đám đông mà trốn thoát