Chiến Thần Cuồng Phong
Edit: Ry
Nhà họ Thẩm là do Thẩm lão gia dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, phát triển cho tới nay cũng đã có vài chục năm huy hoàng.
Tuy không phải gia tộc quyền thế hàng đầu, nhưng cũng được tính là có tiền có quyền, nửa đời sống trong giàu sang nhung lụa.
Buổi tối này trở thành buổi tối bùng nổ nhất, hoang đường nhất, kinh hoàng nhất lại không thể nhắc tới nhất ở nhà họ Thẩm.
Nghe nói mỗi phòng tắm đều có tiếng nước ào ào tới nửa đêm.
Thậm chí còn có cả tiếng xe cấp cứu tới rước Thẩm Hồng Nguyên – mắng con cả bữa cơm nhưng không xả được áp lực mà còn bị tăng huyết áp, vào viện.
Nghe nói lúc bị khênh lên xe, Thẩm Hồng Nguyên còn đang gào cái gì mà: “Tắm! Đi tắm! Tôi muốn đi tắm!”
Ngày hôm sau bà Thẩm có hẹn đi spa với chị em. Thế mà xe cứu thương tới, bà ta như chạy giặc, phóng cái vèo qua phòng khách nhà họ Thẩm, chạy thục mạng qua nhà ăn, lao vút lên xe cứu thương, một giây cũng không dám ở biệt thự.
Hàng xóm đi ngang qua thấy cảnh này, còn tưởng chủ nhà họ Thẩm bị bệnh nan y gì đó, không khỏi thổn thức tình nghĩa vợ chồng của họ đúng là kiên cố hơn vàng.
Lầu ba, Thẩm Tinh Nhiễm ôm mặt sang chấn cả đêm.
Hôm nay nó ngồi ngay cạnh Thẩm Tinh Trác.
Lúc Lục Nhiên ném túi rác kia, thứ bên trong bắn tung tóe khắp nơi.
Tóc nó, mặt nó, quần áo của nó…
Rõ ràng nó đã tắm 5 lần, nhưng vẫn cảm giác trên người có mùi… Thum thủm.
Chiều mai nó còn có buổi họp lớp nữa, người tham dự đều là con cháu trong giới, không phú thì quý.
Nó thế này…
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhiễm không màng hình tượng ré lên, túm áo choàng lại lao vào phòng tắm.
Tóm lại là một đêm trắng.
Chỉ có Lục Nhiên là ngủ ngon lành.
Hôm sau là cuối tuần nên gần 8 giờ cậu mới dậy.
Cậu dẫn Đại Hoàng đã tắm rửa ra khỏi phòng ngủ, vừa ngáp vừa đi vào nhà ăn.
Lúc tới cửa phòng ăn, Đại Hoàng dừng chân, ư ử kêu với Lục Nhiên.
Hình như là nó xấu hổ với hành vi hôm qua.
“Vào đi, ngẩn ra đó làm gì.” Lục Nhiên bảo nó.
Thấy điệu bộ hồn nhiên như không của chủ nhân, Đại Hoàng dừng khoảng chừng hai giây, đôi mắt hạt đầu lóe lên sự vô tội, đi theo vào trong.
Cả biệt thự im ắng. Trừ người làm ở dưới lầu dọn dẹp, trên lầu im re không một tiếng động như thể không có ai ở nhà.
Bãi chiến trường hôm qua đã được dọn sạch, hoàn toàn không nhìn ra chiến tích.
Kẻ đầu sỏ của vụ việc – Lục Nhiên, lại như người mất trí nhớ, bình thản ngồi xuống trước bàn.
Bàn ăn trống rỗng.
Cậu không vui lắm, quay sang hỏi giúp việc: “Bữa sáng đâu?”
Cậu vừa dứt lời, mấy người giúp việc đang bận làm đều tập thể dừng tay.
Hồi trước, Lục Nhiên ở nhà họ Thẩm là một thứ dư thừa ai cũng ghét.
Địa vị của cậu rất thấp, về sau còn bị tống ra ở nhà kho, chất lượng cuộc sống còn không bằng người giúp việc.
Người nhà họ Thẩm không coi cậu ra gì, người hầu cũng học theo leo lên đầu cậu.
Nếu là trước kia, đám người này áng chừng sẽ vờ như không nghe thấy.
Nhưng hôm nay, từ phòng bếp lập tức có một người đi tới chỗ bàn ăn, cực kì cung kính nhỏ nhẹ bảo: “Dạ, bà chủ và ông chủ đang ở trong bệnh viện, cậu hai với cậu ba ra ngoài nên sáng nay chúng tôi không chuẩn bị bữa sáng ạ.”
Càng nói càng lí nhí, hiển nhiên cũng nhận ra mình đã nói sai.
Quả nhiên Lục Nhiên ngẩng lên nhìn hắn, rất nghiêm túc thắc mắc: “Thế tôi không phải người à?”
Người hầu: “…”
“Xin lỗi cậu Lục, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay ạ.” Hắn lập tức nói xin lỗi, sau đó chạy vào trong bếp.
Nhưng chạy được hai bước lại dừng, quay đầu nhìn Lục Nhiên với biểu cảm rất khó tả, nhỏ giọng hỏi: “Thưa cậu, cậu muốn… Ăn sáng ở đây ạ?”
Hắn chỉ vào bàn ăn.
“Chứ không thì ăn ở đâu?”
Lục Nhiên đang đổ thức ăn ra cho Đại Hoàng, nghe vậy ngơ ngác ngẩng lên nhìn người giúp việc.
Nghe được câu này, tất cả người hầu ở tầng 1 đều trao tặng Lục Nhiên ánh mắt kính sợ.
Chỉ mười mấy phút sau bữa sáng đã được bưng lên.
Lục Nhiên bình thản ăn như không.
Cậu biết tại sao giúp việc lại ngạc nhiên, nhưng cậu không ngại.
Cậu học chuyên ngành thú y, biết phân và nước tiểu chỉ là cặn protein và vi khuẩn chưa tiêu hóa hết.
Thêm nữa là phòng ăn rõ ràng đã được khử trùng từ trên xuống dưới, không biết xịt hết bao nhiêu chai nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề về vệ sinh.
Còn về tâm lý…
Công việc làm thêm của Lục Nhiên là ở một tiệm thú cưng.
Tiệm thường xuyên nhận trông chó mèo, mà lũ nhỏ sợ hoàn cảnh lạ, hoặc là khó làm quen, sẽ luôn khiến căn phòng như một bãi chiến trường. Quét dọn vệ sinh chỗ đó là công việc của Lục Nhiên.
Chưa kể từ năm 10 tuổi bắt đầu nuôi Đại Hoàng, cậu vẫn luôn là người hốt cứt cho nó.
Hồi đó ở viện mồ côi, việc cậu lén nuôi chó đương nhiên không thể giấu.
Mấy đứa nhỏ không hợp với cậu lập tức mách lại với thầy cô.
Lúc ấy vì để đảm bảo cho sự an toàn của trẻ em, viện mồ côi cấm chó hoang đi vào.
Thầy cô vì trách nhiệm cũng đành đuổi Đại Hoàng đi.
Nhưng viện trưởng Lục ngăn cản.
Viện trưởng Lục trong kí ức của Lục Nhiên là một ông lão luôn cười tủm tỉm.
Cậu ôm chặt Đại Hoàng không chịu đuổi nó đi, viện trưởng Lục thấy vậy đi tới hỏi cậu có thật sự muốn nuôi không, có biết nuôi một chú chó cần phải đảm nhiệm những gì không.
Cũng là viện trưởng Lục nói cho cậu biết, mặc dù nuôi thú cưng sẽ có nó bầu bạn, nhưng đồng thời phải gánh vác trách nhiệm với nó.
Nếu cậu quyết tâm nuôi thì phải chăm sóc Đại Hoàng, phải dọn vệ sinh sạch sẽ, còn phải dạy Đại Hoàng cẩn thận, không được gây thêm phiền cho người khác.
Tất nhiên là Đại Hoàng không được vào trong phòng ngủ.
Viện trưởng Lục nói với phòng bảo vệ, để Đại Hoàng có một cái ổ nhỏ ở trong đó, còn mang nó đi chích ngừa.
Mỗi ngày Lục Nhiên sẽ tới phòng bảo vệ cho Đại Hoàng ăn và quét dọn vệ sinh.
Bởi có rất nhiều em nhỏ thích động vật, về sau viện mồ côi cũng mở một phòng chăn nuôi be bé, nuôi thỏ rồi gà con các kiểu. Các lớp phải thay phiên nhau trực nhật.
Hồi ở viện mồ côi, mỗi ngày Lục Nhiên đều nghĩ sau khi tìm được người nhà cuộc sống của mình chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Giờ nhớ lại cuộc sống kiếp trước ở nhà họ Thẩm, Lục Nhiên lại cảm thấy mình ở viện mồ côi sống tốt hơn nhiều.
Mặc dù viện mồ côi rất đông, sẽ luôn có xung đột tranh cãi, thầy cô không quản lý hết được, đôi lúc là quá mệt để quản. Nhưng cái gì cần có Lục Nhiên đều có, thậm chí thiết bị trò chơi điện tử đắt đỏ nhất cậu cũng đã từng chơi.
Viện trưởng Lục sẽ tới thăm từng phòng học mỗi ngày.
Khi còn bé, Lục Nhiên rất thích vị viện trưởng này. Mỗi lần viện trưởng tới, cậu đều rất mừng, cực kì chờ mong ông lão hiền từ ấy sẽ nói chuyện với mình.
Nếu có thể khen mình một câu thì càng tốt.
Nhưng viện trưởng Lục quá bận, trẻ em trong viện mồ côi lại quá đông.
Giống như đồ chơi, máy tính bảng trong lớp, mọi thứ là của mọi người, sẽ không thuộc về riêng một ai.
Có đôi khi Lục Nhiên sẽ len lén ao ước, hi vọng viện trưởng Lục là người thân của mình.
Là của mình, chứ không phải của các bạn khác.
Dù cho ước mong ấy không thành sự thật, nhưng viện trưởng Lục đã để lại Đại Hoàng cho cậu.
Một lúc sau Lục Nhiên ăn sáng xong, cậu theo thói quen thu dọn bát đũa rồi dắt theo Đại Hoàng tới chỗ làm thêm.
Vừa ra cửa đã gặp anh em Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Tinh Trác trở về.
Thấy Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm như chuột thấy mèo lập tức chui vào trong xe.
Nó còn chưa ăn sáng. Nhưng hễ thấy Lục Nhiên với con chó kia là nó lại cảm giác trên người mình có mùi gì đó…
Thẩm Tinh Trác đứng ngoài xe cũng không dám nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên liếc bọn họ một cái.
Bình thường người nhà họ Thẩm luôn vờ như không thấy cậu, cậu quen rồi.
Nhưng hôm nay…
Cái sự làm lơ này hoàn toàn xuất phát từ nỗi ám ảnh trong lòng.
Thẩm Tinh Nhiễm rõ ràng đang trốn tránh.
Thẩm Tinh Trác không trốn, nhưng nhìn tư thế tay mở cửa xe của gã là biết cũng muốn trốn đấy, chẳng qua không kịp.
Tạo hình hôm nay của gã rất mới mẻ, đầu trọc. Gã đã cạo phăng kiểu tóc mullet, đổi thành đầu đinh.
Không biết là nhà tạo mẫu tóc – người cạo đầu cho gã, có biết tối qua bộ tóc đó đã gặp phải tai ương gì không.
Lục Nhiên kệ bọn họ, cậu đang vội, dắt Đại Hoàng đi thẳng qua xe.
Lúc đi ngang qua Thẩm Tinh Trác, cậu hai nhà họ Thẩm không sợ trời không sợ đất nghe chừng nhớ lại cảm giác tối qua trên lưng, người cứng đờ như tượng.
Nhưng Đại Hoàng lúc đi ngang qua Thẩm Tinh Trác lại ngồi xuống bên chân gã, lắc cái đuôi nhỏ.
Đôi mắt đậu đen mong đợi nhìn gã.
Đây là dấu hiệu Đại Hoàng thích một người, muốn chơi cùng với người đó.
Lục Nhiên cũng thấy lạ. Cậu nhẹ nhàng kéo dây: “Đại Hoàng đi nào. Chó ngu, chả biết nhìn người gì hết, ai cũng sấn vào.”
Đại Hoàng lề mề đứng dậy đi theo.
Khi thấy một người một chó đi xa rồi, Thẩm Tinh Nhiễm trốn trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hai! Anh nhìn thằng đó kìa!” Thẩm Tinh Nhiễm trách móc.
Nửa ngày cũng không nghe thấy ai đáp lại.
Thẩm Tinh Nhiễm ngó sang, thấy Thẩm Tinh Trác đang nhìn về đằng xa, miệng lẩm bẩm: “… Bé tí xíu mà lại gọi là Đại Hoàng.”
Thẩm Tinh Nhiễm không nghe rõ, hỏi lại: “Anh lầm bầm cái gì đấy?”
Thẩm Tinh Trác sực tỉnh: “Không có gì.”
Cả hai cùng vào biệt thự.
Lúc đi ngang qua phòng ăn, Thẩm Tinh Trác theo thói quen quan tâm em trai: “Chưa ăn sáng đúng không, đói chưa?”
Dứt lời, cả hai đều im lặng.
Bọn họ hơi quay lại nhìn “hiện trường vụ án” hôm qua, sau đó vội vàng trốn lên lầu.
Ba ngày sau, Thẩm Hồng Nguyên và vợ cuối cùng cũng từ bệnh viện về.
Hai vợ chồng xuống xe, ai nấy đều gầy xọp đi.
Trong ba ngày này, họ gần như không ăn gì.
Tối hôm đó Lục Nhiên “tặng quà” vào đúng lúc họ đói nhất. Thế là cơ thể của mỗi người tự động liên hệ cảm giác đói bụng với mùi hương chấn động kia.
Cứ đói là sẽ muốn huệ.
Mãi tới ngày thứ ba là đói quá không chịu được mới ăn chút đỉnh.
Còn phải tránh các loại đồ ăn có màu đậm, tránh đồ nửa rắn nửa mềm, cùng với tất cả những món có trên mâm cơm tối hôm đó.
Mấy ngày nhịn đói, bụng bia của Thẩm Hồng Nguyên cũng xẹp xuống.
Trở về biệt thự, hai vợ chồng ăn ý không dừng chân ở phòng khách lầu một, đi thẳng lên lầu hai.
Đi được nửa cầu thang thì điện thoại di động của Thẩm Hồng Nguyên vang lên.
Ông ta lấy ra nhìn, phát hiện là một vị khách quan trọng, lập tức nhấn nghe.
Đầu kia rất là lo lắng: “Chủ tịch Thẩm, tôi nghe nói mấy hôm trước ông vào viện, sức khỏe có ổn không?”
“Giám đốc Lý đấy à, cảm ơn ông đã quan tâm. Không có gì đâu, bệnh cũ ấy mà, huyết áp hơi cao…” Nghĩ đến lí do khiến huyết áp tăng cao, Thẩm Hồng Nguyên không khỏi cứng người.
Giám đốc Lý lại rất nhiệt tình: “Đúng đấy, ngần này tuổi rồi cái gì cũng phải chú ý, nhất là ẩm thực, không thể ăn linh tinh được!”
Thẩm Hồng Nguyên: “…”