Chết Vì Gái
Những câu hỏi trong đầu tôi vẫn chưa có câu trả lời. Về đến nhà, tôi bắt đầu xem đi xem lại video giám sát khu thắng cảnh, tôi chụp ảnh màn hình cảnh Lưu Chinh bước vào đó, rồi phóng to nó lên từng chút một và phát hiện một chuyện khủng khiếp.
Tôi phát hiện ra rằng người đàn ông trên hình ảnh phóng đại hoàn toàn kia không phải là Lưu Chinh! Hắn mặc quần áo, đội mũ và đi giày giống như Lưu Chinh mặc lúc c–hết, mặc dù có đeo khẩu trang nhưng đôi mắt của hắn chắc chắn không phải của Lưu Chinh! Khóe mắt có một vết sẹo dài!
Đôi mắt ấy trông rất quen, chắc chắn tôi đã từng nhìn thấy hắn rồi, tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra! Tôi nổi hết cả da gà, đó chính là người đàn ông đã cầm d.a.o đến nhà tôi tối hôm trước.
Tại sao hắn lại ăn mặc giống Lưu Chinh, bộ trang phục này rõ ràng lúc c—hết Lưu Chinh đã mặc.
Khả năng duy nhất là hắn vẫn mặc một bộ quần áo bên trong và quần áo của Lưu Chinh ở bên ngoài, tuy nhiên, nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện được hắn đang mặc hai lớp quần áo, điều này cho thấy hắn rất gầy.
Chẳng lẽ hắn chính là người đàn ông gầy gò thường xuyên đến nhà Vương Thanh Thanh! Hắn chắc chắn là nhân vật mấu chốt của chuyện này.
Tôi tiếp tục theo dõi ở khu phố của Vương Thanh Thanh, quả nhiên tôi nhìn thấy người đàn ông gầy gò đi xe đạp điện đó lại đến chỗ cô ta, nhưng hắn không biết rằng người phụ nữ yêu quý của hắn đã vào trại tạm giam.
Hắn giận dữ rời đi, tôi đi theo hắn suốt chặng đường dài cho đến khi hắn xuống đến chân một tòa nhà đổ nát, tôi tiếp tục đi theo hắn, hành lang đầy rác và trộn lẫn các loại mùi hôi thối.
Tôi bịt mũi thì thấy hắn đi lên cửa phía đông của tầng năm. Tôi đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu và gõ cửa.
Hắn chỉ mở hé cửa, khi nhìn thấy tôi, hắn giật mình, có lẽ không ngờ tôi lại xuất hiện trong nhà hắn một cách công khai như vậy. Hắn cau mày, thận trọng lùi lại một bước và liếc nhìn phía sau tôi, có lẽ vì sợ cảnh sát sẽ đi theo tôi.
“Đừng lo lắng, tôi đến đây chỉ để xác minh một điều.”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, hắn càng cảnh giác hơn.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]“Có chuyện gì thế?” Giọng hắn khàn khàn.
“Vương Thanh Thanh xúi giục anh giả làm chồng tôi đến núi Lạc Đà, cô ta xúi giục anh g–iết chồng tôi. Tại sao anh lại hy sinh bản thân mình vì cô ta như vậy?”
“Cô có biết cô ấy đi đâu không?” Hắn không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ hỏi tôi bằng giọng khàn khàn.
“Nếu anh cho tôi câu trả lời tôi muốn, tôi sẽ cho anh biết cô ta đã đi đâu.”
“Thanh Thanh là một cô gái ngây thơ. Cô ấy nói đêm đó cô ấy say rượu và chồng cô đã đưa cô ấy về nhà. Là tên cầm thú đó muốn làm nhục cô ấy. Thanh Thanh nói đúng! Người đàn ông đó đáng c–hết! Thanh Thanh đang mang thai đứa con của tôi, tôi phải tìm được cô ấy!” Hắn trở nên quá khích.
“Haha, con của anh sao? Anh chắc chưa? Chồng tôi đã làm nhục cô ta sao?”
Hóa ra người đàn ông này được Vương Thanh Thanh giữ trong bóng tối và sử dụng như vũ khí.
Tôi lấy điện thoại di động của Lưu Chinh ra và mở lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Vương Thanh Thanh, cả những bức ảnh tôi chụp Vương Thanh Thanh và tất cả những người đàn ông khác.
Tôi đưa điện thoại cho hắn và nhìn hắn lật qua xem từng cái, vẻ mặt hắn ngày càng tệ hơn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một đoạn trò chuyện:
[Anh Chinh, khi nào anh mới cho mẹ con em danh phận?]
[Sớm thôi em yêu! Khi tiền của anh đến, anh sẽ đưa em và đứa bé đi!]
Người đàn ông không thể nhịn được nữa nên ngồi bệt xuống, ôm đầu khóc! Lúc này, cửa nhà anh cũng bị gió thổi tung, tôi nhìn thấy trên bàn chất đầy những hộp mì gói.
“Tại sao! Tại sao cô ta đối xử với tôi như vậy khi tôi đã làm việc chăm chỉ vì cô ta!”
Người đàn ông đó đột nhiên lao như đ—iên xuống lầu, tôi sợ hắn xúc động mà làm chuyện gì quá đáng nên nhanh chóng theo hắn xuống lầu và gọi điện cho cảnh sát Chu.
Chắc chắn rồi, hắn đã đến cầu Phúc Kiến, cây cầu nổi tiếng nhất thành phố chúng tôi, trèo lên lan can với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Đây là nơi tôi và Thanh Thanh hẹn hò lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên tôi hôn cô ta. Cô ta nói sẽ lấy tôi! Nhưng tại sao cô ta lại lừa dối tôi!” Hắn càng nói càng xúc động.
Tôi hét to: “Người như vậy có xứng đáng với anh không? Hãy ra đầu thú và đừng để người khác xem mình là vũ khí nữa!”