Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
E là bình thường được nuôi ở nhà họ Vân, con ngựa này đã làm tổn hại không ít người, thế nên trên người nó mới ngập tràn lệ khí như vậy giờ.
Huyết Long Mã đang nhấm nháp yêu thú bỗng chốc nhìn Lâm Nhất, trong mắt nó lóe lên thứ ánh sáng tàn bạo.
“Đi thôi!”
Thế nhưng Lâm Nhất không hề khách khí với nó, hắn nhanh chóng vận lực nhảy lên trên, rồi bắt đầu điều khiển con ngựa.
Uy thế của chúa sơn lâm bên trong thân thể hắn hơi áp xuống, khiến cho Huyết Long Mã kia không dám ngọ nguậy thêm chút nào.
Lộc cộc lộc cộc!
Con ngựa phi nhanh như bay, nếu nhìn từ xa thì chỉ thấy nó giống như một đường máu dài dằng dặc.
Đến lúc tới cửa sơn môn dưới núi, Lâm Nhất bèn xoay người xuống ngựa.
“Lâm sư huynh, sao bây giờ huynh mới về vậy, vòng thứ hai trong đợt khảo hạch giữa năm sắp sửa bắt đầu rồi đấy!”
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, đệ tử trông cửa dưới chân núi liền kinh ngạc nói ra câu này.
“Gì cơ!”
Vẻ mặt Lâm Nhất hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc tột cùng.
Lẽ nào hắn tính nhầm thời gian rồi sao?
Sau khi công pháp được đột phá, hắn cưỡi Huyết Long Mã chỉ mất chừng nửa ngày đã tới đây, theo lý mà nói thì ngày mai mới bắt đầu vòng thi thứ hai mới đúng.
Xét về mặt thời gian, có thể nói là vẫn đủ chán.
“Mau đi đi, nếu đến muộn thì có thể bị hủy tư cách dự thi thật đấy”.
Nhưng nhìn sắc mặt của đệ tử trông cửa, chắc chắn không thể nào sai được.
Đáng ghét thật!
Lâm Nhất chợt vỗ bộp vào đầu mình, đột nhiên nhớ ra.
Chắc chắn là cái “đêm” tu luyện kia đã kéo dài tổng cộng một ngày một đêm rồi. Lúc vừa mở mắt ra hắn liền thấy sắc trời sáng rõ, còn tưởng chỉ mất có mỗi một đêm thôi chứ.
“Đa tạ hai vị sư đệ!”
Không kịp giải thích điều gì, Lâm Nhất đã lập tức nghiêng người lên ngựa, giục nó phi nước đại.
Hai đệ tử trông cửa quay đầu nhìn, nhưng lại không biết bóng lưng kia đã mất hút tận đâu rồi.