Độc Sủng Em 1 Năm
Trong lòng Vương Việt Bân có chút vui vẻ, anh đứng dậy khỏi sofa vừa đi về phía bàn làm việc vừa nói với Tử Dương.
-” Hôm trước cậu nói phòng thiết kế thiếu người đúng không? Bắt đầu đăng tuyển đi…”
Tử Dương gật đầu.
-” Vâng.”
Khi vừa định quay đi, Vương Việt Bân lại nói.
-” Nếu có hồ sơ của Kiều Nguyệt Nga thì tuyển thẳng.”
Tử Dương trưng ra vẻ mặt bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng thu hồi. Không biết vì ông chủ thấy hoàn cảnh của cô gái này đáng thương hay thực sự là do cô ta thực sự có tài nữa.
-” Tôi biết rồi.”
Vương thị là một tập đoàn tầm cỡ nên mỗi khi đăng bài tuyển người thì ai ai cũng biết đặc biệt là đại ngộ của công ty rất tốt nên ai cũng muốn được bước chân vào nơi này.
1 tuần sau.
Trong phòng làm việc Vương Việt Bân chú tâm kiểm tra tài liệu thì Tử Dương cầm một tệp giấy tờ đi vào, vừa liếc thấy Tử Dương Vương tổng liền lên tiếng trước.
-” Có không?.”
Tử Dương lắc đầu, thừa cơ cậu ta than vãn.
-” Vương tổng, tôi cảm thấy lần này chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều nhân tài.”
Vương Việt Bân gấp tài liệu lại rồi lạnh lùng nhìn cậu ta như một lời cảnh báo. Tử Dương chẳng dám ho he nữa vô thức dựng thẳng lưng dậy.
Cậu ta luống cuống đưa tập tài liệu trên tay cho anh.
-” Sếp, lão phu nhân chuyển cho anh.”
Vương Việt Bân không nhận cũng không cầm, anh thừa biết đó là gì… Anh cầm lấy tập tài liệu khác rồi chăm chú kiểm tra chỉ buông lại hai chữ.
-” Trả lại.”
Tử Dương còn ngờ ngợ chưa biết xử lí chuyện này thế nào thì một giọng nói vọng vào.
-” Dám trả?.”
Tử Dương lập tức cúi đầu gọi một tiếng.
-” Bà chủ.”
Còn Vương Việt Bân thì vẫn điềm tĩnh ngồi xem tài liệu.
Bà Lan Tuệ đi vào, tuy đã gần 50 nhưng sắc vóc của bà vẫn đẹp rất hút mắt, nhan sắc rất sang trọng. Không thấy anh nói gì, bà nhìn Tử Dương rồi giao phó.
-” Cậu đặt lịch hẹn tất cả trong tuần này cho tôi… Công việc có thể gác lại nhưng tuổi tác thì chẳng chờ ai.”
Đó là câu nói muôn thuở của bà mỗi khi muốn anh đi xem mắt.
Vương Việt Bân không chút biến săc, anh đặt bút xuống rồi ngẩng lên nhìn bà, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
-” Mẹ có cố cũng không có kết quả đâu.”
Bà Lan Tuệ cũng không chịu thua, bà khoanh tay trước ngực rồi hất cằm lên.
-” Ta không tin con gái ở Lạc Dương này không có ai làm con vừa lòng.”
Vương Việt Bân ngả lưng ra sau, hai tay đan vào nhau đặt khuỷu tay lên thành ghế.
-” Con đã nói rồi, con không có hứng thú với mấy người mà mẹ giới thiệu.!”
Bà cau mày, mất bình tĩnh nhìn qua rồi quát.
-” Không hứng thú?… Mày chỉ hứng thú với đứa nhà quê kia thôi sao?.”
Cuối cùng bà cũng lật bài ngửa. Nhìn khuôn mặt đang tức giận của bà, anh vắt chân lên, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt trầm mặc hơn.
-” Mẹ điều tra con sao?.”
Bà chỉ tay vào mặt anh rồi nói.
-” Điều tra thì sao? Ta chỉ có một đứa con trai, muốn nó có một người vợ tốt thì có gì là sai?.”
Anh thản nhiên đứng dậy đút tay vào túi rồi đi thẳng về phía sofa.
-” Mẹ nghĩ, những kẻ quyền quý kia sẽ trở thành vợ hiền dâu thảo sao?”.
Lơi qua tiếng lại.
-” Còn hơn là đứa không có tiền đồ.”
Anh biết bà muốn nói gì, môn đăng hộ đối là điều bà quan tâm, cũng muốn sau này anh có thêm thế lực chống lưng.
Vương Việt Bân nhấp một ngụm trà.
-” Tiền mà con kiếm được không đủ tiêu pha 3 đời sao?… Cho nên, hạnh phúc của con… con không muốn nó gắn với tiền đồ gì đó của mẹ đâu.”
Bà hít một hơi rồi thở mạnh ra, khuôn mặt đã đỏ ửng lên vì tức giận, bà dậm mạnh chân xuống đất bất lực nói.
-” Con với chả cái….”
Nói chưa xong bà nhanh chân đi ra khỏi phòng. Bà vừa đi khỏi, Vương tổng lập tức căn dặn Tử Dương thu sếp người hộ tống bà về nhà an toàn.