Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Rate this post

Edit: Ry

Tay Trần Thịnh cứng đờ, rút về không được mà đặt xuống cũng không xong, đành cười một cái cho bớt xấu hổ. Trong lòng đã hối hận sao tự dưng lại lội vào cái vũng nước đục này chứ.

Coi Lục Nhiên chọn món kìa, làm như không muốn sống nữa vậy.

Thái độ của Thẩm Tinh Trác còn lúc tốt lúc xấu.

Dù thằng oắt này có là con hoang thì hai người này vẫn là anh em, y là người ngoài lại chen tay vào.

Gắt Trần Thịnh xong, Thẩm Tinh Trác lại không thoải mái.

Gã không quen với việc bảo vệ Lục Nhiên.

Trước kia chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm là được gã nâng niu, giờ Lục Nhiên trở lại, xem như đối đầu với Thẩm Tinh Nhiễm.Ngay từ đầu gã đã chọn đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm, giờ lại che chở cho Lục Nhiên, như vậy là không nên.

Thế là gã tằng hắng, tìm cớ hạnh họe Lục Nhiên: “Tôi không trả, cậu tự đi mà nghĩ cách.”

“Anh có thể không trả.” Lục Nhiên nhìn gã.

Thẩm Tinh Trác cau mày.

Thiếu niên híp mắt cười: “Tôi sẽ nói cho họ biết cậu hai đây chính là anh ruột của tôi.”

Trái tim gã chợt nhảy lên, không hề thấy phản cảm.

Lục Nhiên nói tiếp: “Sau đó cho họ biết anh từng ăn cứt.”

Thẩm Tinh Trác ngây người, chút xúc động trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Lục Nhiên phân tích cho gã: “Tiết lộ cho họ anh là anh ruột của tôi chỉ là để đảm bảo cho tính chân thực của nửa câu sau.”

“Không, tao… Tôi bao giờ!” Thẩm Tinh Trác cáu mà không làm gì được.

“Hôm đó đó.” Lục Nhiên lành lạnh liếc gã.

Hồi ức khủng bố trở lại.

Thẩm Tinh Trác điên cuồng giải thích: “Đm đéo có vụ đó!”

“Ai ăn hả!”

“Mày chỉ là ném thứ đó vào người tao thôi!”

“Túi đó bị rách mà.” Lục Nhiên bảo.

“Thì cũng không có cái gì bắn vào miệng tao hết!” Thẩm Tinh Trác điên cuồng nhấn mạnh.

Giọng gã hơi lớn, nói xong mới ý thức được, vội nhìn quanh.

Anh em đều khiếp sợ nhìn gã.

Trần Thịnh ngồi gần nhất không nhịn được, yếu ớt giơ tay hỏi: “Hai người bảo ăn… Ăn gì thế?”

Thẩm Tinh Trác: “…”

Khi Thẩm Tinh Trác muốn chui vào phi thuyền bay ra khỏi Trái Đất, bên ngoài bỗng có âm thanh.

Bọn họ đang ở trong phòng bi-a ở lầu một. Trong phòng có một cái cửa sổ sát đất, từ đó có thể nhìn được lối vào của tòa bên cạnh.

Kiếp trước Lục Nhiên từng tới câu lạc bộ này.

Cậu biết tòa nhà đôi này chỉ mở có một bên, bên còn lại nghe nói dùng để tiếp đón nhân vật đặc biệt, giữa hai tòa có cầu nối qua lại.

Giờ cửa sang tòa bên cạnh lại mở, trên cầu thang có hai dàn nhân viên đứng chỉnh tề. Cách đó không xa có một chiếc xe doanh nhân màu đen phiên bản dài.

“Đù má cửa mở.”

“Ai vậy ai vậy!”

Lục Nhiên thấy cái xe kia hơi quen, cũng lại gần xem.

Đến khi đứng cạnh cửa sổ, cậu mới phát hiện vị trí của mấy nhân viên kia hơi lạ. Hai hàng người không đứng ở hai bên cầu thang, mà là đứng ở… Hai bên lối đi không chướng ngại vật.

Lúc này cũng có người nhận ra chiếc xe kia, hét toáng lên: “Đù! Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, xe nhà họ Kỳ!”

Lục Nhiên nhìn sang.

Lúc này cửa xe mở ra.

Vị quản gia trung niên cậu từng gặp xuống xe, sau đó đứng bên cạnh cửa.

Ông bấm một cái nút, phần ván ẩn trong thềm xe lập tức vươn ra, kéo dài xuống mặt đất.

Sau đó, một chiếc xe lăn điện chầm chậm trượt xuống ván, vững vàng dừng ở mặt đường.

Trên xe lăn có một người đàn ông.

Hắn mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xám đậm, vai rộng, trông không yếu đuối chút nào.

Chỉ là đôi chân bị một cái chăn mỏng màu đen bao trùm.

Cách quá xa, Lục Nhiên bị cận nhẹ nên không thấy rõ mặt người này.

Nhưng cảm giác nói cho cậu rằng người trên xe lăn còn rất trẻ.

Trẻ đến mức không phù hợp với chiếc chăn màu đen nặng nề trên người, cùng với xe lăn dưới thân.

Nhưng phong thái não nề của hắn và cái xe lăn lại bổ sung cho nhau.

Người đàn ông vừa xuống dưới, quản lý đợi sẵn lập tức tiến lên, khom lưng nhiệt tình nói gì đó.

Người đàn ông không nói gì, có vẻ mệt mỏi tựa vào lưng ghế, sự ảm đạm không ngừng tỏa ra từ người hắn, lan ra xung quanh.

Giống như một tầng mây mù xám xịt, ngột ngạt và bí bách.

Quản lý ban đầu còn tươi cười nhiệt tình, dần không dám nói nữa, luống cuống đứng một bên.

Người đàn ông kia không mở miệng lấy một lần, điều khiển xe lăn đi về phía trước.

Quản lý vội vàng vòng ra sau xe muốn đẩy giúp.

Người nọ lại giơ tay ra hiệu không cần, tự điều khiển xe, chầm chậm bò lên bậc thang, cuối cùng biến mất sau cánh cửa thủy tinh của tòa nhà.

Mấy người đang nhìn trộm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bầu không khí trong phòng bỗng trầm xuống.

Mãi sau mới có người lầm bầm: “Sao vị này lại tới đây?”

Trần Thịnh vội điều hòa bầu không khí: “Người ta tới cũng là tới tòa bên cạnh, không liên quan gì tới tụi mình. Chơi bi-a mệt không, tao gọi đồ ăn rồi này.”

Cả đám rời khỏi bàn bi-a, bắt đầu ngồi trò chuyện.

Lục Nhiên nhìn chiếc xe doanh nhân bên ngoài, trong lòng không ngừng “vãi nồi”.

Cái người hôm đó đưa cậu và Đại Hoàng đi bệnh viện lại là sếp to.

Còn là sếp to tàn tật.

Tức là… Hôm đó lúc trên xe cậu nói cái gì ấy nhỉ?

Tàn phế thì thà chết cho rồi?

Ngón chân Lục Nhiên bắt đầu moi mặt sàn.

Cậu thầm biết ơn sếp đã tốt bụng bao dung, thế mà không cho người quẳng cậu xuống xe.

Xem ra hôm đó số cậu quá hên, đúng lúc gặp được vị họ Kỷ tính đối phó với gia tộc của Tóc Vàng, thế là tiện đường giúp cậu. Về sau hắn còn mượn video của cậu, chèn ép cả Tóc Vàng lẫn mấy nhà có liên quan.

Đồ ăn thức uống nhanh chóng được bưng lên, Lục Nhiên không nghĩ nữa.

Cậu không thấy mình sẽ còn có cơ hội tiếp xúc với một người tai to mặt lớn như vậy.

Thẩm Tinh Trác ra ngoài nghe điện thoại.

Lục Nhiên thong thả dạo quanh gắp đồ ăn cho mình.

Đồ ăn của câu lạc bộ này rất tốt, bên ngoài không có, nấu còn ngon hơn đầu bếp nhà họ Thẩm.

Lục Nhiên tranh thủ ăn một lần cho đủ.

Từ nhỏ cậu đã luôn trân trọng đồ ăn, ăn cái gì cũng nghiêm túc nhấm nháp, tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Dù chỉ là đồ ăn bình thường, cậu cũng nghiêm túc ăn sạch như thể nó là sơn hào hải vị.

Ai nhìn Lục Nhiên cũng sẽ không nhịn được ăn nhiều một chút.

Trần Thịnh đứng cạnh cậu, thế mà cũng ăn một lèo ba miếng bánh gatô, ăn xong mới thấy ngấy.

Tranh thủ Thẩm Tinh Trác không ở đây, Trần Thịnh xích lại thì thầm: “Anh Lục, ban nãy thằng em đùa tí thôi, anh đừng để bụng nhé?”

Lục Nhiên liếc y một cái, chỉ nói: “Đừng quấy rầy tôi lúc ăn.”

Trần Thịnh xám xịt cuốn xéo.

Lục Nhiên lại cặm cụi cắt bò bít tết.

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: “Ô, hóa ra còn biết cắt bò bít tết cơ đấy?”

Giọng điệu rất là ngứa tai.

Lục Nhiên ngẩng lên liếc một cái, một đứa con trai khá xinh xắn.

Lục Nhiên biết nó.

Tên này là Lâm Y, vừa là đối thủ vừa là bạn của Thẩm Tinh Nhiễm.

Trong tiểu thuyết, thằng này là kiểu đối xử với nhân vật chính theo phong cách “miệng thì chê nhưng người thì không chê”.

Nhưng cái Lục Nhiên để ý không phải là chuyện này.

Cậu nhớ Lâm Y, bởi vì Lâm Y vẫn luôn rất ghét cậu.

Và vì ở kiếp trước, khi Thẩm Tinh Nhiễm giữa mùa đông đẩy cậu xuống bể bơi, chính Lâm Y là người cầm cây lau nhà, liên tục dìm cậu vừa chật vật bò lên xuống nước.

Khiến cậu ngâm nước lạnh cả tiếng.

Và vì hôn phu của Lâm Y muốn ngủ với cậu.

Thấy nó lên tiếng, Trần Thịnh sợ có chuyện, vội vàng đi tới: “Tiểu Y, sao em lại tới đây, bàn bên kia đang thiếu chân đánh bài chỉ đợi em kìa.”

Lâm Y quắc mắt với Trần Thịnh: “Anh quản được tôi?”

Trần Thịnh thầm kêu khổ.

Y không mò được thái độ của Thẩm Tinh Trác, không dám để Lâm Y gây chuyện với Lục Nhiên.

Nhưng Lâm Y có một ông bố lang chạ, con riêng bay đầy trời, nên y cực kì cực kì ghét người có xuất thân này.

Vả lại Lâm Y không phải đàn em của Thẩm Tinh Trác.

Y có hôn ước với người thừa kế nhà họ Trương, Trương Lân. Có nhà họ Trương làm chỗ dựa, y căn bản không sợ đối đầu với nhà họ Thẩm.

Trần Thịnh thì không muốn đắc tội bên nào hết.

“Sao loại người gì anh cũng thả cho vào phòng thế hả Trần Thịnh, ai không biết lại tưởng có con ma đói tới đây.” Lâm Y nói.

Mấy người nghe được cười theo.

Lục Nhiên lại như không nghe thấy, tiếp tục cặm cụi ăn uống.

Cậu đang ăn, một cái tay bỗng giơ tới.

“Choang”, đĩa rơi xuống đất, đồ ăn bắn tung tóe lên người cậu.

Một gã đàn ông đứng cạnh Lâm Y cười: “Tiểu Y đang nói chuyện với mày đấy, không biết phép lịch sự à?”

Lục Nhiên ngẩng lên, vẻ mặt thản nhiên như không.

Cậu rút tờ khăn giấy lau miệng, sau đó lau tay.

Cuối cùng nhìn đồ ăn dưới đất, tiếc rẻ thở dài.

Còn lầm bầm: “Nếu Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm có ở đây, tụi nó sẽ nhắc bọn mày đừng chọc tao lúc ăn cơm.”

Thẩm Tinh Trác ở ngoài cửa mà nghe được câu này chắc chắn sẽ rùng mình.

Nhưng Lâm Y và thằng chó săn bên cạnh thì chẳng hiểu mô tê gì.

Chó săn còn cười giật lấy cặp của Lục Nhiên, dốc ngược xuống.

Một cái túi đựng bút cũ kĩ với mấy tờ báo cáo thí nghiệm rơi tán loạn trên đất.

Lâm Y đạp lên, nhìn chữ viết trên đó: “Chiết xuất vi khuẩn từ phân trâu…”

Y cười thành tiếng: “Ha ha mày học cái quái gì đây? Mỗi ngày nghiên cứu cứt trâu à?”

Lục Nhiên nhìn bản báo cáo thí nghiệm bị nó giẫm lên, bình thản nói: “Việc tao ghét thứ hai là có người quấy rầy tao lúc ăn cơm.”

“Ghét nhất là có người đụng vào bài tập của tao.”

Mấy người kia còn đang cười.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Tinh Trác đã nói chuyện điện thoại xong bước vào.

Gã thấy đống hỗn độn trước mặt Lục Nhiên, cau mày, trầm giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

Lục Nhiên quay đầu đi ra cửa.

Lâm Y nhíu mày, tưởng là cậu sẽ mách với Thẩm Tinh Trác.

Ai ngờ thiếu niên thản nhiên bước qua Thẩm Tinh Trác, không thèm nhìn gã lấy một cái.

Lâm Y phì cười: “Bỏ về luôn? Hèn vậy sao?”

Thẩm Tinh Trác nhìn cặp sách, đồ ăn tung tóe dưới đất, nhìn sang Lâm Y.

Ánh mắt gã u ám: “Cậu vừa làm cái gì?”

“Nói mấy câu thôi chứ đã ai làm gì.” Lâm Y nhún vai.

Nó vừa ra oai thay Thẩm Tinh Nhiễm nên chẳng sợ Thẩm Tinh Trác sẽ làm gì mình.

Nhưng một giây sau, nó bị gã túm cổ áo.

“Mẹ nó ai cho mày động vào đồ của em ấy?”

Còn chưa ai kịp có phản ứng.

“Két”, cửa phòng lại mở ra.

Lục Nhiên vừa bỏ đi giờ đã đứng ở cửa, tay cầm… Một cây chà bồn cầu?

Cây chà này trông rất mới, vẫn còn nhỏ nước, giống kiểu vừa mới giật được từ tay bác lao công đang dọn nhà vệ sinh.

Nhìn thứ Lục Nhiên đang cầm, cả đám đần ra, tầm mắt vô thức di chuyển theo cậu, thấy Lục Nhiên tới gần thì lập tức lùi lại.

Chỉ có Thẩm Tinh Trác.

Gã thấy “vũ khí” trong tay Lục Nhiên, lông trên người dựng hết lên.

Lập tức buông Lâm Y, nhảy tót lên ghế sô pha.

Trần Thịnh đang chực can ngăn không hiểu gì, nhưng theo bản năng cũng nhảy lên ghế.

Ngay sau đó, y phát hiện quyết định của mình hết sức chính xác.

Lục Nhiên giơ cây chà bồn cầu, chĩa thẳng mặt thằng chó săn ban nãy hất đĩa đồ ăn của mình.

“Mày không ăn nên không cho người khác ăn đúng không?”

Chó săn còn bật cười, tính hất bay cây chà bồn cầu trong tay Lục Nhiên như ban nãy.

Như giơ tay lên gã mới phát hiện, không có chỗ nào để đặt tay hết…

Thế là sững sờ lùi lại.

“Mày…” Gã nuốt một ngụm nước bọt, định bảo có gì từ từ nói.

Nhưng mồm mới mở ra, cả cây chà đã nhét luôn vào miệng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhiên: Chỉ cần nói có hay không thôi