Chết Vì Gái
Tôi đang cho con ti thì cảnh sát gõ cửa.
Lúc đó, tôi đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mặt mày ngơ ngác với bé con đang ngủ ngon lành trên tay.
“Cô là người nhà của Lưu Chinh phải không? Hôm nay chúng tôi tìm thấy t.h.i t.h.ể chồng cô dưới chân núi Lạc Đà. Nguyên nhân tử vong là bị té xuống vách đá. Cô chuẩn bị tinh thần tới nhận xác.”
Cái gì? Sao chồng tôi lại ngã xuống vách đá!
Lưu Chinh đi leo núi khi nào? Rõ ràng là chồng tôi nói là tăng ca vào cuối tuần cơ mà.
Kéo đôi chân như tê liệt của mình, không biết bằng cách nào mà tôi đã đến được đồn cảnh sát, khi nhìn thấy cái xác lạnh ngắt với khuôn mặt vô cùng quen thuộc, tim tôi như rớt ra ngoài.
Chồng tôi đội một chiếc mũ lưỡi trai và mặc quần áo thoải mái, có vẻ là đi leo núi thật rồi.
“Xin cô ký vào biên bản chứng nhận tử vong. Camera giám sát cho thấy nạn nhân đi đến núi Lạc Đà một mình. Chắc là do tai nạn.”
“Trời ơi!” Tôi ôm xác chồng mình khóc nức nở, hét lên.
“Chồng tôi không thể nào tự sát được. Anh ấy là người rất lạc quan. Nhất định là có người đã cố ý sát hại anh ấy. Mong các anh điều tra rõ ràng.”
Viên cảnh sát nhìn thấy tôi không chịu ký thì cau mày nhưng cũng không thể làm gì được.
“Nếu cô có thể cung cấp bằng chứng khả nghi, chúng tôi sẽ mở vụ án để điều tra.”
Họ yêu cầu tôi phải cung cấp bằng chứng chồng tôi bị sát hại trong vòng ba ngày, nếu không có tôi phải ký giấy chứng tử.
Tôi nhất định phải tìm lại công lý cho chồng mình và phải tìm ra kẻ sát nhân.
Tôi yêu cầu lấy lại điện thoại di động của Lưu Chinh và xem qua nhưng không tìm thấy điều gì bất thường.
Những câu chuyện hàng ngày vợ chồng tôi nói với nhau không có gì khác ngoài chuyện cơm, áo, gạo, tiền, con cái, sữa bột, tã lót và những lời phàn nàn của tôi về việc tăng ca của chồng. Các nhóm công việc của Lưu Chinh cũng đơn giản chỉ là báo cáo.
Điện thoại lại sạch sẽ khủng khiếp, nhưng quá sạch sẽ như vậy chứng tỏ có điều bất ổn. Ai đã rủ chồng tôi đi leo núi? Không có thông tin nào liên quan đến việc này.
Trong lúc băn khoăn chưa biết phải làm gì, tôi đột nhiên nghĩ đến hệ thống kép của Huawei, Lưu Chinh đang sử dụng điện thoại di động Huawei đời mới nhất. **[5 phút dành cho quảng cáo]**
Sau khi được sự cho phép của cảnh sát, tôi bắt đầu mở khóa điện thoại bằng các dấu vân tay của Lưu Chinh, hy vọng rất nhiều rằng chồng tôi không có hệ thống khác sau lưng vợ.
Tuy nhiên, ngón đeo nhẫn trên bàn tay phải của Lưu Chinh thực sự đã mở khóa một hệ thống khác, một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới làm tê liệt hoàn toàn những hiểu biết của tôi về anh ta.
Trong hệ thống đó, trình bảo vệ màn hình của Lưu Chinh là một người phụ nữ quyến rũ, đặc biệt là thân hình bốc lửa của cô ta, khác hẳn người phụ nữ vừa mới sinh con là tôi đây.
Tôi chợt nhớ tới tuần trước Lưu Chinh sờ bụng tôi, nửa đùa nửa thật nói: “Thịt lợn ở đây này”
Tôi không chú ý đến câu này, cũng không coi trọng nó.
Lưu Chinh vốn được đánh giá là người đàn ông tốt, anh ta đối xử cực kỳ tốt với tôi, vừa đi làm về là lao vào nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, dỗ dành con cái, để tôi nghỉ ngơi, thoải mái nghịch điện thoại.
Thế nên tôi luôn tưởng lời anh ta nói là đùa nhưng không ngờ đó lại là suy nghĩ thật.
Tôi tìm thấy người phụ nữ trong tài khoản WeChat của Lưu Chinh, người được anh ta miêu tả như một tiểu tiên nữ rắc rối, tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn những lời ong bướm mật ngọt của hai người.
Biệt danh anh ta đặt cho tôi là “lợn nái”. Lúc đó tôi cũng tức giận vì điều này nhưng anh ta lại nói rằng đây là cái tên Cảnh Thiên gọi là Tuyết Kiện trong Kiếm Tiên Truyền Kỳ, là biệt danh của tình yêu.
Bây giờ xem ra trong lòng anh ta, có lẽ tôi thật sự là một con lợn.
Trong cuộc trò chuyện với người phụ nữ đó, anh ta gọi tôi là “Mụ phù thủy già”.
[Mụ phù thủy già đã ngủ. Anh nhớ em, em yêu.]
[Nhớ em thì có ích gì? Không phải là anh không thể đến với em sao, một mình em quá cô đơn.]