Boss Là Nữ Phụ
Edit: Lune
Mùa thu này của Quý Miên trôi qua khá yên ổn.
Cho đến hết tháng Mười Hai, cơ thể cậu không còn gặp vấn đề gì nữa.
Nhờ Lục Khả mà trong cái mùa người ta thường bảo là mùa tích mỡ chuẩn bị chống rét này, Quý Miên đã tăng tròn được 2kg so với mùa hè. Cậu soi gương vẫn chưa cảm nhận được, nhưng sau đó ngay cả Y Lam cũng vui mừng hỏi cậu có phải dạo này béo lên chút rồi không.
Đúng là chút chút thôi, từ đầu đến chân cậu vẫn gầy trơ xương, khắp người trên dưới chẳng có chỗ nào tròn trịa cả.
Nhưng dù sao cũng béo lên, trên cổ tay có thêm tí thịt, trông không còn đáng sợ như trước nữa, Quý Miên không biết có phải ảo giác của mình hay không.
Trạng thái này duy trì mấy tháng, lạc quan đến mức ngay cả Quý Miên cũng gần như tin rằng thân thể mình sẽ từng ngày khá hơn.
Cho đến khi tháng Chạp trôi qua, thời điểm lạnh nhất đến, cậu đột ngột bị giáng một đòn nặng.
Gần cuối tháng Một, vùng này có một trận tuyết lớn. Kiếp trước Quý Miên sống ở miền Nam, mấy chục năm cũng chỉ thấy ba bốn trận tuyết, bông tuyết to như hạt muối.
Mà bông tuyết nơi này lại dài bằng ngón cái, đúng nghĩa tuyết lông ngỗng.
Cậu nhìn những bông tuyết to bồng bềnh rơi xuống ngoài cửa sổ, thực sự không nhịn được nữa mà ra ngoài đi dạo một vòng. Lúc ra cửa, Quý Miên mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, quấn mình kín mít, ở ngoài cũng chỉ quanh quẩn nửa tiếng rồi về.
Thế nhưng chỉ nửa tiếng đó đã khiến cậu vừa về lại lần nữa nằm liệt giường.
Tối hôm đó về nhà, Quý Miên bắt đầu ho, uống thuốc trùm chăn cả đêm, ngày hôm sau quả nhiên lại sốt. Bác sĩ riêng của nhà họ Hứa đến khám, chỉ là cảm lạnh bình thường do nhiễm lạnh. Nhưng một cơn cảm lạnh bình thường rơi vào người Quý Miên cũng đủ để cậu phải khổ sở một phen.
“Khụ…” Triệu chứng ho nhẹ hơn lần mấy tháng trước nhiều nhưng vẫn không đỡ khó chịu hơn là bao. Trong cổ họng, trong mũi, trong đầu đều là một mớ hỗn độn. Quý Miên nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà phía trên, mặt tường sơn trắng tinh sáng đến chóng mặt.
Cốc cốc——
Hai tiếng gõ cửa vang lên ngoài cửa phòng ngủ.
“Anh, em vào được không?” Giọng Hứa Tri Hạ xuyên qua lớp gỗ dày truyền vào, cách âm cửa nhà họ Hứa khá tốt khiến giọng Hứa Tri Hạ nghe vừa nhỏ vừa trầm.
Cuối tháng Một, Hứa Tri Hạ vừa hay được nghỉ, cho nên nhiệm vụ chăm sóc anh trai được cha mẹ Hứa long trọng giao phó cho cậu ta.
Nói là chăm sóc kỳ thực cũng chỉ là giám sát Quý Miên uống thuốc, ăn cơm thôi. Còn những việc khác thì đều có người giúp việc trong nhà làm rồi.
Chào hỏi xong, Hứa Tri Hạ đẩy cửa vào, trên tay bưng nước ấm và một gói thuốc to. Một gói thuốc to đùng, nắm trong lòng bàn tay còn phồng cả lên.
Cậu ta đỡ Quý Miên ngồi dậy, đưa thuốc và nước cùng lúc cho cậu.
Lúc uống thuốc, yết hầu của Quý Miên lên xuống theo động tác nuốt nước, sau đó đột nhiên dừng ở trên, không xuống nữa.
Hứa Tri Hạ biết đó là vì Quý Miên đang thấy buồn nôn, nuốt không trôi.
Cậu ta vội vàng đi tìm thùng rác, tưởng đối phương muốn nôn.
Thùng rác đặt trước mặt Quý Miên, người trên giường lại cố nuốt xuống, thần sắc như thường đặt cốc nước xuống, yết hầu kẹt phía trên cũng hạ xuống.
Hứa Tri Hạ bỏ thùng rác xuống, vo tờ giấy gói thuốc thành cục rồi ném vào, do dự không biết có nên ra ngoài bây giờ không. Vừa ngước mắt lên thì phát hiện Quý Miên đang nhìn mình, nhìn vô cùng chăm chú.
Cậu ta hơi khó hiểu: “Anh?”
“Trên tóc.” Quý Miên chỉ vào tóc bên phải của cậu ta: “Dính lông mèo rồi.”
Không chỉ một chút, hẳn là Hứa Đa Đa trèo lên đầu Hứa Tri Hạ bắt nạt rồi, hơn nữa còn rõ ràng là nằm bên phải đầu Hứa Tri Hạ, mấy sợi lông dài trắng sáng như lông vũ.
“Dạ…” Hứa Tri Hạ đưa tay sờ mấy cái, tay phủi phủi trên tóc, hoàn hảo bỏ qua chỗ có lông mèo.
“Để anh.” Quý Miên giơ tay về phía cậu ta.
Hứa Tri Hạ khựng lại, nhưng vẫn đi tới gần cậu, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Thoáng chốc, bầu không khí trong phòng thậm chí có thể gọi là ấm cúng. Trên thực tế, dù là Hứa Tri Hạ hay Hứa Trì Thu thì khi ở cùng nhau đều không bao giờ lộ ra sự chán ghét lẫn nhau, ở chung rất hòa thuận.
Sự thù địch lẫn nhau của họ chỉ thể hiện sau lưng người khác, trước mặt tuyệt đối không để lộ chút nào, bề ngoài giữ kẽ rất cẩn thận.
Quý Miên nhặt xong lông mèo, ngón tay dài nhỏ vén tóc Hứa Tri Hạ mấy lần, xác nhận đã hết mới thu tay về.
Hứa Tri Hạ chậm rãi chớp mắt mấy cái.
Có lẽ từ lần trước Lục Khả dẫn “Hứa Trì Thu” ra ngoài một chuyến, anh trai cậu ta dường như đã đột nhiên… thay đổi một chút.
Còn thay đổi chỗ nào thì Hứa Tri Hạ không nói rõ được.
Nhưng sự thay đổi của “Hứa Trì Thu” khiến cậu ta rất không thoải mái.
Giống như ngửi thấy mùi chăn gối phơi nắng, khiến người ta không nhịn được mà muốn hắt hơi.
Nói chính xác thì phải từ mấy tháng trước, trên người “Hứa Trì Thu” đã có một chút thay đổi rất nhỏ, nhưng lúc đó vẫn chưa đủ để khiến cậu ta thấy khó chịu.
【Hơi lệch với thiết lập nhân vật rồi.】Hệ thống nói.
Quý Miên:【Nhưng anh đã nói muốn tôi được vui vẻ mà.】
Hệ thống:【…】
Nó thu hồi câu nói đó!
Quý Miên không định cư xử theo tính cách của mình hoàn toàn khiến hệ thống khó xử. Chỉ là trong một số việc không quan trọng lắm, cậu muốn tùy ý làm theo lòng mình.
Hứa Tri Hạ quan sát biểu cảm của Quý Miên nhưng không thể phán đoán ra bất kỳ thông tin gì từ đó, thứ duy nhất có thể thấy rõ được chỉ là gương mặt gầy yếu tiều tụy kia.
“Hứa tiểu thiếu gia, cần gì phải vậy chứ? Chỉ còn vài năm nữa thôi.”
Cậu ta nghĩ tên kia nói đúng.
Cho dù mặc kệ không quan tâm đến “Hứa Trì Thu” thì qua một khoảng thời gian nữa, dài thì có lẽ còn vài năm, ngắn thì có khi chẳng mấy nữa, Hứa Trì Thu sẽ tự rời khỏi thế giới của cậu ta.
Hứa Tri Hạ đột nhiên cau mày, mím chặt môi, cảm thấy căm ghét ý nghĩ yếu đuối muốn nhượng bộ của mình.
Tối, Lục Khả tới.
Chào hỏi chú Lâm xong, anh lên thẳng tầng hai, gõ cửa bước vào.
Trong phòng rất ngột ngạt, rất nóng, lò sưởi treo tường làm căn phòng nóng hừng hực. Trong phòng còn có máy tạo độ ẩm để tránh trong phòng quá khô.
Lục Khả liếc mắt nhìn giường ngủ trong phòng.
Ánh mắt trước tiên bắt lấy hình ảnh Quý Miên chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó anh mới quan sát những chỗ khác.
Trước đây anh chưa từng vào phòng ngủ của Quý Miên, hôm nay là lần đầu tiên.
Giường của Quý Miên rất mềm, trải cực kỳ “dày”.
Nệm giường vốn đã dày lại còn trải thêm một lớp nệm bông bên dưới ga trải giường, chỉ riêng nệm trải giường đã dài hơn cả ngón tay Lục Khả một tấc, khoảng hơn hai mươi gần ba mươi centimet.
Trên người Quý Miên đắp hai cái chăn dày, cũng xếp chồng lên nhau.
Lần đầu nhìn thấy giường ngủ mùa đông của Quý Miên, Lục Khả không nhịn được mà khóe miệng giật giật.
Sao người này chịu được vậy? Ngủ trên loại giường này không bị nóng chết thì cũng bị ngộp chết.
Dù sao anh cũng không ngủ nổi, nhìn thôi đã thấy nóng ngột hết cả người rồi.
Quý Miên nằm trên chiếc giường ấm áp đến mức thái quá kia, hai má cậu đỏ bừng.
“Khụ, anh Lục…” Quý Miên chỉ nói được vài chữ, thấy cổ họng đau lại không nói nữa.
Cậu nói nghe không rõ lắm, còn hơi khàn.
Lục Khả vừa nghe, trong lòng đã như lún xuống một mảng, mềm mại không tưởng.
Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ ngắm nhìn người được bao bọc trong chăn bông ở chính giữa. Người ấy chỉ lộ ra cái đầu, hai má ửng đỏ, vì cảm lạnh nên lúc hít thở còn nghe thấy âm thanh nghẹt mũi.
Đại thiếu gia ngoan ghê. Lục Khả vừa nghĩ, bỗng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
Anh vẫn mong Quý Miên đừng ngoan như vậy, tốt nhất nên xấu xa một chút, tàn nhẫn một chút. Tính tình phải thế này thế kia giống người sống, chứ đừng ngoan đến mức làm người ta thích thế kia.
“Nghe nói đại thiếu gia lại ốm rồi nên tôi tiện đường ghé thăm.”
Lò sưởi trong phòng ngủ Quý Miên mở rất mạnh, Lục Khả cởi áo khoác ngoài, tiện tay vắt lên lưng ghế trước bàn học rồi kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Quý Miên.
Không nhịn được lại hành xử vô lối, đưa ngón tay chọc má cậu. Cảm giác ở đầu ngón tay ấm áp như thể đang chọc vào một miếng bột mềm hơi mỏng.
Bỗng nhiên trên má xuất hiện ngón tay của một người, làm cho cái má vốn chẳng có bao nhiêu thịt bị lõm xuống thành một cái hố nhỏ. Quý Miên chẳng còn sức đâu mà nói anh nữa.
Lục Khả luôn không biết kiềm chế, hết chọc chọc lại bóp bóp.
Quý Miên cuối cùng cũng bị anh chọc tức, cậu nghiêng đầu đi, không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn anh. Vì sốt nên đôi mắt đen láy kia ướt át mờ sương, không dữ chút nào.
Lục Khả bị cái nhìn này làm cho khô môi khát họng, cả người cũng tê dại một nửa.
Trái tim con người làm sao có thể chịu được nhiều cảm xúc như vậy, Lục Khả cảm thấy tim mình hệt như quả bóng đã bơm đầy khí. Ngay từ khoảnh khắc bước vào cửa rồi nhìn thấy Quý Miên, nó đã bị nhồi đủ loại cảm xúc, lúc thì đau lòng lúc lại chua xót, phình to căng cứng.
Nhưng khi anh tưởng mình đã đến ranh giới sắp vỡ tung thì Quý Miên lại liếc mắt nhìn qua, làm quả bóng này tiếp tục phình to hơn.
Song lần này, thứ bị nhét vào không phải vị chua, cũng không phải vị ngọt mà là dục vọng khiến Lục Khả nóng bừng lên.
Anh cảm thấy mình bị bệnh mất rồi, đã thế còn không nhẹ, thế mà lại hứng tình với một người gầy như bộ xương.
Quý Miên trông thấy sắc mặt Lục Khả thoắt cái thay đổi, trông biểu cảm như kiểu đã bay lên tận chín tầng mây ấy.
Cậu không khỏi nghi hoặc: “Anh Lục đang nghĩ gì vậy?”
Lục Khả liếc cậu một cái.
“Muốn làm chuyện ấy với tiên tử.”
Quý Miên nghi ngờ mình bị sốt cháy đầu rồi, ngay cả thính giác cũng có vấn đề.
Tiên tử? Tiên tử nào… làm… làm cái gì cơ?
Nhưng Lục Khả không nhắc lại nữa.
Anh ngồi bên giường, thong thả tán gẫu với Quý Miên.
Quý Miên vốn đã không tỉnh táo lắm, nghe anh lải nhải đến nỗi mệt mỏi rã rời, không bao lâu sau đã nhắm nghiền mắt.
Lục Khả: …
Có lịch sự không vậy?
Thế là anh nói chuyện chậm lại một chút, âm điệu cũng từ từ nhẹ đi tựa như có người đang chậm rãi bấm nút giảm âm lượng của mình vậy.
Vài chục giây sau, âm lượng hoàn toàn về 0.
Anh không nói nữa, cứ vậy nhìn người đang ngủ trên giường mà cong môi cười.
Nhìn chăm chú một lúc, Lục Khả cúi đầu xem giờ, đã hơn chín giờ rồi. Hôm nay công ty có việc nên anh đến hơi muộn, giờ cũng nên về thôi.
Lục Khả lặng lẽ đứng dậy, đi đến trước cửa phòng ngủ rồi đặt tay lên nắm cửa.
Quý Miên đang mơ màng, bỗng cảm thấy động tĩnh rất nhẹ bên cạnh nên mở mắt ra.
“Anh Lục phải về rồi à?” Giọng cậu nghẹt mũi.
Động tác mở cửa của Lục Khả khựng lại, đoạn quay đầu.
Anh nhìn Quý Miên, nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đại thiếu gia muốn tôi ở lại à?”
Anh buông tay, hai giây đã ngồi lại vị trí cũ, nói: “Cũng không phải không được, nhưng tôi ngủ hay xoay người, chiếm chỗ lắm, cậu phải nằm gọn vào trong chút mới được.”
Dưới chăn, Quý Miên thầm dang cánh tay giữ lấy cái giường của mình, bảo vệ lãnh địa của mình – tuy rằng cái giường to đến mức có thể chứa vừa mười người, cậu dang tay ra hết cỡ còn chưa bằng một nửa chiều rộng của cái giường này.
Lục Khả vốn chỉ nói bừa một câu để trêu đại thiếu gia của mình, nhưng kết quả là lúc câu nay lọt vào tai anh, chẳng hiểu sao lại khiến anh nhẩm đi nhẩm lại.
Chăn đệm trên giường vẫn trông rất dày, người chịu nóng kém như Lục Khả nằm lâu sẽ rất khó chịu.
Nhưng anh lại đột nhiên nghĩ rằng: Nếu thực sự ngủ cùng Quý Miên thì nóng một tí cũng không sao, chỉ chảy tí mồ hôi thôi mà.
Lục Khả tưởng tượng thử, phát hiện ngủ cùng Quý Miên thực ra cũng không có gì là không tốt cả.
Đại thiếu gia tuy gầy nhưng eo mềm lắm, ôm là vừa.
Đêm đến, nếu Quý Miên sốt nặng, anh ôm cậu một cái là có thể biết được ngay.
Nếu Quý Miên ho, anh có thể vỗ lưng thông khí cho cậu, đợi người trong ngực mình bình tĩnh lại rồi chầm chậm vuốt sống lưng gồ ghề của cậu. Quý Miên muốn gì, anh sẽ cho cậu cái đó.
Tính Lục Khả không có nhiều kiên nhẫn, nhưng nếu là mấy chuyện này thì dù có làm cả đêm cũng sẽ không thấy chán.
Anh lại nghĩ xa hơn, cảm thấy mấy chục năm cũng sẽ không thấy chán.
Trên đời này không có việc gì mà Lục Khả muốn làm nhưng không làm được hết.
Anh đảm bảo, nếu anh làm hộ lý, Chu Trung còn kém xa anh.
Từng khung hình ảnh hiện lên trong tâm trí như được phủ thêm ánh sáng ấm áp, ấm áp đến mức làm người ta khao khát.
Lục Khả chỉ tưởng tượng một chút như vậy thôi đã không kìm được mà giơ tay bóp sống mũi mình, cố ngăn cảm giác chua xót đang xộc lên khoang mũi.
Tưởng tượng này hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nỗi khiến mắt anh cay xè.
Anh thực sự muốn được chung chăn gối với người này, chăm sóc cậu cả đời.