Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em
Hắn lấy lại lý trí của mình, tự trách bản thân tại sao lại làm ra chuyện mất não như thế. Từ lúc gặp Khương Dao, đầu óc hắn trở nên xáo trộn, không còn là hắn như bình thường nữa.
– Chết tiệt thật!
Lúc đi ngang căn nhà hoang kia, hắn nên mặc kệ tất cả mà lướt qua dù có nhìn thấy gương mặt này, như vậy sẽ tốt hơn và không gặp phải cái tình huống oái oăm hiện giờ. Hắn tự trách bản thân đã khắc ghi hình bóng của người đó trong lòng quá sâu đậm, đến nỗi không thể dứt ra.
Quý Tửu Lạc bật dậy ngồi sang một bên. Hắn nhìn Khương Dao đang co người ôm lấy cơ thể, nước mắt cứ thế chảy ra. Hắn đập đập vào đầu vài cái như đang tự đánh thức lại suy nghĩ của mình.
Qua một lúc hắn thở dài nói:
– Ta cho cô sống thêm năm năm nữa, trong khoảng thời gian đó, cô sẽ được ta bảo vệ như những gì đã nói. Hãy cứ sống như những gì cô muốn dưới sự quản lý của ta.
Hắn quay lại nhìn cô, chậm rãi nói lời uy hiếp:
– Nhưng cô phải nhớ, cô là của ta từ thể xác đến linh hồn. Từ bây giờ và mãi mãi về sau. Đừng quên điều đó.
Nói xong, hắn mặc kệ Khương Dao nghĩ như thế nào, biến mất sau làn khói đen. Hiện tại, còn lại một mình trong căn phòng xa lạ, Khương Dao nằm co ro ôm người một lúc. Khi đã ổn định một phần lý trí và cảm nhận cơn đau ở hông bên phải, cô khẽ khàng bước xuống giường.
Khương Dao khập khiễng bước đến nơi đặt balo, lấy ra một chiếc áo khoác dày mặc vào để giữ ấm. Tiếp đến, cô gấp chiếc áo đang rơi dưới nền nhà của Quý Tửu Lạc và đặt nó lên bàn. Sau khi gom mọi thứ của mình đến một góc nhà gần cánh cửa ra vào, cô mệt nhoài ngồi tại đó, lấy chăn ra quấn quanh cơ thể bé nhỏ. Hôm nay có quá nhiều việc xảy đến khiến giờ đây cô không thể suy nghĩ được gì nữa, không biết làm thế nào để thoát khỏi sự thật này.
Khoảng vài tiếng sau, khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, cánh cửa sổ gỗ dần mở ra mang đến âm thanh “kẽo kẹt”. Từ ngoài cửa, một đôi mắt đen thăm thẳm không mang ánh sáng nhìn lướt xung quanh căn phòng rồi dừng lại nơi Khương Dao đang ôm chiếc balo của mình ngồi ngủ.
Cơn đói cồn cào khiến Khương Dao tỉnh giấc, hình ảnh căn phòng hiện ra trước mắt như đang minh chứng cho những việc xảy ra không phải là mơ. Nhưng ở đây có một điều bất thường: Khương Dao đang nằm trên chiếc giường nhỏ. Cô nhớ rằng mình ngủ ở góc cửa bên cạnh đồ dùng của mình chứ đâu phải trên này.
Nhìn quanh căn phòng trống không, đập vào mắt Khương Dao là một chiếc túi giấy nhỏ được gói kỹ càng và một chai nước lọc. Cô nhìn hai thứ đó trong tâm trạng đề phòng. Cô gấp chiếc chăn lại, mang giày vào chân, khập khiễng đến đó, càng tiến gần thì mùi bánh nướng càng đậm khiến cô vô thức muốn lấp đầy chiếc bụng đói.
Còn khoảng một mét nữa là đến chiếc bàn ấy, Khương Dao bỗng dưng đứng lại vì không biết có nên tiến đến hay không. Hôm qua cô đã ngu dại bị lừa ký khế ước dẫn đến việc sắp mất đi mạng sống, bây giờ cô không dám tin vào bất cứ điều gì nữa.
Trong khi cô đang suy nghĩ mông lung thì cánh cửa chính được mở ra, kẻ đứng sau chính là Quý Tửu Lạc. Hắn đã khoác lên người chiếc áo đỏ hôm qua, dáng vẻ lại giống như lần đầu cô gặp mặt.
– Không ăn?
Khương Dao lùi về sau vài bước, cố giữ khoảng cách xa nhất với tên ác quỷ kia, trong mắt hiện lên rõ ràng suy nghĩ né tránh. Hắn liếc nhìn chiếc túi trên bàn rồi nhìn sang Khương Dao.
– Lừa cô ký khế ước là sự thật và thức ăn trong này rất an toàn không có độc cũng là sự thật. Ở đây ngoài thú hoang thì chẳng có gì khác để cô bỏ vào bụng đâu, nếu muốn cơ thể đó đói đến chết thì cứ việc.
Nói xong, hắn cầm chiếc túi thẳng thừng ném vào người cô, không quan tâm người nhận có chụp được hay không. Khương Dao bắt lấy chiếc túi theo phản xạ, mở ra xem bên trong thì thấy mấy chiếc bánh nướng vẫn còn âm ấm. Từ nhỏ đã dễ ăn uống nên Khương Dao nhìn những chiếc bánh dân dã thôi cũng đã phát thèm, cộng thêm cơn đói từ hôm qua đến giờ thôi thúc, cô ăn chúng một cách ngấu nghiến.
Quý Tửu Lạc đến gần chiếc bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống nhìn bộ dạng ăn không có chừng mực của cô rồi cười thầm. Trong lòng hắn nghĩ rằng cái cách ăn uống như thế này sao mà giống người đó được chứ. Rồi hắn tự chửi bản thân thật lú lẫn.
Hắn đang ngồi suy nghĩ thì chợt thấy Khương Dao vỗ vỗ ngực như bị mắc nghẹn, tay hắn vội cầm chai nước, mở nắp ra đưa cho cô. Cô nhận lấy và uống vào một vài ngụm nước rồi nuốt lấy nuốt để. Cuối cùng cơn nghẹn cũng qua đi, Khương Dao thở phào nhẹ nhõm.
– Cám… ơn chú!
Hắn hừ một cái tỏ ra chán ghét quay lại ngồi ghế khoanh tay trước ngực nhìn cô, thái độ khinh thường rõ rệt.
– Phiền phức thật! Cứu làm gì không biết. Ăn lẹ rồi đi đi, đừng có mà ở đây vướng chỗ.
Khương Dao nghe vậy vội mừng bèn hỏi lại:
– Chú nói thật đúng không?