Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!

Rate this post

RẦM!!!

– Ôi chao, tới rồi à?

Một thanh niên với mái đầu xanh lam mở miệng cười nói. Gã ta mặc trên người chiếc áo thun thoải mái, mái tóc hơi dài qua cổ, đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhạt. Tổng quan gương mặt thanh tú, nụ cười trông cũng cực kỳ mê người. Có thể ví như hồ ly dụ hoặc người khác.

– Tống Thụy? Mày về rồi à?

Thẩm Lạc Tình cau mày, tên này cậu biết. Trước đây gã từng là đàn em của cậu chỉ là chí tuyến không hợp nhau do đó tan rã. Mấy năm mất tích vì giải quyết vấn đề của bang hội cậu cũng quên dần quên cái tên Tống Thụy này, lần này không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này.

– Bingo! Không ngờ anh vẫn còn nhớ tôi đó Thẩm đại ca!

Tống Thụy cười cười xoa xoa mái tóc của bản thân, đuôi mắt hơi hếch lên nhưng trong ánh mắt không mang ý cười vui vẻ gì.

– Rồi sao? Bắt đàn em của tao? Mày tính làm loạn à?

Thẩm Lạc Tình nhìn mấy đứa em của mình bị đám người của Tống Thụy trói lại. Bọn nó không dám nhìn mặt cậu nhưng mà tay chân bị trói quần áo cũng rách rứa, mặt mày chắc chắn cũng không tốt hơn là mấy.

– Hừm? Là tụi nó vô dụng nên bị tóm mà thôi! Mà cũng phải nói tại anh mới phải? Anh dạy đàn em của mình cứ như thầy tu ấy, thánh thiện quá mức!

Tống Thụy tặc lưỡi lắc lắc đầu, trước đó hai người xích mích cũng vì cách làm việc không thuận nhau. Tống Thụy là người có tham vọng và năng lực. Do đó gã không thấy việc sống một cách nhàm chán như Thẩm Lạc Tình có lợi ích gì. Bản thân có quyền có thế vậy thì tại sao lại không bành trướng chứ? Thẩm Lạc Tình dư sức dẹp các băng nhóm khác. Ấy vậy mà lúc nào cũng một câu nghĩa khí giang hồ mà buông bỏ. Tống Thụy không chấp nhận được chuyện này. Gã cảm thấy như vậy thật vô cùng hèn nhát!

– Hiện tại mày cũng không phải đàn em của tao! Nói nhiều vậy làm gì? Thả người hay không nói một tiếng!

Thẩm Lạc Tình không thích dong dài. Cậu nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Ánh mắt không mấy kiên nhẫn.

– Oke oke, anh muốn cứu người tôi cũng có điều kiện!

Tống Thụy hếch cằm với tên đàn em của mình. Sau đó tên kia liền đem một tờ giấy đến trước mặt của hai người Thẩm Lạc Tình và Lý Sâm.

Cậu cau mày không biết tên này muốn làm gì thì gã đã nở một nụ cười bí ẩn. Không để mất thêm thời gian. Thẩm Lạc Tình nhanh chóng đọc nội dung bên trong, kế đó liền cau mày gặng hỏi.

– Cướp địa bàn?

– Ây da, không có nha! Đây là giao dịch qua lại!

Tống Thụy cười tươi rạng rỡ khiến mấy tên đàn em của Thẩm Lạc Tình không khỏi có chút run người. Trông tên này bề ngoài vô hại vậy thôi chứ ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Trước đó bọn họ chung băng nhóm cũng đã lãnh ngộ không ít. Bây giờ gặp lại mới cảm thấy một phen rùng mình lạnh gáy.

– Được, tao chấp nhận, thả người!

– Chấp nhận?

Tống Thụy khựng lại, nụ cười trên gương mặt tắt đi, có vẻ không tin mà hỏi lại.

– Ừ, thả người!

Thẩm Lạc Tình không mấy kiên nhẫn lặp lại. Điều này vô thức khiến Tống Thụy có chút khoz chịu. Ánh mắt gã hơi tối đi, sau đó phất tay cho đám đàn em của mình. Còn Thẩm Lạc Tình cũng dùng dao rạch ngay ngón tay mà chấm trên tờ giấy làm giao dịch. Kế đó cậu và băng của mình rời đi. Mọi thứ có vẻ diễn ra khá suông sẻ so với tưởng tượng…

– Ông chủ mà biết nhất định sẽ rất hài lòng! Anh Thụy, anh giỏi thiệt đó!

Một tên hào hứng mà cười nói với Tống Thụy nhưng gã lại không có tâm trạng như thế. Gã cau chặt mày, vẻ mặt lại khó chịu vô cùng.

“Lúc nào cũng vậy, cách làm việc của anh thật khiến người ta chán ghét!”

………….

– Đại ca, là tụi em vô dụng nên mới..

– Nói ít thôi, lo mà dưỡng thương ồn chết m* đi được!

Thẩm Lạc Tình không thích sướt mướt nên chặn phủ đầu mấy đứa nhỏ băng mình. Tụi nó bị đánh cũng không ít, cứ để lành vết thương đi rồi tính.

– Dạ, tụi em sau này sẽ cẩn thận!

Biết rõ tính của cậu nên họ cũng không cảm thấy tức giận mà còn vô cùng ngưỡng mộ người đại ca này. Họ không biết những băng nhóm khác thế nào nhưng đối với bọn họ Thẩm Lạc Tình là một đại ca vô cùng tốt. Tuy cậu thô lỗ và cọc cằn nhưng rất thương đám đàn em của mình. Chỉ cần đụng chuyện đều sẽ lặp tức ra mặt. Do đó bọn họ ai cũng sẵn sàng bán mạng cho cậu.

– Anh còn quan tâm nó à?

Đợi đám đàn em rời đi Lý Sâm mới lên tiếng hỏi. Lúc nãy gặp Tống Thụy y cũng sốc lắm. Đến tận vây giờ mới có cơ hội để lên tiếng.

– Sống chung không ít năm, mày kêu tao không quan tâm à? Mà kệ m* nó đi, thằng nhóc đó cố chấp lại tham vọng như vậy, chỉ mong nó đừng có vướn vào mấy thứ kia là được!

Thẩm Lạc Tình đưa mắt nhìn xa xăm. Trước kia Tống Thụy và Lý Sâm là hai cánh tay đắc lực của cậu. Tống Thụy từ nhỏ đã bị gia đình bán đi may mắn được đám người Thẩm Lạc Tình cứu sống. Gã nhỏ hơn cậu tám tuổi, nhưng cách làm việc lại vô cùng tàn nhẫn quyết đoán.

Số mệnh đúng là trớ trêu thật…gặp lại nhau không ngờ lại trong hoàn cảnh như vậy…