Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em
Hắn cảm thấy thật phiền phức khi phải nói chuyện với con người hay hỏi này. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, nghiêm mặt tỏ ra uy hiếp.
– Cô mà ở đây thêm giây phút nào nữa là ta thực hiện khế ước đấy, mau đem đồ của cô ra khỏi đây nhanh.
Nghe hắn nói, Khương Dao vừa sợ vừa vui mừng, nhanh tay gom tất cả đồ của mình và chạy ra khỏi căn nhà gỗ của hắn. Chỉ vài phút sau, chỉ còn hắn trong nhà với không gian yên tĩnh quen thuộc.
Hắn ngồi đó nhắm mắt lại, tay gác lên trán chìm trong một mảng suy tư vô tận. Một vài cơn gió từ cửa chính lùa vào làm lay động nhẹ những sợi tóc dài của hắn, chúng tựa như tâm tình đang xao động của hắn lúc này.
***
Vừa ra khỏi cửa, một mảng xanh rộng lớn bao trùm lấy Khương Dao, nhìn theo hướng mặt trời thì bây giờ chính là giữa trưa, cũng nhờ có nhiều cây xanh nên nhiệt độ khá mát mẻ, nắng không gắt lắm.
Xung quanh đều là những lá cây khô rụng đầy trên nền đất, Khương Dao nhìn kỹ thì cũng không thấy con đường mòn nào, cũng chẳng biết mình đang ở đâu trên ngọn núi đơn độc này.
Khương Dao chỉ biết đánh liều đi xuống dốc mong đến được chân núi để tìm đường về.
Cô mang theo chai nước uống dở ban nãy, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi và uống một ngụm nước cũng được. Cô hy vọng bản thân sẽ may mắn thoát khỏi đây vì ngoài chai nước thì những đồ dùng nặng nề đang mang theo không có cái nào bỏ vào bụng được cả.
Từ nãy đến giờ, mọi thứ xung quanh vắng lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân sột soạt của mình dẫm trên những cành cây, lá cây thì Khương Dao không nghe bất cứ âm thanh nào cả.
Không biết bản thân đã được bao xa, vì cô mang khá nhiều đồ nên cũng đã thấm mệt, mồ hôi trên trán chảy dài từng dòng theo đường nét gương mặt rồi rơi xuống thấm vào chiếc áo khoác cũ mèm.
Khương Dao ngồi xuống tựa vào một gốc cây, nhìn đôi chân lấm lem bùn đất đang run rẩy vì đi một đoạn đường dài. Không biết bản thân có thể gắng gượng được bao xa nữa, Khương Dao nghĩ.
Khương Dao uống một chút nước rồi nhìn xung quanh bốn bể rừng cây vô định, ánh mặt trời đã dần xuống phía chân trời. Cô vừa mệt vừa sợ, sợ rằng bản thân không tìm được đường về, sẽ bỏ mạng tại đây, sợ những ước mơ của mình cứ thế chôn vùi trong vô vọng. Khương Dao nhìn chai nước gần cạn rồi những giọt nước mắt yếu đuối bỗng chốc rơi xuống. Hoàng hôn đang khuất bóng kéo theo những hy vọng của cô cũng tối dần.
Khương Dao lấy tay áo lau nước mắt, cố gắng níu kéo lại một chút tinh thần cho bản thân, đứng dậy vỗ vỗ mặt mình vài cái rồi bắt đầu di chuyển tiếp xuống dưới.
Dù bản thân khá mệt nhưng Khương Dao vẫn cầm theo tất cả những gì của mình mà không bỏ bất cứ cái nào, vì cô đâu có tiền để mua mới mọi thứ. Thêm vào đó, sau này cô còn phải tự trang trải cuộc sống với nhiều khoản chi nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó vậy. Khương Dao sốc lại tinh thần bằng cách nghĩ rằng chắc mình cũng đã đi xa rồi chỉ cần cố gắng một chút nữa là được.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, màn đêm dần bao trùm lấy cô gái nhỏ nhắn, không gian ngày càng thiếu sáng càng khiến cho tâm trạng cô lo lắng hơn khi nhớ đến bầy sói hoang xuất hiện đêm qua. Có khi nào đêm nay cô sẽ thành con mồi cho bọn chúng không?
Khương Dao chợt nghĩ phải chi bản thân lúc đầu bỏ hết đồ đạc mà chạy xuống phải tốt hơn không? Cô tự đập đập vài cái vào đầu của mình như trách móc bản thân trong suy nghĩ bi quan. Những hình ảnh đáng sợ cứ dần bao trùm lấy tâm trí non nớt của cô bé vừa bước qua tuổi mười tám. Khương Dao ngồi xuống, nhìn khung cảnh màn đêm lạnh lẽo đang dần dần xâm chiếm khung cảnh trước mắt của cô.
Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra phía Khương Dao, một giọng nói trong trẻo ngây thơ như trẻ con phát ra trước mặt của cô:
– Chị, chị lạc đường sao?
Đó là một cậu bé có mái tóc vàng hoe, khoảng mười hai mười ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn, nụ cười vô tư trong bộ đồ đồng phục lạ của một trường nào đó mà cô không biết. Cậu bé xuất hiện ngay lúc bản thân Khương Dao cảm thấy tuyệt vọng và mệt mỏi nhất nên trong mắt cô cậu bé chẳng khác nào thiên sứ đang ban phát ơn lành.
Nhưng nghĩ lại một chút, Khương Dao cảm thấy hơi khó hiểu, một đứa bé nhỏ như thế lại có thể ở đây vào giờ này sao? Tâm trạng vui mừng được bao lâu thì lại bắt đầu xen lẫn những cảm xúc ghê rợn đáng sợ. Có lẽ vừa trải qua những chuyện kinh động tâm trí nên Khương Dao đã có phòng bị hơn. Cô tự nhủ chắc chắn không thể để những chuyện như hôm qua xảy ra nữa.
Khương Dao ngồi nhìn đứa trẻ với ánh mắt đề phòng. Mặc dù thấy biểu cảm không chào đón của Khương Dao nhưng đứa bé vẫn cứ nở nụ cười vô tư và thân thiện trên gương mặt. Cậu bé nói:
– Chị có cần em giúp đỡ không?
– Không cần. Chị tự về nhà được, chị chỉ ngồi nghỉ mệt một chút thôi. Cám ơn em!