Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
Trong vùng đất của núi Hoàng Sơn, ngọn núi thần tiên trong lời đồn dân chúng Đại Ngụy, quanh năm sương mù mờ mịt, không thể nhìn thấy hình dạng thật của nó, hiếm khi nào lại xuất hiện rõ ràng như lúc này, thật sự là chuyện dị thường.
Ngô Đồng trong núi cành lá xum xuê, muôn chim hoan ca. Bỗng nhiên một luồng kiếm khí đỏ tươi cắt qua, cành lá lả tả rơi xuống đất, chim chóc cũng bay tán loạn.
Con đường xuống núi bị chặn bởi bức tường tạo nên từ kiếm khí khủng bố.
Trên đỉnh cao nhất của ngọn núi, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Nam tử tuấn tú mặc áo cưới hỉ đang cưỡi ngựa, ánh mắt rét buốt không có một tia độ ấm.
Hắn khéo léo thu kiếm về vỏ, nhìn về phía đám người đối diện, nham hiểm nói:
“Còn chạy nữa không?”
Giọng nói giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
Nam nhân áo đen đi theo phía sau cũng bị kiếm khí cực lớn chấn động, lui về phía sau mấy bước, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Người trước mặt này chính là Nhiếp Chính Vương một tay che trời của Đại Ngụy, hắn âm độc gian trá, giết người không gớm tay.
Hắn dùng giết chóc để chứng đạo bản thân, chỉ cần còn cầm trường kiếm trong tay thì chẳng ai có thể địch nổi.
Hôm nay là ngày thành hôn của hắn.
Hai người thiếu niên tuấn mỹ bị hắn ép đến bên bờ vực kia, một kẻ là hôn thê của hắn, một kẻ lại là đồ đệ hắn yêu thương nhất.
Cũng là một đôi uyên ương số khổ.
Hai người nắm tay nhau trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn có thể nghe thấy một tia sợ hãi từ trong câu nói giãy giụa cuối cùng:
“Quý Thanh Lâm, ngươi hại nước hại dân, làm đủ mọi chuyện ác, hôm nay cho dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi khi nhục, sau khi chết, ta sẽ biến thành quỷ kéo ngươi vào địa ngục cùng ta.”
Thất hoàng tử Sở Uyên, vị hôn thê* của hắn, lúc nhìn hắn không thể che giấu được sự kinh tởm.
(Bản gốc để là Hôn Thê nên tui giữ nguyên dù thấy nó hơi kỳ kỳ.)
“Làm quỷ ư? Lúc làm người ngươi không làm gì được ta, ngươi làm quỷ thì có thể làm gì?”
Sắc mặt Quý Thanh Lâm lạnh lùng.
Hắn không có chút tình cảm nào với vị hôn thê này, giống như một con quỷ không có cảm xúc.
[Ký chủ à… Làm ơn diễn nghiêm túc hơn một chút được không?] Hệ Thống móc mỉa trong thinh lặng.Quý Khinh Lâm cười khẽ, hoàn toàn không cảm thấy hắn có vấn đề gì: [Diễn ô kê mà, người này là tình địch của nguyên chủ, mày muốn tao phải đối xử tình cảm với cậu ta à?]
Nguyên chủ thích đồ đệ của mình, nhưng bởi vì quá nhát gan không dám nói ra, lại vì không muốn đồ đệ thành đôi với người khác nên trực tiếp ép cưới người mà đồ đệ yêu.
Mà Quý Thanh Lâm là ký chủ của một hệ thống xuyên nhanh chuyên về truyện ngược.
Hắn sẽ được tái sinh sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở tất cả các thế giới.
Vậy mà giờ ở thế giới cuối cùng này, hắn lại mang nhầm hệ thống.
Quý Thanh Lâm: Người đứng đầu trong hệ thống truyện ngược.
Hệ Thống: là hệ thống đứng đầu trong hệ thống truyện ngọt sủng.
Kết quả là hắn phải trở thành bia đỡ đạn, còn bắt buộc phải diễn theo kịch bản.
Trong truyện gốc, hắn phải chết trong tay nhân vật chính.
Bị đồ đệ của hắn dùng một kiếm lấy mạng.
Trớ trêu thay, thanh kiếm đó vốn là một Thần Binh hiếm có trên thế gian, được nguyên chủ bất chấp tính mạng đến Cực Bắc tìm về tặng cho vị đồ đệ này.
Tuy nguyên chủ độc ác, nhưng đối với đồ đệ này từ đầu đến cuối đều mang theo sự ấm áp dịu dàng.
Có thể nói, miếng lương tâm duy nhất của nguyên chủ đều dành lại cho y.
Nhưng đổi lại lại là một cái kết lạnh lẽo như vậy.
[Ký chủ, ngài kiềm chế lại đi. Dù đồ đệ của ngài rất đáng ghét, nhưng nếu tự ý thay đổi cái gì, có thể sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến cục diện không thể cứu vãn, hôm nay là cơ hội duy nhất để chúng ta rời khỏi thế giới này!]Hệ Thống buộc phải nhắc nhở hắn.
[Mày cảm thấy tao là loại người sẽ hy sinh bản thân mình để bất bình cho kẻ khác à?] Quý Thanh Lâm hơi khinh thường.Hắn biết hôm nay hắn phải chết dưới tay của Tư Nhược Trần mới có thể rời khỏi thế giới này.
Mà Sở Uyên là điểm mấu chốt.
Hắn bay về phía trước, năm ngón tay cong lại giống như một cái móc câu, tiếp cận Sở Uyên.
Người kia muốn trốn thoát, lại bị hắn bóp cổ nhấc bổng lên không trung.
“Nhược Trần… nhanh… làm đi… mau giết… hắn!” Đối mặt với cái chết, Sở Uyên hét lớn với Tư Nhược Trần.
Trên đời này, người duy nhất có thể giết Quý Thanh Lâm chỉ có Tư Nhược Trần.
Nhìn Tư Nhược Trần từ dưới đất bay lên.
Mắt Quý Thanh Lâm ẩn ẩn ý cười, chờ đợi sự tử vong tìm đến.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó dường như linh hồn nguyên chủ giao tiếp với hắn.
Đau đớn, phẫn nộ, thất vọng cùng cực, ánh mắt nhìn Tư Nhược Trần hòa lẫn sự yêu hận khôn nguôi.
Cuối cùng Tư Nhược Trần cũng rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào mắt y, thể hiện sát khí sắc bén bên trong.
Quý Thanh Lâm không trốn tránh cũng không có ý định chống trả, ngược lại… còn lẳng lặng nhìn y.
Ánh nhìn đó rơi vào tầm mắt Tư Nhược Trần, tràn đầy sự thương tiếc, tổn thương.
Tư thái không chống cự của Quý Thanh Lâm hoàn toàn là sự thành toàn của sư phụ đối với đồ đệ mình yêu thương nhất, cũng là sự giải thoát tiếp nhận cái chết.
Tư Nhược Trần sửng sốt trong thoáng qua.
Sự thù hận xen lẫn đau đớn hối hận trong mắt hắn, giống như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Quý Thanh Lâm cau mày, đột nhiên bị ánh mắt kỳ lạ như chợt tỉnh của y nhìn đăm đăm, hắn chọt chọt Hệ Thống:
[Mày có cảm thấy vị đồ đệ này hình như sai sai không?]