Chiếm Đoạt
Vĩnh Ninh thở dài thườn thượt, thật ra chính nàng cũng muốn Bạch Tĩnh Hương cùng Nam Kì An thành đôi. Nhưng Bạch Tĩnh Hương đã có hôn phối còn Nam Kì An lại chẳng hề quan tâm ái tình.
“Đệ còn không mau tìm Hoàng tử phi. Định vô tư mãi như vậy sao?”
Nam Kì An thoáng chốc im lặng. Hắn chưa từng nghĩ đến việc này.
“Đệ có để cô nương nhà nào vào mắt chưa? Ta sẽ giúp đệ”
“Không có”
“Vậy đệ thích cô nương thế nào?”
Nam Kì An cố nghĩ ra một kiểu người thật khó tìm để khiến Vĩnh Ninh từ bỏ.
“Bế nguyệt tu hoa. Băng cơ, ngọc cốt. Tài sắc vẹn toàn”
Thấy sắc mặt Vĩnh Ninh tối đi, Nam Kì An được đà lấn tới.
“Đặc biệt với Bạch Tĩnh Hương chỉ hơn chứ không kém”
Vĩnh Ninh bị chọc tức đến đập bàn. Dám lấy Bạch Tĩnh Hương ra để trốn tránh. Cả Liên Quốc ai không biết Bạch Tĩnh Hương 15 tuổi đã vang danh Đệ nhất tài nữ. Cầm kì thi họa, nữ tắc nữ huấn đều thành thạo một cách đáng kinh ngạc. Nhờ đó được Thánh thượng ban chức quan Lễ nghi học sĩ – dạy dỗ lễ nghi, phép tắc trong cung.
“Đệ nói xem cả Liên Quốc có mấy ai hơn được phu nhân – Đệ nhất tài nữ. Ngoan ngoãn nghe lời ta yên bề gia thất sớm đi”
Nam Kì An bĩu môi rời đi. Bạch Tĩnh Hương cười cười nhìn theo. Nàng nhìn tách trà đã nguội, hàng mi dài rũ xuống giấu đi tia phức tạp trong đáy mắt. Nàng cười nhạo bản thân mình.
Đệ nhất tài nữ, Lễ nghi học sĩ rồi Tướng quân phu nhân. Nghe thật hoàn hảo, một cuộc sống đầy nhung lụa. Nhưng đâu ai biết nàng phải chịu sự dạy dỗ cực kì nghiêm khắc từ Bạch gia, vừa tới tuổi cập kê đã phải gả cho người nàng mới gặp lần đầu. Tất cả là vì lợi ích của Bạch gia.
Năm 15 tuổi nàng trở thành Tướng quân phu nhân – cái mác hào nhoáng mà nhiều tiểu thư đài các khao khát. Cơ Đình Quân một mặt quan tâm, chiều chuộng nàng một mặt dẫn thêm mấy cô nương nữa về làm thiếp. 16 tuổi nàng mang hài tử, được 5 tháng thì mất. Là do nữ tử hắn mang về đẩy nàng xuống hồ băng. Nàng từ đó khó mà hoài thai. Cơ Đình Quân lúc đó đang ở biên ải chỉ gửi về lá thư an ủi rồi giải quyết qua loa, hắn không muốn đứa trẻ đó được sinh ra.
Thật đáng thương hại.
“Công chúa có muốn xuất cung không?”
Bạch Tĩnh Hương cười hì hì
“Chính là kiểu cải trang vi hành. Tất nhiên là trốn đi rồi”
Mắt Vĩnh Ninh sáng lên.
“Đi chứ. Chỉ là nhỡ đâu bị phát hiện thì sao?”
“Cùng lắm chúng ta chỉ bị mắng mấy câu thôi, cũng không có mất miếng thịt nào”
Vĩnh Ninh Công chúa đã sắp tứ tuần nhưng tính cách vẫn luôn tinh nghịch, thích chạy nhảy khắp nơi. Có điều phải làm giữ phong thái của công chúa nên nàng không dám vô ý.
“Vậy sáng mai chúng ta đi”
Bạch Tĩnh Hương tạm biệt Vĩnh Ninh công chúa tiện đường ghé qua chỗ Hiên thái phi xem qua Như Nhạc công chúa. Cũng lâu rồi nàng chưa gặp lại Như Nhạc.
Như Nhạc là công chúa nhỏ nhất, do tiên hoàng cùng thái phi sinh ra. Sắp tới là sinh thần lên 6 của nàng.
Trương ma ma dẫn nàng tới tẩm điện của thái phi. Quả nhiên Hiên thái phi được sủng tới trời, khắp nơi trong tẩm điện đều là kì trân dị bảo. Bạch Tĩnh Hương chú ý đến y phục của Trương ma ma, là loại y phục đặt riêng ở Cẩm Tú Phường – phường may nổi tiếng nhất nhì kinh thành.
“Phu nhân. Thái phi đang chờ người”
Bạch Tĩnh Hương nói lời đa tạ rồi hành lễ với Hiên thái phi.
Hiên thái phi một thân hoa lệ ngồi trên trường kĩ, phía sau cung nữ nhị phẩm xếp thành hàng hầu hạ.