Độc Sủng Em 1 Năm
*Choang…*
Tiếng cốc chén rơi vỡ chói tai vang lên trong căn nhà nhỏ ở ven đường, căn nhà trông đã cũ nát bên ngoài đề một tấm biển hiệu đã cũ mèm… đây là một tiệm cơm.
Ở dưới tầng 1, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu sau cánh cửa đang đóng chặt, bàn ăn trong quán được sắp xếp gọn gàng, mọi thứ đều sạch sẽ duy chỉ có vị trí của Kiều Nguyệt Nga đang ngồi là có vài mảnh vỡ văng qua.
Đôi mắt đỏ ngầu của Kiều Nguyệt Nga hướng về phía người mẹ, ánh mắt của cô pha lẫn một chút bất lực cùng một chút thất vọng.
Người đàn bà trước mặt của cô hằm hằm giận giữ, búi tóc sau đầu đã rối hơn nửa, khuôn mặt của bà đỏ au nổi lên rõ ràng những đường gân… đó là mẹ của cô.
Bà nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa đưa ngón tay chỉ thẳng về phía cô rồi mở miệng nói, giọng nói của bà rất lớn như thể đang đáp lại khách trong một quán ăn đông đúc.
-” Đi đi, mày thấy chỗ nào có thể sống tốt hơn thì đi đi… đừng mãi ở nhà ăn bám nữa… cút đi… loại con gái như mày … bà đây không cần.”
Vừa nói bà vừa giận dữ vỗ vào ngực mình hai lần.
Kiều Nguyệt Nga vẫn ngồi đó nhìn bà chằm chằm, trong lòng cô nghẹn ắng không nói nên lời duy chỉ có nước mắt liên tục chảy ra tạo thành vệt dài trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Mặc dù khóc nhưng sắc mặt của cô vẫn không hề thay đổi, một tiếng nấc cũng không hề phát ra.
Mẹ cô vẫn hung hăng nói.
-” Mày nhìn ba mày đi, ông ấy nuôi mày từ nhỏ đến lớn… cho mày ăn học… bây giờ học xong rồi… mày vẫn còn muốn bòn sức của ông ấy sao?… Nhìn ông ấy gầy giuộc đi như vậy mày không thấy xót chút nào sao?.”
Kiều Nguyệt Nga không nói gì, cô cúi đầu xuống một lúc thì nước mắt cũng ngừng rơi, cô hít một hơi rồi thở nhẹ ra lấy lại tinh thần, cô khì mũi một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn bà, đôi mắt vẫn đỏ au nhưng không còn rơi lệ, giọng cô khàn khàn đặc âm mũi nhưng vẫn rất êm tai.
-” Mẹ muốn thế nào?…”
Cảm thấy không đủ cô lại nói tiếp.
-” Mẹ muốn con phải làm thế nào mẹ mới vừa lòng?.”
Mẹ nhìn cô nhưng không nói gì.
Mái tóc đen của cô buộc kiểu đuôi ngựa, chiếc áo sơ mi trắng khoác ở ngoài chiếc áo phông đen đã bị loang đỏ vì vết máu từ mảnh thủy tinh vỡ rạch qua, cô đứng dậy, đứng cao hơn bà khoảng 1 cái đầu.
Khuôn mặt thanh tú của cô gái 23 tuổi mang vẻ khó chịu, cô cau mày lại nhìn bà rồi nhẹ giọng nói, trong lời nói có chút ai oán.
-” Mẹ muốn con ấy anh ta, rồi sau đó sinh con đẻ cái … muốn con sống như vậy hết đời sao?”.
Bà tiến lên 1 bước rồi ngước lên nhìn cô, giọng điệu giáo huấn.
-” Mày đã 23 tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung gì nữa đâu… mày không chịu lấy nó thì sau này ai thèm rước mày?… Nếu như vậy thì sau này người ta cười vào mặt bố mẹ mày, đẹp mặt lắm sao?.”
Cô đáp lời luôn.
-” Con không muốn sống như vậy!.”
Bà kích động nắm lấy cổ áo của cô rồi trợn mắt lên gằn từng chữ.
-” Cuộc sống của mày là suốt ngày nằm dài ở nhà vô công rồi nghề sao?.”
Bị nói trúng vào điểm yếu, Kiều Nguyệt Nga có hơi yếu lòng, quả thực sau khi tốt nghiệp cô chỉ ở nhà, thi thoảng cũng giúp ba mẹ trong quán cơm…Cuộc sống hàng ngày của họ thi thoảng vẫn có xích mích.
Cô không nói, chỉ lui về sau một chút giật lấy cổ áo định quay lưng đi thì mẹ cô lại gào lên nói.
-” Mày luôn nói tất cả đều có giới hạn….”
Câu nói của bà như đang dồn cô vào đường cùng, lồng ngực của cô phập phồng chẳng rõ vì lí do gì, bàn tay của cô cũng vô thức siết chặt lại, siết đến đỏ bừng.
Giới hạn… đó là thức mà cô nghĩ tới nhiều nhất… tương lai… mọi thứ đều khiến cô trở nên mệt mỏi… vốn dĩ cô chỉ muốn về nhà để bản thân thanh tĩnh hơn một chút… thật lòng cô vẫn muốn ba mẹ sẽ che chở cho cô như lúc còn bé.
Giới hạn … nhiều lúc mẹ gặng hỏi về kế hoạch tương lai của cô … vì chính cô cũng rất mông lung nên chỉ trả lời qua loa rằng.
-” Mẹ yên tâm, con tự có giới hạn của riêng mình.”
Kiều Nguyệt Nga mím môi rồi sau đó thở hắt ra, cô sợ bản thân không kìm được sẽ nói ra những lời khó nghe nhưng cũng sợ bản thân chịu đựng quá cũng sẽ khó chịu.
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt bà, lúc này lí trí của cô đã bị những lời đả kích chiếm lấy, cô mang theo giọng nói thất vọng nhẹ nói.
-” Mẹ có hối hận vì đã sinh ra một đứa như con không?.”
Mẹ nhìn cô một lát rồi nói.
-” Hối hận, rất hối hận…Nhưng mà vì mày là con của tao… nên dù mày có ra hình dạng gì thì tao vẫn không bỏ rơi mày được.”
Một câu nói vừa đấm vừa xoa làm khóe môi của cô bật cười chua chát. Kiều Nguyệt Nga đứng lặng như vậy một lúc lâu rồi nói.
-” Con sinh ra cũng đâu lựa chọn được cha mẹ…”
Nói xong cô bỏ lên gác. Khoảng lặng bao trùm cả ngôi nhà cho tới tận sáng sớm hôm sau.