Chiếm Hữu Không Kiểm Soát
Suốt khoảng thời gian trước một tuần, như lời Mặc Kỳ Dực nói, Lộ Tĩnh chỉ có thể nghe theo lời sắp xếp của người đàn ông, thực hiện căn dặn lại không trở về khu nhà trọ.
Trước khi đi, cô gái nhỏ vẫn không quên hỏi thăm cha Lộ về khoảng thời gian làm việc ở công ty Thành Công.
Không ngoài dự đoán, đãi ngộ nơi đây rất tốt đối với một người bảo vệ như ông, không hề bắt ép thời gian giờ giấc khiến cha Lộ rất thoải mái.
Chỉ có Lộ Tĩnh biết, đều do sự sắp xếp của Mặc Kỳ Dực.
Thời điểm trở về khu Biệt Uyển, nơi đây vẫn sáng đèn, bao phủ lên cái cảm giác lạnh lẽo tách biệt với chốn nhộn nhịp khu thành phố khó có thể nói thành lời. Dẫu sao sự xa hoa nơi đây, cũng không che giấu được sự vắng vẻ cô đơn của kẻ làm chủ, đơn độc một mình.
Dàn người vệ sĩ canh gác bên ngoài nghiêm trang, người hầu thực hiện dọn dẹp quét lá rụng trên sân, thỉnh thoảng nhìn vào bóng lưng nhỏ từ xe bước xuống, cẩn trọng đi vào bên trong khu biệt thự. Sự xuất hiện biệt lập của người con gái, như dần khai phá tiến công vào nơi thế giới sống của những kẻ thượng lưu.
Đối với sự xuất hiện của Lộ Tĩnh, dần dần đã quá quen mắt. Không cần sự ra lệnh hay nhắc nhở, trong vô thức bọn họ cũng đều tự biết rằng nữ nhân này chính là ngoại lệ riêng của ông chủ. Đã là ngoại lệ thì tầm ảnh hưởng cũng chưa bao giờ là nhỏ.
Trở về phòng, Mặc Kỳ Dực cũng chưa hề xuất hiện.
Lộ Tĩnh thu dọn một vài chiếc áo, hành lý ít ỏi. Bước vào phòng tắm, vẫn không quên đề phòng mà khóa trái cửa tắm rửa.
Khi Mặc Kỳ Dực trở về, bộ dáng bước chân bước vào có phần vội vã, như mong chờ thấy bóng dáng nhỏ bé kia.
Cánh cửa phòng mở ra, người đàn ông đảo mắt nhìn khắp nơi, gian phòng tối om, nơi phòng tắm ánh đèn hiu hắt rọi ra, tiếng nước tắm vang vọng.
Cũng không biết từ lúc nào, Mặc Kỳ Dực lại dễ dàng đến mức để cô gái nhỏ có thể tùy tiện làm điều gì khi ở phòng hắn. Trước kia khu phòng này, ngoại trừ hắn không phải ai cũng có thể vào được
Điện thoại người đàn ông hiện chút tin nhắn ít ỏi thông báo.
(Ông chủ, ngài Trình lẫn ngài Cẩn vừa ghé đến. Bảo rằng có vấn đề quan trọng.)
Người đàn ông luyến tiếc nhìn bóng dáng nhỏ trong phòng tắm, khẽ đặt điện thoại xuống mà rời đi.
Khi bước xuống dưới lầu, đã trông thấy Trình Thâm lẫn Cẩn Nghiêm ngồi nhàn nhã tận lực hưởng trà. Nơi đây ngoài nữ nhân ra, thì đây chính là hai người ngoại lệ có thể tùy tiện xuất hiện. Bởi mối quan hệ thân thiết cả ba người, ai cũng đều rõ chính là thân thiết vô cùng.
Trình Thâm vẫn rất trầm lắng, lưng dựa ghế sofa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào một góc vô định, dáng người mang đầy vẻ quý tộc kiêu ngạo. Thân hình phong lưu cân đối, đôi môi ưu nhã hơi nhếch lên, bộ âu phục đặt may riêng sang trọng. Toàn bộ vừa tạo thứ cảm giác xa cách vô cùng.
So với Mặc Kỳ Dực đứng đầu gần như hai giới. Trình Thâm lại nghiêng về kinh doanh thương trường, chiếm ưu thế địa vị vững chắc, rất ít khi nhúng tay vào mặt tối nơi thế giới ngầm. Nhưng hễ chỉ cần liên quan đến Mặc Kỳ Dực, anh cũng đều xen lấn tham gia.
Khi này, Cấn Nghiêm bộ dáng lả lơi. Vừa trông thấy Mặc Kỳ Dực bước xuống liền lập tức hô lên.
“Lão đại, cuối cùng cũng thấy anh rồi.”
Người đàn ông kiêu ngạo đứng trên bậc cầu thang nhìn hai người, sau đó xoay người trở lên.
“Hai cậu lên đây.”
Mặc Kỳ Dực dẫn đường, hai người cứ thế theo lên. Dừng trước căn phòng rộng lớn sang trọng, mang đầy vẻ xa hoa. Nơi đây vừa mở ra đã rất lạnh bởi nền sàn lát đá hoa cương đắt tiền, dẫu sao rất ít khi có người đến đây.
Hàng tủ rượu trưng bày lớn, Cẩn Nghiêm vội vàng di chuyển đến lấy một chai rượu, tiến hành lấy thêm vài ly thủy tinh sang trọng đặt lên.
“Anh Thâm nói xem, lão đại gần đây không gặp chúng ta, có phải là vì bận vui thích thú vui nơi khuê phòng, ví dụ như.. bên cạnh sớm đã có người, mong ngóng đợi ngày đem về hay không?”
Trình Thâm nhàn nhạt kéo cao khóe môi, sau đó bật cười, nụ cười mê hồn có thể thu hút bất kỳ nữ nhân nào. So với một Mặc Kỳ Dực hoàn toàn xa cách với phong thái bậc đế vương, Trình Thâm lại trông phong lưu lịch lãm, vẫn là dễ gần đôi chút. Anh cất giọng trầm thấp dễ nghe.
“Có thể lắm.”
Mặc Kỳ Dực không có thời gian, nhìn Cẩn Nghiêm rót ly rượu thì lập tức cầm lấy, bắt đầu uống vào. Người đàn ông vẫn mong ngóng trở về phòng nhìn ngắm cô gái nhỏ hơn so với việc dừng tại nơi đây.
“Hai cậu đến đây có việc gì.”
Cẩn Nghiêm vẫn muốn bông đùa, tiếp tục lên tiếng.
“Anh đừng nói thế, anh em xa cách, gặp nhau một lát mà thôi. Tần suất gặp anh dạo gần đây rất ít, có thể xem là bọn em đang nhớ anh chẳng hạn.”
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, nhìn ly rượu sóng sánh trong tay. Chỉ có Trình Thâm vẫn đủ tinh tế, sau cùng liền lên tiếng vào chủ đề.
“Việc anh căn dặn em đã làm xong, nhưng vừa hay phát hiện lô hàng thu về, có sự trục trặc.”
Bọn người buôn vũ khí, vốn còn cho rằng Trình Thâm nhận hàng đứng nghiêng về kinh doanh mặt sáng, không hiểu biết quy tắc của thế giới ngầm. Vì thế thẳng mặt tráo trở thay đổi. Nhưng bọn chúng vẫn là không biết, Trình Thâm dưới tay Mặc Kỳ Dực, kinh nghiệm thu về không chỉ đơn giản như thế. Chung quy vẫn là quá xem thường.
Người đàn ông nhướng mày, dường như đã hiểu gì đó.
“Được rồi, bọn chúng qua mặt, cậu để đó anh giải quyết.”
Những kẻ lớn gan như thế, vẫn chưa hề có kết cục tốt đẹp.