Bà Xã, Em Là Duy Nhất

Rate this post

Bầu trời nhá nhem tối hệt như cái chớp mắt. Căn biệt giờ đây lại có cơ hội để toả sáng hơn bao giờ hết, nếu tùe ngoài vườn nhìn thì chắc chắn đây là một lâu đài ánh sáng tinh khiết và rực rỡ nhất nơi đây. Chỉ cần ngẩng đầu lên trên thì chắc chắn đôi mắt của chúng ta sẽ phải nheo lại ngay lập tức vì nó quá chói cũng như quá tuyệt đẹp đi

Cũng như những gia đình bình thường khác, khung giờ này là để dùng bữa tối. Thực đơn hôm nay được chuẩn bị thịnh soạn hơn bình thường nhằm để chào đón Nhược Khê, Dạ phu nhân đến nhà họ Dạ. Món chính là món bít tết do đầu bếp nổi tiếng 5 sao Mechelin đích thân làm

“Giống như một bữa tiệc nhỉ chị Nhược Khê”

“À ừm, đúng là..giống thật”

Nhược Khê hết nhìn Chấn Kiệt lại quay ra nhìn sang Dạ Minh Triết đang từ tốn xẻ từng miếng thịt nhỏ cho vào miệng ăn rất ngon. Nước bọt Nhược Khê như muốn tuôn trào nhưng cô lại nhanh chóng nuốt ừng ực vào trong. Cô nhìn lại phần ăn của mình còn đang nóng hôi hồi và thực sự khiến bụng của Nhược Khê kêu gào thảm thiết

Ánh mắt Nhược Khê lộ rõ vẻ bối rối ngại ngùng. Nói ra thật xấu hổ nhưng thực sự cô không biết cách ăn bít tết như thế nào và phép tắc ngớ ngẩn ăn vào máu khi ở nhà họ Đỗ vẫn còn vương vấn

“Chị sao vậy ? Đồ ăn không hợp khẩu vị hay chị không thích món bít tết này, để em bảo đầu bếp chuẩn bị món khác nhé”

“À không không, không phải vậy đâu mà, chỉ là…ừm..”

Dạ Minh Triết cũng liếc trúng sắc mặt bối rối của Nhược Khê chỉ với một con mắt đang mở trừng. Anh buông dao nĩa xuống, khoanh tay lên tiếng

“Anh vừa nhớ ra cái này, Chấn Kiệt, xuống bếp bảo đầu bếp chuẩn bị thêm món súp nữa được không, tự dưng anh muốn ăn”

“Hửm ? Vậy à, thế để em xuống nói với đầu bếp, chị Nhược Khê, chị có muốn ăn thêm gì nữa không ?”

“Không, thế được rồi, cảm ơn em”

Chấn Kiệt tạm bỏ dở bữa ăn lững thững đi xuống bếp để nhờ đâu bếp chuẩn bị thêm món súp cho Dạ Minh Triết. Bây giơd chỉ còn mỗi anh và Nhược Khê trong phòng ăn yên ắng chẳng lấy một lời nói, cứ như một áp lực vậy

“Cô không biết ăn bít tết thế nào à ?” – Dạ Minh Triết đảo mắt sang Nhược Khê

“Hả sao anh biết ?”

“Cô nghĩ tôi ngốc nghếch như Chấn Kiệt hay sao ? Đúng là khờ mà”

Vừa nói Dạ Minh Triết đứng dậy khỏi ghế ngồi đi đến ngay sát cạnh Nhược Khê làm cô toát mồ hôi hột. Anh đưa tay chỉ vào dao nĩa trên bàn của Nhược Khê mà chỉ cô cách ăn bít tết sao cho đúng. Với một người từ bé đến lớn ăn bít tết còn thừa bằng chiếc nĩa chọc đại vào rồi ăn nhồm nhoàm để no bụng như Nhược Khê thì những thứ mà Minh Triết chỉ cho cô thật mới lạ

“Lời tôi nói nãy giờ cô thấm được cái gì không ?”

Nhược Khê cầm dao nĩa lên rồi bắt đầu thực hành như đứa trẻ lên ba chập chững tập ăn. Dạ Minh Triết còn suýt bật cười với cách ăn của cô

“Ủa, sao tôi không thể cắt được vậy ?” – Nhược Khê ngây ngô

“Trời ạ, rốt cuộc thì lời tôi nói nãy giờ cũng gió bay hết rồi, cô cầm ngược đầu dao như vậy thì đòi cắt cái gì được, cả nĩa cũng vậy luôn” – Dạ Minh Triết đầu ụp vào lòng bàn tay – “Cô đang giả vờ ngốc hay ngốc thật vậy Đỗ Nhược Khê”

Dạ Minh Triết liền đi đến ngay đằng sau Nhược Khê để giúp cô thực hành. Bàn tay anh cầm lấy tay Nhược Khê từng bước từng bước giúp cô cắt được miếng thịt bít tết đầu tiên đến dùng nĩa để xiên nó. Nhược Khé thực sự có thể cảm nhận rõ ràng được hơi ấm như lò sưởi toả nhiệt từ người Dạ Minh Triết

Lúc này nước bọt Nhược Khê đã như muốn giải phóng hết ra khỏi khoé miệng vì quá đói bụng rồi nhưng cuối cùng miếng thịt đó lại bay vào trong miệng của Dạ Minh Triết một cách trắng trợn.

“Khoan nhưng đó là…” – Nhược Khê ấp úng

“Thắc mắc cái gì ? Miếng này là do tôi cắt thì tôi được phép ăn nó chứ”

Dạ Minh Triết còn nhai chóp chép miếng thịt mà tỏ thái độ hóc hách kiêu căng của mình. Nhược Khê dù có khó chịu thì chẩng thể động vào được sợi tóc của anh ta, đành phải chấp nhận thôi

“Súp của anh đây, vừa mới làm đó”

Dạ Chấn Kiệt cũng vừa lúc đi vào cùng bát súp nóng hôi hồi và vô cùng thơm ngon lên trước mặt Dạ Minh Triết nhưng anh chỉ nhìn mà vô tình nói

“Giờ anh lại không muốn ăn nữa, tự dưng hết muốn ăn rồi”

“Cái gì ? Em phải chờ tận dưới bếp chỉ để bưng lên cho anh món súp này rồi chỉ nhận được một câu tự dưng không muốn ăn của anh hay sao ?”

“Thế sao, vất vả nhỉ, nhưng mà tóm lại anh không muốn ăn nữa”

Dạ Minh Triết vừa nhìn Chấn Kiệt mà nói vừa lén đưa tay đẩy bát súp đấy ra cho Nhược Khê