Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án
Lê Tâm vẫn gửi một nụ hôn gió về phía camera trước khi kết thúc buổi phát sóng như thường lệ, sau đó phòng phát sóng trở nên tối đen. Khán giả trong phòng rơi vào hỗn loạn.
“Đây là sao? IQ không đủ để hiểu!”
“Trời ơi, nụ cười đáng sợ của Lê Tâm làm tôi giật mình đó!”
“Ý nghĩa của câu “kẻ giết người chưa chắc đã cầm hung khí” là gì hả? Phùng Dữ Niên đang đóng vai gì vậy? Không phải cậu ta là nạn nhân sao?”
“Tôi có dự cảm không lành.”
“Chỉ là giả vờ mà thôi! Vốn dĩ chúng ta không thể hiểu được suy nghĩ của tên biến thái ăn thịt người mà!”
“Họ định đi đâu thế? Đi trốn sao?”
“Ăn thịt người mà vẫn bình thản như vậy, thật đáng sợ, kiểu người biến thái như thế mà còn sống được thì quả thực là một mối đe dọa đối với người khác!”
“Lầu trên nói có lý, những kẻ đã ăn thịt người thì tâm lý chắc chắn không ổn. Ai biết tiếp theo họ sẽ làm ra những hành động điên rồ gì nữa?”
“Nghe nói ăn thịt người có thể gây nghiện. Nên bắt giữ những kẻ này càng sớm càng tốt, quá nguy hiểm!”
“Chắc chắn tâm lý của mấy người này cực kỳ biến thái”
Lê Tâm bất ngờ kết thúc buổi livestream mà không đưa ra bất kỳ lời biện hộ nào cho bản thân, cũng không phản hồi về buổi phát sóng kinh dị trước đó mà chỉ nói rất nhiều điều mơ hồ khiến mọi người càng thêm bối rối. Khán giả trong phòng phát sóng bị Lê Tâm làm dấy lên sự tò mò. Mặc dù Lê Tâm đã ngừng phát sóng nhưng sự nhiệt tình của họ vẫn không giảm sút. Các bình luận liên tục xuất hiện trên màn hình, chờ đợi buổi phát sóng tiếp theo khi nhóm Lê Tâm đến điểm tiếp theo, dù họ vẫn chưa biết điểm đến là đâu.
Ngay sau buổi livestream của Lê Tâm, có vẻ Phùng Dữ Niên cũng bị câu cuối cùng của Lê Tâm kích thích, cậu ta gửi một tin nhắn dài cho Bản tin nóng An Đô: “Đập gãy chân còn lại của tôi? Ha ha! Các người có quyền có thế, tôi không dám đụng vào nên tôi đã đi trốn rồi, tôi cũng từng muốn chống trả lại! Nhưng cảnh sát bảo người giám hộ của tôi đã đồng ý âm thầm hòa giải, không tiếp nhận đơn! Vì vậy hôm nay tôi gửi tin nhắn cho truyền thông chứ không gửi cho cảnh sát! Không phải cảnh sát rất giỏi sao? Đến giờ vẫn chưa công bố thông tin về nạn nhân, rõ ràng là chưa điều tra được gì mà! Ha ha ha. Vậy thì tôi cho các người biết, nạn nhân tên là Vân Hoàn Ân! Anh ta đã từng đến dãy núi ở vùng cực Bắc cách đây bốn năm, cuối cùng bị liệt vào danh sách mất tích không có thi thể. Tại sao Lê Lê và bảy người còn lại có thể sống sót trên một ngọn núi trống hoác trong hai tháng? Đó là vì họ đã cắt từng miếng thịt của Vân Hoàn Ân, dựa vào thịt đồng loại mà sống sót suốt cả hai tháng, cuối cùng thoát khỏi núi tuyết! Tôi tình cờ biết chuyện này, đập gãy chân của tôi? Có giỏi thì đến đây!”
Tàng Miêu Lan nhân cơ hội dư luận dậy sóng, công bố và phân tích nội dung tin nhắn: “Theo thông tin hiện có, lời nói của Phùng Dữ Niên rất có thể là sự thật. Xin chờ một chút.” Tàng Miêu Lan quay lại trao đổi với nhân viên ngoài camera, nhanh chóng trở lại trước máy quay, “Chúng tôi đã nhận được thông tin cá nhân của Vân Hoàn Ân. Đúng là anh ta đã mất tích trong trận tuyết lở bốn năm trước. Vân Hoàn Ân, sinh viên năm hai Đại học Y khoa An Đô, có tài y học xuất sắc, đam mê nhiếp ảnh, từng đạt được nhiều thành tựu trong ngành Y và nhiếp ảnh. Xin hãy đưa ảnh chứng minh của Vân Hoàn Ân lên màn hình…”
Một bức ảnh chứng minh nhân dân hiện lên trên màn hình. Ngay khi bức ảnh của Vân Hoàn Ân được công bố thì mọi người đã xì xào bàn tán. Ở thời đại mà ngoại hình được coi trọng, một gương mặt đẹp đương nhiên sẽ là lợi thế để gia tăng thiện cảm của mọi người, đặc biệt là đối với một người đã chết, khiến người khác vô cùng tiếc thương.
“Không thể nào! Đẹp trai như vậy mà lại bị ăn thịt sao?”
“Quào! Là nam thần trường học đó, lại còn thông minh, tiếc quá!”
“Ảnh chứng minh đẹp quá. Những kẻ ăn thịt người kia thực sự vẫn sống trong thanh thản sao?”
“Anh trai này còn không tìm thấy thi thể, [khóc lớn] Thật đáng sợ, nếu lúc đó anh ấycòn sống thì đã tuyệt vọng đến mức nào chứ?”
“Không dám nghĩ đến cảnh tượng trên núi tuyết.”
“Đòi lại công lý cho Vân Hoàn Ân, bốn năm đã quá lâu rồi, không thể chờ đợi thêm nữa.”
“Đồng ý, phải trả lại công lý cho Vân Hoàn Ân.”
“Đừng quên, còn có Phùng Dữ Niên bị buộc phải ra nước ngoài, đám con cái của giới nhà giàu, quan chức không biết giới hạn, phải bị trừng phạt.”
Rõ ràng Bản tin nóng An Đô rất biết cách nắm bắt tâm lý của khán giả, thu hút rất nhiều người xem chỉ bằng một bức ảnh của nạn nhân. Đồng thời, tốc độ xử lý công việc cũng nhận được nhiều sự ủng hộ và thiện cảm.
Tại sở cảnh sát An Đô, mọi người đều cảm thấy lo lắng đến mức căng thẳng cực độ, đặc biệt là khi Vệ Thập Mệnh suy đoán Lê Tâm và những người khác có thể đi đến núi tuyết để tự sát, tất cả mọi người đều toát mồ hôi. Dù họ có làm gì đi chăng nữa thì đó vẫn là bốn mạng người, nếu thật sự sống sót nhờ ăn thịt đồng loại , giả sử lúc đó Vân Hoàn Ân đã chết, mặc dù xét về đạo đức khó mà chấp nhận được nhưng quả thực nhóm Lê Tâm hoàn toàn vô tội.
Vệ Thập Mệnh tiến lại gần La Phù Nhược, thì thầm vài câu với cô, sau đó ra ngoài gọi điện cho Tác Tư Tiền. Tác Tư Tiền lập tức nghe máy.
“Sếp, đã điều tra xong rồi. Gần trường trung học Tùng Lam có ba cơ sở y tế đủ điều kiện tư vấn tâm lý, trong số đó có hai cơ sở nằm trên đường đi của Trương Kha đến Tùng Lam, chỉ có một cơ sở có liên quan đến Phùng Dữ Niên cách đây bốn năm. Chủ sở hữu là La Sam, nam, 42 tuổi, có mối quan hệ khá tốt với cha của Phùng Dữ Niên. Nhưng theo tài liệu, La Sam và Vân Hoàn Ân hoàn toàn không có liên hệ gì, nên theo lý mà nói không có động cơ giết người trả thù.”
Rõ ràng Tác Tư Tiền vẫn luôn theo dõi tiến triển của vụ án. Ngay khi Tang Miêu Lan công bố tên nạn nhân, Tác Tư Tiền đã lập tức tiến hành kiểm tra nhưng không phát hiện bất kỳ mối liên hệ nào giữa La Sam và Vân Hoàn Ân.
“Tôi hiểu rồi. Hãy nhanh chóng xác định vị trí hiện tại của La Sam. Rất có thể Dư Hoa Niên sẽ đi giết ông ta, cũng rất có thể xác của Lê Lê ở đó. Tôi sẽ yêu cầu cảnh sát hỗ trợ bắt giữ, cố gắng tìm ông ta trước khi Dư Hoa Niên đến.” Vệ Thập Mệnh bình tĩnh ra lệnh.
“Được, tôi biết rồi. Anh cũng cẩn thận nhé, La Sam từng làm chuyên gia tư vấn Tâm lý tội phạm Quốc tế, tham gia vào nhiều tác phẩm về Tâm lý học tội phạm, giải quyết nhiều vụ án liên hoàn xuyên quốc gia mà người khác không thể xử lý. Người này, chỉ nhìn vào tài liệu đã thấy rất nguy hiểm.” Tác Tư Tiền đến Trương Kha vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, không khỏi dặn dò nhiều hơn.
“Ừ.” Vệ Thập Mệnh đáp, cúp máy rồi trở lại phòng, “Đã tìm thấy người, La Sam, chuyên gia Tâm lý học tội phạm.”
Thẩm Đồ còn đang điều tra thông tin về Vân Hoàn Ân, chuẩn bị tiếp tục theo dấu vết của nạn nhân thì bị tốc độ xử lý của Vệ Thập Mệnh làm cho ngạc nhiên, “Cái gì? La Sam? Lão Vệ, cậu có chắc chắn không? Bác sĩ tâm lý mà Tống Hân Lê thuê ngày đó không phải tên này!”
“Chắc chắn. Bốn năm trước rõ ràng không phải người này, nhưng người Trương Kha hôm qua gặp phải chính là gã.” Vệ Thập Mệnh hiểu rõ tố chất của Trương Kha, cậu ta tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Hình sự, đã được huấn luyện chuyên nghiệp về thể chất và tinh thần. Trương Kha có ý chí kiên định, không dễ bị thôi miên.
Họ đã điều tra hai ngày nhưng người cuối cùng đang ẩn náu vẫn chưa lộ diện, chứng tỏ đã lẩn trốn rất tốt. Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của Trương Kha đã làm đảo lộn kế hoạch. Sắt thép trên công trường xây dựng bỏ hoang có lẽ là La Sam chuẩn bị cho Dư Hoa Niên, Trương Kha vô tình phát hiện ra bất thường. La Sam không thể để Trương Kha thông báo thông tin cho Vệ Thập Mệnh được, vì vậy phải tạo dựng sự cố công trường đã được chuẩn bị từ trước.
Bốn năm trước, bác sĩ tâm lý mà Tống Hân Lê thuê không phải là La Sam, họ đã điều tra bác sĩ đó và không thấy vấn đề gì. Tuyến đường điều tra có vẻ đã bị cắt đứt, nhưng điều này lại mở ra cho Vệ Thập Mệnh một hướng suy nghĩ khác. Sự ra đi của Tống Hân Lê chắc chắn có nguyên nhân. Nếu lời khuyên của bác sĩ tâm lý có hiệu quả, Tống Hân Lê đã trở lại trường học thì nguyên nhân cái chết phải nằm ở trường học.
Phùng Dữ Niên bị gãy chân biết chuyện trên núi tuyết, rốt cuộc cậu ta biết từ đâu? Từ tài liệu có thể thấy, Phùng Dữ Niên không quen biết với Lê Lê và những người khác, hoặc có thể nói hoàn cảnh gia đình của Phùng Dữ Niên hoàn toàn khác với Lê Lê và những người còn lại. Nếu cậu ta không nhận được tin từ Lê Lê thì nguồn tin ấy chỉ có thể đến từ bác sĩ tâm lý của Tống Hân Lê.
Bác sĩ tâm lý đó không có vấn đề, xui rủi sao ông ta lại là học trò của La Sam. Nếu Tống Hân Lê thật sự ăn thịt người xong dẫn đến vấn đề tâm lý thì chắc chắn việc tư vấn rất khó khăn. Dựa theo tài liệu có được, có lẽ bác sĩ đó không thể đảm đương nhưng ông ta đã thành công. Có khả năng là đã nhờ sự giúp đỡ của thầy mình là La Sam, vì vậy La Sam mới có được hồ sơ của Tống Hân Lê.
Khi Phùng Dữ Niên theo cha mình đến thăm La Sam lại vô tình nhìn thấy hồ sơ, vì cái tên quen thuộc kia mà cậu ta mới biết được chuyện ở núi tuyết vùng cực Bắc.
Phùng Dữ Niên trở lại trường, dùng chuyện này kích thích Tống Hân Lê. Tống Hân Lê lại suy sụp tinh thần một lần nữa, nhưng cô ấy không nghĩ đến cái chết. Dường như bảy người sống sót ấy đều ăn ý với nhau, đó là phải sống sót, nhưng cuối cùng Tống Hân Lê đã tự sát bằng một cách cực kỳ bi thảm!
Khi sáu người còn lại biết tin Tống Hân Lê tự sát, họ đều cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lê Lê nhận ra cái chết của Tống Hân Lê có liên quan đến Phùng Dữ Niên nên đã đánh gãy chân Phùng Dữ Niên. Sáu người muốn tiếp tục điều tra nhưng cuối cùng không thể thu thập thêm thông tin gì vì có quá nhiều cản trở, sáu người họ thầm tách nhau ra mà vẫn không từ bỏ việc điều tra nguyên nhân thực sự cái chết của Tống Hân Lê.
Vệ Thập Mệnh đang suy đoán đột nhiên dừng lại. Bảy người thoát khỏi núi tuyết luôn mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ, đó là khao khát sống mãnh liệt.
Quả thực, khi trở về từ cõi chết bọn họ sẽ trân trọng cuộc sống của mình hơn, nhưng khao khát sống của bảy người này lại có gì đó kỳ lạ. Cùng với buổi phát sóng của Lê Tâm gần đây, không có chút cảm giác tội lỗi nào, dường như ăn thịt người là điều hiển nhiên. Không đúng, chắc chắn là đã bỏ sót điều gì đó.
“Đi thôi, Lão Vệ! Người bình thường khó định vị, nhưng với thân phận nhạy cảm như La Sam thì các tổ chức quốc tế đã cưỡng chế định vị rồi, đã xác định được vị trí!” Thẩm Đồ thông báo xong chuẩn bị ra ngoài.
Vệ Thập Mệnh và Thẩm Đồ rời khỏi sở cảnh sát. La Phù Nhược vốn định đi theo nhưng Vệ Thập Mệnh không gọi cô. Nhìn thấy sắc mặt của La Phù Nhược, một cảnh sát đứng bên cạnh thầm an ủi: “Cô cứ ở lại đây làm tốt nhiệm vụ đi, việc ra ngoài làm nhiệm vụ yêu cầu khả năng chiến đấu rất cao đó.”
La Phù Nhược bình thản ngồi xuống ghế, “Nói đúng, tôi chỉ là một cô gái dịu dàng yếu đuối mà thôi.”
Cảnh sát gật đầu đồng tình.
Cùng lúc đó, phòng phát sóng của Phong Lâm Tụ và Ngu Thất bỗng dưng tối sầm, buổi livestream kinh dị đã bắt đầu.
Bộ xương khô hiện lên trong khung hình, người bình thường không thấy được anh mà chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dư Hoa Niên. Nhờ có Phùng Dữ Niên, Dư Hoa Niên đã nổi tiếng trước khi lộ mặt. Dường như cậu ta đang vội vã đi đến một nơi nào đó.
Ngu Thất lại xòe bàn tay ra, cậu cảm nhận được nguồn năng lượng kỳ lạ mà trước đây đã xuất hiện trên giường của Lương Tân Chi, sau khi suy nghĩ một chút, Ngu Thất gọi bé Hổ đến, nhanh chóng đi về phía trường trung học Tùng Lam.