Đế Bá
“Là tôi sẽ chết.” Hình Tất nói.
***
Đóng giữ ở ngoại ô toàn là người bên quân đội, hành động của Đặng Diệp Diệp nhanh chóng bị phía Tướng quân nắm được.
Sắc mặt Cục trưởng Trương lúc Thượng tá Từ gọi đến cực kì khó coi, ông lườm Lý Phong một cái: “Bảo người của anh cũng ở yên đấy.”
“Sở An sinh Xã hội chỉ có một tiểu đội ba thành viên đang ở đấy thôi,” Lý Phong nói, “không có vũ khí, chẳng làm gì được.”
Cục trưởng Trương nghiến răng đeo tai nghe, chuyển cuộc gọi thành chế độ riêng rồi đi ra góc nhận.
Cuộc gọi giữa Lý Phong và ngoại ô bên này vẫn đang tiếp tục, màn hình chưa chuyển đi, còn đấy hình ảnh Đặng Diệp Diệp lẫn người nọ cùng mấy con chữ to bằng tia la-de trên đầu họ.
“Tiêu Lỗi.” Lý Phong lên tiếng.
“Có.” Giọng Tiêu Lỗi vọng ra.
“Bảo họ về trước đã.” Lý Phong nói.
“Vâng ạ.” Tiêu Lỗi trả lời.
Chiến dịch hỗ trợ phòng thủ ở ngoại ô từ đầu đã do quân đội trực tiếp phụ trách, nên Lý Phong chỉ phái một tiểu đội vật tư ba thành viên đi tìm nhóm Triệu Lữ, nhưng Cục trưởng Trương thì khác. Sáng sớm Trương Tư Hải vừa được đưa ra khỏi trại giam, sau đó lại xảy ra chuyện này nên ông ta buộc phải để lính của mình đi hỏi, nhỡ dính đến Trương Tư Hải thật thì chí ít ông ta cũng là người đầu tiên biết chuyện.
Nhưng ông không ngờ công nhân dọn xác lại thực sự không hé một chữ nào, cũng không ngờ bước tiếp theo sau khi bắt trói tội phạm lại được áp dụng nhanh và ầm ĩ như vậy.
Giờ thì cấp trên chẳng những biết chuyện đám phần tử cấp tiến ngoại thành lại gây sự, mà còn biết cả việc Cục Phòng thủ Đô thị xách súng vào địa bàn hỗ trợ phòng thủ của quân đội.
“Anh đúng thật là…” Viện trưởng Ngô liếc Lý Phong.
“Anh Thời ơi họ sắp sang ngắt đường truyền rồi,” gương mặt của Triệu Lữ xuất hiện trên màn hình, hắn nói rất nhanh, “đừng đi, dù Tiểu Lĩnh có ở đấy thật thì anh cũng đừng đi…”
Chưa kịp dứt lời đã hiển thị cuộc gọi kết thúc.
Khưu Thời nhìn chằm chằm vào cái thùng đã không còn hình chiếu, mày cau thật chặt, đến mức đau cả trán.
“Lão Ngô,” Lý Phong lia mắt sang Cục trưởng Trương rồi hỏi khẽ, “ông nghĩ kẻ bên cạnh Đặng Diệp Diệp là ai?”
“Tôi không dám khẳng định,” Viện trưởng Ngô cũng nhỏ giọng, “Hình Tất có phán đoán gì không?”
“Tiềm vệ cấp một.” Hình Tất nói.
“Chắc chứ?” Lý Phong chau mày.
“Không chắc.”
“Sao anh lại đoán thế?” Viện trưởng Ngô hỏi.
“Trực giác.” Hình Tất nói.
“Trực giác này đến từ đâu…” Viện trưởng Ngô lấy làm khó hiểu.
“Chắc là đồng loại nên ít nhiều gì cũng có cảm giác,” Lý Phong liếc nhìn thì thấy Cục trưởng Trương đứng thẳng tắp, “chuyện này e khó giải quyết đây.”
“Tôi phải đi.” Khưu Thời nói.
“Đi rồi có khi không về được nữa.” Lý Phong bảo.
“Vậy thì khỏi về,” Khưu Thời đáp, “nơi này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.”
“Còn hơn là chết.” Lý Phong nói.
“Ở lại đây làm thuốc hả.” Khưu Thời bảo.
Cuộc gọi phía Cục trưởng Trương đã kết thúc, ông xoay người bước về, đại sảnh vốn đã trống lại càng có vẻ lồng lộng, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở của Cục trưởng Trương.
Đương nhiên là do nhịp thở dốc của ông ta khá hung hăng.
Khưu Thời dám chắc trước khi mình và Hình Tất hoàn thành nhiệm vụ quay về, Cục trưởng Trương đã có xung đột với Lý Phong. Cộng thêm câu kháy của Triệu Lữ và cuộc gọi này, ông ta đã đang toả ra cái khí thế có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Ngồi xuống thảo luận đi.” Viện trưởng Ngô thoải mái nhất trong số ba người, tuy có thể cảm nhận được rằng ông hơi nghiêng về phía Lý Phong, nhưng chung quy ông cũng chỉ lo phần kĩ thuật, chuyện khác không nhúng tay vào.
Thú cưng của Lý Phong có tin nhắn mới, y đẩy tin nhắn lên thiết bị liên lạc rồi lia mắt đọc lướt.
“Sao rồi?” Viện trưởng Ngô hỏi, “Bây giờ như nào?”
“Hỏi Giám đốc Lý đi,” Cục trưởng Trương bảo, “Sở An sinh nằm vùng khắp thành phố, tin tức vẫn luôn cực kì linh động cơ mà.”
“Chúng rút cả rồi.” Lần này Lý Phong không vờ vĩnh với ông ta nữa.
“Rút rồi?” Viện trưởng Ngô hỏi.
“Phần tử cấp tiến gây sự chơi chơi, không nên trò trống gì đâu,” Lý Phong đáp, “quân đội không ra mặt để ngừa tình huống bại lộ chiến dịch.”
“Bây giờ có quyết sách gì chưa?” Khưu Thời hỏi.
“Chuyện này phải hỏi Cục trưởng Trương rồi,” Lý Phong nói, “ông ấy phụ trách liên lạc chính với bên Thượng tá Từ mà.”
“Một tên công nhân dọn xác cỏn con mất tích mà thôi, cần gì quyết sách?” Cục trưởng Trương bảo, “Không dính dáng đến nhiệm vụ, càng chẳng liên quan gì tới Thượng tá Từ hay thành phố Mây.”
Khưu Thời im lặng nhìn ông ta, ngay lúc này đây anh thậm chí không thấy quá giận nữa là.
Anh chỉ muốn phát tiết một chút… Nhưng vai vừa nhúc nhích, cánh tay chưa kịp di chuyển thì tay Hình Tất đã đặt lên vai anh.
“Đừng.” Hình Tất nói khẽ.
Khưu Thời xoay sang liếc ngón tay đang nắm lấy vai mình, nghiến răng hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó nhìn sang Cục trưởng Trương và gật đầu: “Đã thế thì thôi, xong chuyện.”
Đã là chuyện riêng của một công nhân dọn xác cỏn con, vậy thì dễ rồi.
“Cậu tính làm gì.” Cục trưởng Trương nhìn anh chòng chọc.
“Không làm gì cả,” Khưu Thời nhìn ông ta, “một công nhân dọn xác cỏn con muốn làm gì mà cần Cục trưởng của Cục Phòng thủ Đô thị phải đích thân can thiệp à?”
“Đương nhiên là không, nhưng vì cậu là nhân sự có liên quan đến nhiệm vụ, nên tôi không chỉ can thiệp mà còn áp dụng biện pháp xử lý.” Ánh mắt Cục trưởng Trương chợt sắc bén hẳn, “Xét thấy Khưu Thời dính dáng đến những vấn đề cơ mật tối cao của thành phố Mây, để phòng bị lộ thông tin, Cục Phòng thủ Đô thị quyết định…”
Ngoài cửa đại sảnh bỗng có vài người cầm súng xông vào, Cục trưởng Trương cũng đồng thời rút khẩu súng giắt eo ra.
Đệt cụ chúng mày.
Khưu Thời không biết chúng định xử tử tại chỗ hay bắt giam mình lại, nhưng anh vẫn tiến hành đáp trả theo trường hợp tệ nhất. Anh thụp mạnh người xuống, mượn mặt bàn che chắn cơ thể ngay khi Cục trưởng Trương rút súng ra.
Sau đó tóm Viện trưởng Ngô hay Lý Phong sang cản súng cho mình thì phải xem bắt ai thuận tay hơn.
Nhưng Hình Tất lại thình lình hành động.
Hắn đạp lên vai Khưu Thời bật người lên bàn, trượt đến trước mặt Cục trưởng Trương, cướp súng của ông ta rồi nhắm thẳng vào Lý Phong đang ngồi trên ghế. Từ đầu đến cuối chỉ mất hai giây.
Đám người xông vào thậm chí phải lao thêm vài bước mới kịp dừng lại.
Pha hành động bất ngờ này khiến tất cả mọi người đờ ra tại chỗ.
“Hình Tất?” Lý Phong thảng thốt nhìn hắn.
Còn Cục trưởng Trương đang kinh hoàng phía bên kia thậm chí phải khựng lại hai giây mới gầm lên thành tiếng: “100% trong tầm khống chế mà các anh bảo là thế này đấy hả?”
“Ở chế độ nhiệm vụ,” Hình Tất cất lời, “an toàn của cộng sự loài người là ưu tiên hàng đầu, tính mạng cộng sự của tôi đang bị đe doạ.”
“Lão Ngô?” Cục trưởng Trương lại gào lên.
Viện trưởng Ngô bấy giờ mới bừng tỉnh khỏi cơn chấn động: “Chuyện này… Cài đặt quả thực là thế, hắn phải bảo đảm an toàn tính mạng cho cộng sự loài người, trừ phi huỷ quan hệ cộng tác.”
Cục trưởng Trương liếc nhóm người cầm súng kia một cái.
“Tôi đảm bảo mình nhanh hơn.” Hình Tất nói.
“Sao lại nhắm vào tôi?” Lý Phong nhìn nòng súng và hỏi, chầm chậm nghiêng người sang bên hòng tránh nó đi, “Cục trưởng Trương đe doạ cộng sự của anh mà, đâu phải tôi.”
“Thế mới nhắm vào anh.” Hình Tất trả lời rất đơn giản, nòng súng di chuyển theo y, không lệch phân nào.
Lý Phong trầm mặc một chốc rồi cười cười: “Cục trưởng Trương, ông muốn giết Khưu Thời à?”
“Tôi muốn nhốt cậu ta lại,” Cục trưởng Trương nói, “tôi cho rằng để Khưu Thời tự do hoạt động trong giai đoạn này sẽ đe doạ cực lớn đến nhiệm vụ.”
“Ông ấy đảm bảo không giết Khưu Thời rồi.” Lý Phong nhìn Hình Tất.
Hình Tất không lên tiếng cũng chẳng cử động, nòng súng vẫn hướng thẳng về phía Lý Phong.
“Cục trưởng Trương,” Lý Phong bóp cằm mình rồi thở dài, “cho rút cả đi, đây vốn là chuyện họp bàn một phát là xong, ban nãy đã bảo phần tử cấp tiến gây chút chuyện vặt rồi thây, cùng phe mà cư xử như này thì giải quyết thế nào đây?”
Trong năm giây Cục trưởng Trương trừng mắt nhìn mình, Lý Phong chắc chắn ông ta đã cân nhắc đến việc mượn cơ hội này để Hình Tất bắn y một phát cho xong. Nhưng cuối cùng ông vẫn phất tay lệnh nhóm người vừa xông vào lui ra.
Hình Tất nhảy xuống bục, trả súng cho Cục trưởng Trương.
“Khưu Thời,” Viện trưởng Ngô nhìn sang Khưu Thời, còn đấy vẻ kinh hoàng trên gương mặt ông, “trong tình huống này cậu cần phải… tiến hành khống chế.”
“Thế à,” Khưu Thời liếc Hình Tất một cái, “chẳng ai dạy tôi hết, đến cả nhiệm vụ cũng thúc súng vào mông ép làm mà.”
“Tôi sẽ đích thân ôn lại nguyên tắc cho cậu,” Viện trưởng Ngô nói, “định nghĩa chế độ nhiệm vụ của Hình Tất cũng phải…”
“Giám đốc Lý,” Cục trưởng Trương chống bàn, từ trên nhìn xuống Lý Phong, “giờ còn cảm thấy phương án anh kiên quyết thực thi là tối ưu nữa không?”
“Có tối ưu hay không phải nhìn vào kết quả,” Lý Phong nói, “kết quả là hắn bảo chúng ta về bàn thảo luận.”
“Được,” Cục trưởng Trương gật đầu, “thế mời anh trình bày suy nghĩ của mình.”
“Vậy không quanh co nữa,” Lý Phong đứng dậy lấy thú cưng ra, cho nó trình chiếu một tấm bản đồ, “tuy hai thị trấn Rừng Đông và Sông Hưng trong tầm liên lạc nhưng chúng ta lại chưa từng đến được đấy, ngoài trở ngại địa hình thì còn cảm nhiễm và người máy sinh hoá. Thế mà Đặng Diệp Diệp lại hẹn ở Rừng Đông, cộng thêm việc hiện tại chúng ta đã mất liên lạc với bên ấy và số lượng người máy tăng đột biến, chứng tỏ điều gì?”
“Nói thẳng đi, sao còn lên lớp trả bài nữa vậy?” Cục trưởng Trương bảo.
“Đặng Diệp Diệp lẫn người chống lưng của cô ta có thể qua lại giữa Rừng Đông và thành phố Mây,” Khưu Thời nói, “chúng cùng một giuộc với đám người máy sinh hoá kia và đã khống chế Rừng Đông, có khi Sông Hưng cũng đã bị khống chế rồi.”
“Ngoài hai thị trấn này ra thì chúng ta không liên lạc được với các căn cứ loài người khác, cũng không biết những căn cứ ấy nằm ở đâu,” Lý Phong bảo, “chúng ta luôn muốn làm rõ mục đích của băng nhóm này và bây giờ chính là cơ hội tiếp xúc trực tiếp với đối phương…”
Nghe đến đây Khưu Thời mới sực ngộ ra, Lý Phong có ý để anh đến Rừng Đông.
“Mục đích của bọn chúng là huỷ diệt thành phố Mây! Huỷ diệt loài người!” Cục trưởng Trương rất cứng rắn, “So ra thì chúng ta cần lực lượng vũ trang mạnh mẽ hơn là cặp cộng sự này của anh, người máy cộng sinh kết hợp với quân đội mới là giải pháp chung cuộc, đừng có mơ dựa vào…”
Cục trưởng Trương trỏ Khưu Thời: “Cái ngữ này để cứu vớt thành phố Mây hay con người ở đây! Cậu ta chỉ còn khả năng miễn dịch là có ích thôi.”
Lý Phong nhìn ông ta, bất chợt bật cười: “Tôi cứ tưởng mình đã ngông cuồng lắm rồi, ai ngờ Cục trưởng Trương mới là kẻ ngông cuồng thực sự.”
“Anh cẩn thận mồm miệng đấy.” Cục trưởng Trương lạnh giọng, “Đừng nghĩ nắm cái thóp bé tẹo ấy là hữu hiệu lắm, ai dám ảnh hưởng đến an toàn của thành phố Mây, dù có là con trai mình thì tôi cũng không nương tay khi xử lý đâu.”
“Thành phố Mây có bao nhiêu người máy sinh hoá? Lẫn bao nhiêu binh sĩ?” Lý Phong đứng dậy, “Có bao nhiêu người tự nguyện ra chiến trường? Còn bao nhiêu vật tư? Ông có biết trong kho của Sở An sinh Xã hội còn bao nhiêu hàng tồn? Và ruộng vườn chăn nuôi của chúng ta rốt cục cho sản lượng thế nào không?”
Cục trưởng Trương im lặng nhìn y.
“Có phải tôi nên tránh nghe mấy chuyện này không.” Khưu Thời lên tiếng, mấy vấn đề Lý Phong nêu ra khiến anh lạnh cả sống lưng.
“Muộn rồi,” Lý Phong quay sang nhìn anh, “chào mừng cậu gia nhập Câu lạc bộ Tuyệt vọng Thành phố Mây.”
“Chính vì vậy chúng ta mới cần tốc chiến tốc thắng,” Cục trưởng Trương nói, “nếu đối phương thực sự mạnh thế thì đã chẳng vật lộn bấy lâu với chúng ta rồi!”
“Thành phố Mây có thể ngắt tín hiệu của Rừng Đông và Sông Hưng không?” Lý Phong hỏi.
Cục trưởng Trương nhìn y.
“Không thể,” Lý Phong nói, “nhưng chúng làm được, thế thì bọn chúng mạnh hay không đây? Chúng ta nên đi thăm dò điều này trước chứ nhỉ? Tại sao đang giằng co với chúng ta mà lại đột ngột hành động?”
“Bởi vì Sào Huyệt số Một đã bị huỷ,” Hình Tất chợt lên tiếng, “Sào Huyệt là thứ khống chế người máy cộng sinh, bọn chúng đang chờ Sào Huyệt liền về một mối nhưng Sào Huyệt số Một lại thình lình chết đi.”
“Đây hẳn là việc chúng chưa từng suy xét đến.” Viện trưởng Ngô như đã vỡ vạc ra điều gì, “Người máy sinh hóa luôn quấy nhiễu thành phố Mây trên quy mô nhỏ lẻ là để thăm dò tình hình của chúng ta, bọn chúng không ngờ Sào Huyệt số Một sẽ bị chúng ta hủy diệt.”
“Chúng sốt ruột rồi.” Lý Phong nói.
“Nên anh mới vội vàng tặng thứ chúng muốn sang đấy hả.” Cục trưởng Trương cười lạnh.
“Có lẽ tôi biết trí thông minh của Trương Tư Hải giống ai rồi.” Lý Phong bảo.
Cục trưởng Trương vốn đang trong cơn thịnh nộ, câu nói đấy như chọc thẳng vào phế quản khiến ông ta giáng luôn một đấm vào Lý Phong.
Nhưng lại hụt.
Lý Phong bị Hình Tất kéo ngã ngồi xuống chiếc ghế sau lưng rồi trượt lùi hơn một mét.
Viện trưởng Ngô lao đến ôm Cục trưởng Trương lại: “Sao lại thế này, đâu còn là trẻ con nữa mà không kềm được cơn giận rồi động tay động chân như vậy!”
“Cái tên tiềm vệ cấp một này! Còn bảo an toàn không? Còn bảo trong tầm khống chế không?” Cục trưởng Trương trỏ Hình Tất.
“Các vị không được bị thương,” Hình Tất nói, “để Thượng úy Từ nhìn thấy thì không giải thích được.”
Khưu Thời liếc Hình Tất, chứ ban nãy trỏ súng vào Lý Phong thì sao, Lý Phong được quyền chết nhưng không được phép bị thương hả?
“Tiềm vệ cấp một không phải là con rối,” Lý Phong ngồi yên chứ không định kéo chiếc ghế bị đẩy ra hơn một mét về, “loài người cần chủng người máy này vì chúng cũng sở hữu tình cảm và tư duy lẫn khả năng phán đoán đúng sai, đồng thời có thể giữ bình tĩnh những khi con người khùng lên như vậy.”
“Tôi nghĩ thế này,” Viện trưởng Ngô trầm mặc một lúc rồi chậm rãi cất lời, “thí nghiệm cộng sinh cũng đã bắt đầu trên mẫu thử số hai, ba, bốn, năm nhưng vẫn cần thời gian để nuôi dưỡng và quan sát. Trong giai đoạn này, để…”
Ông liếc nhìn Hình Tất: “Cặp cộng sự tạm thời vô dụng này đi thăm dò ý đồ của đối phương cũng chẳng tổn thất gì cả, suy cho cùng kẻ chúng cần là Khưu Thời, nếu muốn tổn thương cậu ta thì bọn chúng đã có rất nhiều cơ hội để ra tay, nhất là lúc ngoại ô chưa được hỗ trợ phòng thủ trước đấy.”
Cục trưởng Trương im lặng.
“Chúng ta quả thực cần một cơ hội tiếp xúc với đối phương,” Viện trưởng Ngô nói, “công ty vẫn luôn chủ trương phòng ngự, phía Tướng quân… dường như cũng không định xung đột chính diện ngay, nếu có cơ hội đàm phán thì biết đâu lại hay…”
Viện trưởng Ngô có cái vẻ mộc mạc chất phác của người làm kĩ thuật, Cục trưởng Trương rõ đã dịu hơn nhiều trước mặt ông. Ông ta nghiến răng hồi lâu mới trút một câu: “Tôi không bác bỏ hoàn toàn, nhưng chúng nó có vô dụng cách mấy thì vẫn đã từng tiếp cận thông tin mấu chốt, làm sao bảo đảm chúng sẽ không tiết lộ ra đây?”
“Về phần Hình Tất thì có thể cài đặt thời gian cung cấp năng lượng,” Viện trưởng Ngô nói, “cài đặt một thời hạn nhất định như ba năm hôm, tám hôm mười hôm hoặc dài nhất là một tháng, đến hạn sẽ tự động ngắt phản ứng sinh hóa trong cơ thể.”
“Kết quả ngắt phản ứng sinh hóa là gì?” Cục trưởng Trương hỏi.
“Là tôi sẽ chết.” Hình Tất nói.
“Ngắt bởi phòng thí nghiệm của chúng tôi, mang kí hiệu của chúng tôi, cũng chỉ có chúng tôi mới kích hoạt lại được.” Viện trưởng Ngô bảo, “Đấy là biện pháp cấp độ một để ngừa việc người máy sinh hóa…phản bội và bỏ trốn.”
Khưu Thời nghe những lời thốt ra từ miệng Viện trưởng Ngô – người có vẻ chân chất hơn Cục trưởng Trương và Lý Phong nhiều, lấy làm thảng thốt.
Nhìn sang Hình Tất thì thấy hắn chẳng tỏ vẻ gì, cứ như chuyện này không liên quan tới mình.
“Ngoài ra, nếu Khưu Thời cho rằng cộng sự của mình có những hành vi trái nguyên tắc gây bất lợi cho loài người, thì cậu ta có thể khống chế hành động của hắn,” Viện trưởng Ngô nhìn Khưu Thời, “bằng bộ kí hiệu tay kia.”
“Vậy ai khống chế Khưu Thời?” Cục trưởng Trương hỏi, “Tôi thấy cậu ta nguy hiểm chẳng khác gì một người máy sinh hóa ngoài tầm khống chế.”
Viện trưởng Ngô lại thận trọng liếc sang Lý Phong.
“Trong lúc họ rời thành phố Mây, chúng tôi sẽ quản lý đội công nhân dọn xác,” Lý Phong trả lời cực kì lưu loát, “nếu Khưu Thời có bất cứ hành vi đáng ngờ nào…”
“Để ông dọn mẹ xác mày luôn cho nóng!” Khưu Thời bật dậy vung chân đá về phía Lý Phong.
Nhưng Hình Tất vẫn nhanh hơn anh một bước, hắn vứt cả Lý Phong lẫn ghế ra tầm hai mét, sau đó lại trở tay bắt lấy bắp tay anh.
“Cũng có đánh chết mẹ nó thật đâu!” Khưu Thời toan giằng khỏi tay hắn.
“Để đấy đánh riêng.” Hình Tất thì thầm.
Khưu Thời có thể cảm nhận được ánh mắt của Cục trưởng Trương ở đằng sau, có lẽ ông ta đang chờ anh chứng thực rằng mình nguy hiểm hơn cả người máy sinh hóa.
Anh nén giận, trỏ thẳng Lý Phong: “Mày hiểm thật.”
“Tôi là kẻ hiền nhất trong số những người cậu ghét đấy.” Lý Phong đứng dậy rồi chậm rãi đi về bên bục, “Giờ thì tiếp tục bàn việc chính thôi, đường đến thị trấn Rừng Đông.”
“Tôi biết.” Hình Tất nói.
Lý Phong quay sang nhìn hắn: “Kí ức năm nào?”
“Năm trước khi tôi bị niêm phong.” Hình Tất đáp.
“Là bao lâu trước đấy?” Lý Phong nhìn Viện trưởng Ngô.
“Tầm sau khi thành phố Mây trục xuất người máy sinh hóa,” Viện trưởng Ngô nói, “không ai ở đây từng trải qua giai đoạn ấy… Nhưng trên lý thuyết thì không thay đổi gì nhiều đâu.”
“Vậy bước này tạm để đó,” Lý Phong bảo, “thời hạn bao lâu đây?”
“Chuyện này tôi phải thảo luận với tổ kĩ thuật rồi mới quyết định được,” Viện trưởng Ngô đáp, “số lượng tiềm vệ cấp một có hạn nên không thể tổn thất, chuyện cài đặt thời hạn phải bàn bạc kĩ.”
“Được, còn một vấn đề nữa,” Lý Phong nhẹ nhàng thở ra, “tôi muốn trao đổi riêng với Trương Tư Hải.”
“Anh muốn gì.” Cục trưởng Trương nhìn y.
“Muốn biết tình hình của Đặng Diệp Diệp và người chống lưng cô ta, lẫn chuyện rốt cục cậu ta thân với bọn chúng đến mức nào,” Lý Phong nói, “đương nhiên nếu Cục trưởng Trương đồng ý giúp một tay thì tốt biết mấy.”
“Để tôi hỏi,” Cục trưởng Trương khựng lại một lúc mới quyết tâm, “đưa nó về trại giam đi, tôi vào đấy hỏi nó.”
“Cảm ơn.” Lý Phong nói.
Họ cần thời gian để xác định toàn bộ chi tiết cụ thể về “nhiệm vụ” đến thị trấn Rừng Đông này nên Khưu Thời có gần một ngày hoạt động tự do, đương nhiên không phải ở nội thành.
Thực ra đấy là thời gian để anh giải thích cho đám anh em mình nghe tại sao họ lại bị Cục Phòng thủ Đô thị giám sát, và cả trấn an để họ không gây sự.
Hòng đảm bảo an toàn và tăng độ ăn ý giữa cộng sự với nhau, Hình Tất sẽ đi cùng anh.
“Nhưng không được phép để lộ thân phận thật của Hình Tất, với người ngoài thì hắn là cảnh vệ của Sở An sinh Xã hội.” Lý Phong ngồi chung xe với họ, “Tí nữa tôi lên xe kho tìm hai bộ đồ thường cho hắn.”
“Được chọn không?” Hình Tất hỏi.
Lý Phong nhìn hắn: “Vậy anh tự chọn đi.”
“Còn tôi?” Khưu Thời hỏi.
“Muốn thì cứ lựa, đám các cậu chưa lấy quần áo nửa cuối năm mà nhỉ,” Lý Phong nói, “chuyến này đem cả đi.”
“Rượu thì sao?” Khưu Thời hỏi.
“Lấy cái thùng to màu đen ấy.” Lý Phong bảo.
“Nghe như thành phố Mây sắp đi đời, tụi mình nhân lúc cháy nhà hôi của chia nhau mà chạy quá.” Khưu Thời nói.
Lý Phong cười cười: “Chỉ cần hai người trở về là được, thành phố Mây lèo lái trong tình trạng dở ông dở thằng chẳng phải một hai năm nay, khó sống mà chết cũng không dễ tí nào.”
Khưu Thời nhìn y, không biết phải tả con người Lý Phong như nào. Xếp y vào loại mất hết nhân tính chẳng oan, vì y chẳng hề nương tay khi chơi khăm lẫn lợi dụng người khác, cứ như mạng người chẳng là gì với y. Nhưng khi đứng trước những “nhân vật chủ chốt” của thành phố Mây, y lại là người không đáng sợ nhất trong mắt Khưu Thời.
Có lẽ như Trương Tề Phong đã nói, họ là “giải pháp tối ưu” của Lý Phong, Lý Phong cần họ. Song tại sao lại cần thì anh lại không rõ.
“Anh cướp được súng sao không nhắm vào Trương Tề Phong?” Khưu Thời ngoảnh lại hỏi Hình Tất.
“Nhắm ai cũng thế thôi, nhưng Lý Phong sẽ chẳng vì bị trỏ súng vào một lần mà cho rằng người máy sinh hoá khó khống chế,” Hình Tất nói, “Cục trưởng Trương thì sẽ tìm cơ hội niêm phong tôi lại.”
“Nghĩ nhiều vậy hả.” Khưu Thời cau mày.
“Ừ thì nhiều hơn người chẳng hề suy nghĩ gì.” Hình Tất bảo.
“Bộ kí hiệu tay kia của tôi không có lệnh im mồm chứ lại,” Khưu Thời thở dài, “vậy anh có tính nổ súng không?”
“Không.” Khưu Thời nói.
“Tôi tưởng anh sẽ cho cánh tay bả vai hay gì đấy của tôi một phát chứ.” Lý Phong bảo.
“Nổ súng là vô nghĩa,” Hình Tất đáp, “chỉ có điều chưa xác định mới hữu ích thôi, kết quả mà xuất hiện thì mất tác dụng uy hiếp rồi.”
“… Nhìn đi,” Lý Phong vươn vai, “đây chính là trí tuệ của bậc cụ kị.”
“Cụ kị nhà anh mới hơn trăm tuổi thôi,” Khưu Thời nói, “giống gì mà yểu vậy.”
Hình Tất phá ra cười.
Thực ra nhìn bề nổi thì hàng dự trữ dân dụng của Sở An sinh Xã hội vẫn khá phong phú, lần nào Khưu Thời đến đây cũng thấy xe tải chở vật tư vào.
Nhưng đúng là anh chưa từng đong đếm kĩ rằng nếu chia số vật tư này theo bình quân đầu người thì cuối cùng mỗi người sẽ được bao nhiêu. Có lẽ ít thật nên dân ngoại thành và một số nạn dân muốn nhận tí chút trợ cấp thôi cũng khó, ngay cả cơ hội việc làm mà nội thành trao cho họ để đổi lấy vật tư cũng chỉ đủ ăn.
Một thùng rượu to, với bọn Triệu Lữ thì rượu còn là một mối hời trời cho.
Khưu Thời đòi thêm một ít thực phẩm nén tồn kho đã lâu ra chất gần nửa xe, Lý Phong cứ cau mày như đã buôn một cú lỗ vốn vậy.
Quần áo năm nào cũng được vào kho lấy vài bộ cho mọi người, mọi khi Khưu Thời cầm bừa cho xong, lúc về chia chác cũng chỉ phối đại rồi thôi, chỉ có chiếc khăn bịt mặt kia là bỏ công ra lựa vì nó có màu anh thích. Song rất nhiều năm sau đó không thấy màu giống vậy xuất hiện nữa, anh cũng mãi không đổi khăn.
Bất ngờ thay Hình Tất lại lựa cả buổi.
“Anh mù màu hay lâu quá không mặc đồ riêng rồi nên không quen?” Khưu Thời hỏi hắn, “Lấy bừa hai bộ là xong mà?”
“Khó coi quá.” Hình Tất nói.
“… Gì cơ?” Khưu Thời sửng sốt, chuyện có ưa nhìn hay không căn bản chẳng nằm trong suy nghĩ của anh, có cái để mặc là tốt lắm rồi, ít ra cũng ngon hơn lột quần áo của nạn dân đã chết nhiều, “Chứ hồi trước cụ mặc cái gì? Đẹp lắm hả?”
“Đồ tây đồ thường có hết.” Hình Tất nói.
“Đồ tây đâu?” Hình Tất nhìn Lý Phong.
“Thành phố Mây không có, đến cả ngài Long còn chẳng mặc,” Lý Phong nói, “để khỏi bị xa cách với mọi người.”
“Đại đi,” Khưu Thời bới một lúc rồi lôi vài món ra nhét vào tay Hình Tất, “thay vào, nhanh lên.”
Hình Tất cởi đồ thí nghiệm ra, bắt đầu mặc quần áo mới.
Khưu Thời chăm chú quan sát hắn một lúc, không còn thấy vết thương trên cánh tay nữa, cơ thể cũng không có thứ gì màu đen, chả biết nấm mọc tới đâu rồi.
Hình Tất mặc đồ xong, quần áo Khưu Thời chọn cho cực kì tuỳ tiện, ống quần thậm chí ngắn mất một khúc.
“Mang ủng vào rồi thì ai biết quần dài hay ngắn nữa.” Khưu Thời thấy chẳng sao hết, “Quần áo càng bừa càng tốt, mặt mũi anh không có lấy một cái sẹo mà quần áo lại còn chỉnh tề thì đi tới đâu thành mục tiêu bắt mắt tới đấy.”
Lý Phong lục tìm trong một cái rương, ném một chiếc khăn choàng màu xanh cho Khưu Thời.
“Tôi tặng riêng cậu cái này đấy.”
“Anh áp dụng tiêu chuẩn tiễn tôi lên đường nạp mạng thật đấy hả.” Khưu Thời choàng khăn quanh cổ mình.
“Mạng cậu chỉ đáng một chiếc khăn choàng thôi à?” Lý Phong nói.
“Trong mắt anh,” Khưu Thời bảo, “chỉ e chẳng đáng một chiếc khăn choàng.”
Lý Phong liếc anh, phẩy tay rồi xoay người chuẩn bị lên xe: “Đi thôi, tiễn các cậu đến cửa đường hầm.”
“Giờ được rồi đấy.” Hình Tất nói.
Khưu Thời chỉ ngẩn ra nửa giây đã sực hiểu ý hắn là gì.
“Giám đốc Lý này.” Anh đuổi theo Lý Phong.
Chừng Lý Phong ngoảnh lại, anh đã đá một phát vào bụng y.
“Cậu điên rồi hả.” Lý Phong ôm bụng ngồi xuống đất, suýt thở không ra hơi.
“Hồ Tiểu Lĩnh hay đám anh em của tôi mà gặp bất cứ chuyện gì,” Khưu Thời nói, “công ty lẫn Tướng quân đều xa quá, nên tôi sẽ ghi hết nợ cho anh.”
Gần năm phút sau Lý Phong mới rời kho rồi lên một chiếc xe khác.
Hai chiếc xe một trước một sau lái hết đường hầm dẫn ra ngoại ô rồi dừng lại.
Tài xế của nhóm Khưu Thời ra xe sau, còn chiếc chở đầy vật tư này do Khưu Thời lái về công sự.
Lần này về ngoại ô, công nhân dọn xác không đứng chờ ở chỗ đường hầm nữa, Khưu Thời cũng không có cảm giác nhẹ nhàng của mỗi lần rời nội thành về đến thế giới thuộc về mình.
Khưu Thời xuống xe đứng một lúc, nhìn công sự đằng xa và nghe tiếng xe của Lý Phong lái về hầm. Gió cuốn cát phả vào mặt, anh kéo khăn choàng che đi nửa gương mặt.
“Tôi đi dạo vài bước.” Anh hít một hơi rồi bắt đầu xuống dốc.
Anh đã quá quen với số đá tảng nhấp nhô này, nện bước dựa hẳn vào kí ức cơ bắp chứ chẳng cần suy nghĩ, bật nhảy nhẹ nhàng đã đến chân dốc.
Rồi xoay người chạy về đỉnh dốc.
Hình Tất theo sau đã bước đúng con đường mà anh mới đi qua, gần như im hơi lặng tiếng.
“Anh nặng lắm nhé,” Khưu Thời sờ bả vai bị Hình Tất giẫm lên trước đấy, mở cửa vào xe, “vừa nãy đi xuống thế mà không phát ra âm thanh luôn?”
“Cẩn thận một chút thì không.” Hình Tất nói.
“Lần sau dám đạp ông lấy đà nữa thì phế chân anh đấy.” Khưu Thời nói, “Cả bó tuổi rồi mà không chững chạc tí nào.”
“Ừ.” Hình Tất đáp một tiếng.
Có chấm sáng nhỏ loé lên từ hướng công sự.
Khưu Thời nháy trả hai cú đèn xe.
“Là công nhân dọn xác à?” Hình Tất hỏi.
“Ờ, là Triệu Lữ, hỏi tôi có sao không.” Khưu Thời lái xe xuống dốc, “Đấy là ám hiệu của bọn tôi, bình thường ra ngoài xử lý người cảm nhiễm mà cách nhau quá xa sẽ dùng ám hiệu này.”
“Các cậu làm việc với nhau lâu lắm rồi à?” Hình Tất lại hỏi.
“Với bọn tôi thì đây không phải là công việc, chỉ là một cách sinh tồn thôi,” Khưu Thời nói, “nhưng lâu lắm rồi, tôi với Triệu Lữ gặp nhau lần đầu vào tầm mười tuổi hơn, Hồ Tiểu Lĩnh được bố nó dắt từ một căn cứ cực kì nhỏ đã bị cảm nhiễm đến đây, bố nó tới nơi thì chết.”
“Sao lại chết?” Hình Tất hỏi.
“Chết khát.” Khưu Thời nói.
Hình Tất im lặng.
Phía công sự có chiếc xe dọn xác chạy ra, khỏi nghĩ cũng biết Triệu Lữ sang đón anh.
“Với cậu thì,” Hình Tất nói, “họ là gì?”
“Anh em ruột.” Khưu Thời liếc hắn.
Lần đầu tiên thấy Hình Tất có nhiều thắc mắc thế này, mọi khi toàn mình lắm câu hỏi thôi.
“Tí nữa có thể họ sẽ không thân thiện với anh cho lắm,” Khưu Thời nói, “đám bọn tôi chung đụng lâu rồi, bài xích người ngoài.”
“Không sao.” Hình Tất nói.
Lúc hai chiếc xe gặp nhau ở giữa bãi đá, xe chở xác dừng lại.
“Khưu Thời!” Triệu Lữ gào lên, ghế lái không có nóc nên hắn đứng hẳn dậy, đạp vô-lăng nhìn chòng chọc bên này.
“Đây –” Khưu Thời lập tức vẫy tay ra ngoài cửa sổ xe và dài giọng thét lên theo.
“Cái đệt –” Triệu Lữ nhảy xuống xe, “Sao anh lại lái xe của Sở An sinh Xã hội thế! Anh cướp kho bọn nó hả!”
“Khưu Thời!” Tiêu Lỗi thình lình thò đầu ra khỏi thùng xe rồi bị cơn gió tát thẳng về.
“Tôi xuống nói mấy câu đã,” Khưu Thời ngoảnh sang dặn Hình Tất, “anh chờ tôi trên xe, nhớ đừng nói hớ đấy.”
“Tôi không bao giờ.” Hình Tất bảo.
Khưu Thời im lặng cười cười, dừng xe nhảy xuống.
Triệu Lữ đi tới mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào ghế phụ lái: “Ai kia? Con tin của Sở An sinh Xã hội hả?”
“Với người ngoài thì là cảnh vệ của Sở An sinh Xã hội.” Khưu Thời nói.
Cái kiểu không nói thẳng là cảnh vệ của Sở An sinh Xã hội ấy, khỏi kể Triệu Lữ bươn chải với anh từ nhỏ, ngay cả thằng ngố như Tiêu Lỗi cũng ứ tin.
“Còn với người mình thì sao?” Triệu Lữ quan sát Hình Tất, “Có giống lính của Sở An sinh Xã hội đâu.”
“Cảnh vệ của Sở An sinh Xã hội.” Khưu Thời trả lời.
“Rồi, hiểu,” Triệu Lữ cau mày, “chuyện gì đây?”
“Về kể chi tiết sau.” Khưu Thời nói, “anh cũng không dư dả thời gian, mai là phải đi rồi.”
“Là sao?” Triệu Lữ quýnh lên ngay, “Đã bảo rồi mà! Không ai kêu anh đi hết! Đừng đi tìm Tiểu Lĩnh, nó mà biết anh đi tìm thể nào cũng tức chết!”
“Về rồi nói.” Khưu Thời vỗ hắn.
Hàng mày cau có của Triệu Lữ chưa hề thả lỏng, hắn liếc Khưu Thời rồi lại nhìn Hình Tất, lúc xoay người về xe thì ghè Tiêu Lỗi chực nhảy xuống xe ôm Khưu Thời mà quát: “Về xe ngồi đàng hoàng.”
Khu vực ngoại ô từng do công nhân dọn xác phụ trách đã bị phong toả, Cục Phòng thủ Đô thị đã lập trạm kiểm soát và tạm thời không nhận thêm nạn dân nữa. Không ít nạn dân đành phải tụ tập tại chỗ nhìn vùng đất bảo hộ gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, điều ước đơn giản nhất chắc là sống sót đến khi có cơ hội vào thành.
Lúc xe lái về hướng công sự, Hình Tất tựa cửa sổ nhìn núi Đen Lớn.
“Cậu sống ở đây suốt à?” Hắn hỏi.
“Ừ,” Khưu Thời gật đầu, “từ lúc có kí ức đã sống ở đây, nhưng tôi hỏi Lý Phong rồi, anh ta bảo tôi được ông cụ dắt tới, mà tới từ đâu thì không rõ.”
“Cụ ta đâu?” Hình Tất hỏi.
“Không biết,” Khưu Thời không kềm được phải liếc hắn, “hôm nay anh thắc mắc nhiều thật đấy, khởi động cơ chế gì hả? Đừng bảo anh chung phe với Trương Tề Phong nhé?”
Khoé môi Hình Tất khẽ cong lên: “Không, tò mò.”
“Anh đã…” Khưu Thời trút nửa câu rồi dừng.
“Đã cả bó tuổi rồi còn tò mò.” Hình Tất thay anh nói hết.
“Ấy là anh tự nói nhé.” Khưu Thời bật cười.
Từ lúc hay tin Hồ Tiểu Lĩnh mất tích, tâm trạng cả ngày hôm nay của anh chìm trong ức chế và phẫn nộ, cộng thêm cảm giác mông lung sợ hãi khi tự dưng phải rời khỏi nơi mình đã sống hơn hai mươi năm… Đến tận bây giờ, tâm tình anh mới khá hơn đôi chút.
Chuyện Hồ Tiểu Lĩnh mất tích khiến nhóm công nhân dọn xác cực kì sa sút, thấy Khưu Thời quay về cùng chiếc xe đầy vật tư với cả một thùng rượu to, họ mới hơi dời sự chú ý của mình đi.
Xung quanh công sự vắng tanh nhưng Khưu Thời biết khu vực này đã bị giám sát chặt chẽ, sau khi anh rời khỏi, người ở đây sẽ trở thành con tin, anh không biết nếu mình gặp bất trắc thì các anh em sẽ phải đối mặt với điều gì.
Lý Phong có lẽ… Nhưng Trương Tề Phong ắt không bỏ qua cho họ.
“Cất vật tư rồi lái xe ra chỗ đường hầm mà vứt,” Khưu Thời dặn Triệu Lữ, “tí nữa nhậu.”
“Được.” Triệu Lữ gật đầu.
“Anh nói mấy câu với Tiêu Lỗi đã.” Khưu Thời bảo.
“Ừa nói đi,” Triệu Lữ đáp, “không thì ngày mai cậu ta đi tự tử đấy.”
Khưu Thời gọi Tiêu Lỗi vào phòng mình, Triệu Lữ tưởng đâu cái gã “cảnh vệ” kia cũng sẽ đi theo, ai ngờ hắn cứ thế đứng ngoài cửa khơi khơi nhìn nhóm công nhân dọn xác khuân vật tư.
Đặc biệt đấy.
Hiếm ai có thể ung dung ở gần công nhân dọn xác, huống chi đây là cả một nhóm. Người này lại cực kì thoải mái, thậm chí không hề né tránh ánh mắt họ.
“Tên gì kia?” Triệu Lữ hỏi hắn.
“Hình Tất.” Hình Tất trả lời.
“Cảnh vệ của Sở An sinh Xã hội?” Triệu Lữ lại hỏi.
“Ờ.” Hình Tất đáp.
“Có cụ nhà anh mới tin.” Triệu Lữ bảo.
“Do thám của Sở An sinh Xã hội.” Hình Tất nói.
“Đệt,” Triệu Lữ bật cười, “qua đây giúp đi.”
Hình Tất liếc chiếc xe một cái.
“Khỏi nhìn, Lý Phong có tới đây và dám ở lại thì cũng phải ra giúp thôi.” Triệu Lữ nói.
Hình Tất không nói gì nữa, bước sang đón lấy chiếc rương từ tay một công nhân dọn xác rồi xoay lưng đi cùng mọi người vào công sự được dùng làm nhà kho kế bên.
Hà Giang bị hắn giành rương ngớ ra cả buổi mới nhìn Triệu Lữ: “Ai kia?”
“Người của Sở An sinh Xã hội,” Triệu Lữ ngẫm nghĩ, “vệ sĩ của anh Thời.”
So ra thì hắn thấy cái mác vệ sĩ hợp với hình tượng của Hình Tất hơn là cảnh vệ, quả thực trông Hình Tất không giống cảnh vệ hay người của Sở An sinh, cũng khác đám ngu l… của Cục Phòng thủ luôn.
Nói trắng ra, Triệu Lữ cảm thấy hắn không phải là dân của thành phố Mây, thành phố Mây chẳng có ai như vậy hết.
“Lau sạch nước mắt rồi ra,” Khưu Thời vừa rời phòng vừa ngoảnh lại trỏ Tiêu Lỗi, “không tí nữa người ta tưởng tôi uýnh cậu phát khóc mất.”
“Nhỡ anh không về nữa thì làm sao đây.” Tiêu Lỗi khẽ nói.
Khưu Thời tiện tay nhặt đồ chải giày bên cửa rồi nhằm đầu cậu ta mà giã: “Mẹ mi đừng có hôm nào cũng mở mồm quạ đen trù tao như thằng Hồ Tiểu Lĩnh chứ.”
Xoay người rời phòng đã thấy Hình Tất đang khiêng một thùng đồ hộp đi về phía kho, anh ngớ ra, hoà nhập vào môi trường mới tự nhiên ghê chưa.
“Thân phận của cái gã Hình Tất này rốt cuộc là gì, anh không nói được hả?” Triệu Lữ chồm hổm bên cửa.
“Cảnh vệ.” Khưu Thời cũng ngồi xổm xuống.
“Chắc chắn không phải người thường,” Triệu Lữ bảo, “để người như vậy đi theo anh, nghĩa là đám bắt Tiểu Lĩnh đi không hề tầm thường.”
Khưu Thời im lặng.
“Phỏng chừng chuyện đi hay ở cũng chẳng do anh quyết.” Triệu Lữ nói.
“Nhưng anh nhất định phải đi.” Khưu Thời đáp.
“Chừng anh quay lại,” Triệu Lữ bảo, “mình dắt đám anh em đi thôi, không ở đây nổi nữa.”
“Được.” Khưu Thời gật đầu, “Trong lúc anh đi, Cục Phòng thủ Đô thị sẽ giám sát các cậu…”
Triệu Lữ “xì” một tiếng cực kì khinh thường: “Không sao đâu, đừng lo.”
Có một số việc không thể nói với mọi người mà phải dặn riêng Triệu Lữ, để tới lúc đó hắn xem xét tình hình trấn an cả nhóm. Sau khi Hồ Tiểu Lĩnh mất tích, tận khi Khưu Thời quay về thì nhóm công nhân dọn xác mới bắt đầu ồn ào hơn.
“Trước đấy cứ như ngày mai phải tự tử tập thể vậy,” Triệu Lữ bảo, “im cực kì im.”
“Anh với Hình Tất ra hang xác một chuyến,” Khưu Thời nói, “anh muốn cho anh ta xem mấy món ông cụ để lại.”
“Ừ,” Triệu Lữ gật đầu, “coi bộ người này thực sự không tầm thường.”
“Đừng ghen chứ.” Khưu Thời bảo.
“Cút đê.” Triệu Lữ bật cười.
“Hình Tất.” Khưu Thời đứng dậy, gọi Hình Tất đang đi ra sau khi chuyển xong đồ.
Lúc Hình Tất bước sang, sau lưng có người hô với theo: “Tí nữa nhậu nhé.”
“Được.” Hình Tất đáp.
“Có chuyện muốn nói với anh,” Khưu Thời hất đầu, dắt Hình Tất vào công sự bên cạnh rồi khom lưng chui vào đường hầm, “anh mà cũng uống à, uống rồi không chập mạch hả.”
“Tôi không phải rô-bốt.” Hình Tất nói, “Tôi là người nhân tạo hoạt động nhờ phản ứng sinh hoá.”
“Tự dưng hết biết đùa vậy.” Khưu Thời bảo.
“Tôi thấy cậu không hiểu thật.” Hình Tất nói.
“Bớt phân tích tôi đi.” Khưu Thời kêu.
“Vâng ạ anh Thời.” Hình Tất đáp.
Khưu Thời dừng lại, ngoảnh mặt liếc hắn: “Ở đây quen mui ghê nhờ?”
“Thì họ có bài xích người ngoài đâu mà.” Hình Tất nói.
“Đệt.” Khưu Thời bật cười, xoay lại đi tiếp.
Dưới lòng công sự là từng con đường hầm thông nhau, phức tạp hơn phần nhìn thấy được trên mặt đất nhiều, thường ai muốn đến hang xác sẽ không đi đường này, nhưng bây giờ chẳng biết quanh đây có những kẻ nào đang theo dõi họ.
Hang xác cách công sự rất xa, không ai bố trí canh phòng ở quả núi bên đây.
“Cho anh xem cái này.” Khưu Thời nghe ngóng động tĩnh xung quanh, rồi lại cảm nhận thử bằng trực giác.
“Không có ai hết.” Hình Tất nói.
“Cụ thì nhạy rồi.” Khưu Thời bảo.
“Chứ có ai không?” Hình Tất hỏi.
“Không.” Khưu Thời trả lời.
“Anh mới nhạy ạ.” Hình Tất đáp.
“… Cụ nhà anh, ăn miếng trả miếng dữ vậy,” Khưu Thời lôi va li của ông cụ ra, “đây là những thứ tìm được sau khi ông cụ mất tích, trong này có thứ gì anh am hiểu không thưa cụ cố.”
Hình Tất không nói gì, chậm rãi đưa tay lật giở va li.
“Toàn là mấy món cực kì… cổ.”
“Cổ tới cỡ nào?” Khưu Thời hỏi.
“Cổ cỡ tôi.” Hình Tất nói, “Trước chiến tranh.”
Khưu Thời nhìn hắn, câu này tuôn ra từ miệng Hình Tất nghe hơi lệch pha, suy cho cùng thì nhìn hắn cũng chỉ hai mấy tuổi. Chắc tại người ta là người máy sinh hoá nên da dẻ thậm chí vẫn non trẻ, không có vết thương lẫn sẹo, chẳng hề tồn tại dấu tích của gió cát và nắng.
Chẳng bất ngờ gì khi Triệu Lữ cho rằng hắn không tầm thường.
Hình Tất nhón mấy tấm thẻ tranh lên xem đến nỗi thất thần, sau đó đặt hạt thuỷ tinh vào lòng bàn tay mà ngắm, Khưu Thời không cố ý bảo hắn xem tấm bản đồ kia, muốn quan sát thử tự Hình Tất có thấy món nào đặc biệt trong va li không.
Hình Tất cầm lấy một món kim loại hình trụ tròn có màn hình nho nhỏ, đầu nối với một thứ trông như tai nghe ra khỏi va li.
“Cậu có nghe qua cái này chưa?” Hình Tất hỏi.
“Dùng để làm gì?” Khưu Thời hỏi.
“Nghe nhạc.” Hình Tất nói.
“Chưa nghe qua,” Khưu Thời nói, “anh muốn nghe hả? Hồi trước ông cụ cho tôi một thứ sạc được pin cho mấy món đồ cổ này.”
“Ừ.” Hình Tất gật đầu.
“Đem cái này về,” Khưu Thời nhét vật nọ vào túi, “tặng anh đấy.”
“Cảm ơn.” Hình Tất nói.
Khưu Thời im lặng, chợt cảm thấy trong tích tắc ấy, gã tiềm vệ cấp một với vũ lực cực mạnh lẫn khả năng quan sát kinh người – kẻ có thể cướp súng trong vòng một giây, giết người trong vòng một giây, cướp lời trong vòng một giây, nhìn thấu mình trong một ánh mắt lẫn làm bầm vai mình trong một cú giẫm này bỗng cực kì giống một con người đang sống.
Thậm chí toát lên cảm giác yếu đuối mong manh.
Khưu Thời đưa tay véo mặt Hình Tất một cái.
Hình Tất nhìn anh.
“Anh nói xem,” Khưu Thời cau mày, “thành phố Mây có người máy sinh hoá nào vẫn luôn sinh sống như người bình thường bên cạnh những cư dân khác không?”
“Không có đâu,” Hình Tất bảo, “công ty lắp thiết bị giám sát toàn thành từ rất sớm, sẽ báo động khi có người máy sinh hoá xuất hiện.”
“Tôi cứ tưởng chỉ trạm kiểm soát mới có thứ này.” Khưu Thời nói.
“Phủ khắp toàn thành,” Hình Tất đáp, “ra cả vị trí chính xác, hiện hết họ tên và thân phận.”
Khưu Thời chợt vỡ lẽ: “Thành phố Mây nhờ cái đấy để trục xuất và xử lý người máy sinh hoá hả?”
“Ừ.” Hình Tất cầm tấm bản đồ nọ lên.
Khưu Thời nhìn hắn chằm chằm, không nói gì thêm.
“Định bảo tôi xem cái này à?” Hình Tất hỏi.
Khưu Thời hơi bất lực, Hình Tất thậm chí chẳng cần lật xem chữ “Khưu” ở mặt sau đã có kết luận chính xác.
“Ừ,” Khưu Thời nói, “mặt sau còn vài thứ.”
Hình Tất lật mặt sau ra xem: “Cậu nghĩ thứ này có liên quan đến thân thế của mình à?”
“Chính vì không biết mới muốn anh xem thử.” Khưu Thời bảo.
“Cậu có tính đi không?” Hình Tất hỏi.
“Gì cơ?” Khưu Thời ngẩn ra.
“Đến đây.” Hình Tất búng nhẹ tay vào vòng tròn nọ.
“Chúng ta đến Rừng Đông tìm người,” Khưu Thời nhắc hắn, “không phải đi du lịch.”
“Sau này.” Hình Tất nói, “Cậu không ở thành phố Mây mãi đâu.”
Khưu Thời nhìn hắn chòng chọc: “Hình Tất.”
“Hửm?” Hình Tất ngoảnh sang nhìn anh.
“Mẹ kiếp anh đang chịu khống chế thật đấy hả?” Khưu Thời hỏi.
–
Kéo: Chương này bắt đầu vô VIP, bà Chó làm một phát 11k chữ mệt lè lưỡi. Mà nhờ vậy mới nhiều thứ để nói lắm nè.
Chuẩn bị sang arc mới. Hấp dẫn nha.Cụ Tất – công tắc của anh Thời.Anh Thời dắt anh bồ cộng sự về ra mắt sớm. Chết cười cách giới thiệu “lạy ông tui ở bụi này” của ảnh.Tò mò là ét ô ét nha cụ Tất. (ง ื▿ ื)วAnh Thời ra tay rùi. Bẹo má nhéo mặt đồ.