[DraHar] Dưới Những Vì Sao
Sau bữa tối, Harry cùng Draco chờ ở phòng chung đến khi không còn ai, lặng lẽ khoác áo choàng tàng hình đi ra ngoài, đến tòa Gryffindor đón Hermione. Draco vẫn luôn đen mặt di chuyển tới di chuyển lui trong áo choàng tàng hình với ý đồ cách xa Hermione một chút. Thần kinh Harry căng chặt, nhỏ giọng cảnh cáo Draco, nếu không muốn trốn dưới áo choàng thì để cậu đẩy hắn đi, mãi đến khi gặp bà Norris ở cửa cầu thang thì Draco mới chịu an phận.
May mắn là bọn nó không gặp ai dọc đường, thuận lợi tới tầng ba, ở trên hành lang, Harry bắt chước Bá tước Đẫm máu dọa con Peeves chạy biến, cũng bảo đảm rằng cả đêm nay nó sẽ không quay lại.
Khi đi đến trước cửa, bọn nó mới phát hiện cửa đã hé mở, bên trong truyền ra tiếng đàn rất nhỏ.
“Snape đã đi qua Fluffy!” Hermione hét lên.
Draco hung hăng trừng mắt liếc cô bé một cái, “Lặp lại lần nữa xem nào! Không phải là cha đỡ đầu của tôi đâu!”
“Đừng cãi nữa! Thừa dịp tiếng đàn còn chưa dừng chúng ta nhanh qua đi!”
Bọn họ lặng lẽ đi vào cửa, cố gắng tránh né con chó ba đầu đang nằm ngủ, tới gần cái cửa sập mở toang trên mặt đất, ở dưới tối đen như mực, Draco hơi trốn về phía sau, Hermione cũng không thích ý nghĩ nhảy xuống dưới lắm.
“Nếu không muốn đi xuống, không sao hết, chờ mình xuống xong thì hai người choàng Áo choàng tàng hình trở về đi, đến lều cú kêu Hedwig đi báo cho thầy Dumbledore.” Harry nhìn cả hai đứa.
“Đừng ngốc thế, tôi sẽ không để cậu bôi nhọ cha đỡ đầu của tôi.” Draco hừ một tiếng, nhưng bước chân do dự không dám đi về phía trước. Harry trợn mắt nhìn hắn mạnh miệng.
Hermione cũng rất bất an, bỗng nhiên phát hiện bốn phía trở nên tĩnh mịch, tiếng hít thở cùng tiếng tim đập bị phóng đại trong không gian. “Hai bồ không cảm thấy… Có hơi yên ắng quá sao?” Tiếng đàn không biết khi nào đã ngừng.
Lúc này sau cổ Draco nóng lên, một luồng khí thối hoắc thổi tới. Con Fluffy đã tỉnh lại, ba cái đầu hung ác mà nhìn bọn nó chằm chằm, trong cổ họng truyền đến gầm nhẹ, tùy thời đều có thể ngoạm lại đây.
Draco sợ tới mức mặt trắng bệch, Harry mau chóng đẩy Hermione ở gần nhất xuống dưới hầm, xoay người định tóm Draco đang chôn chân tại chỗ, ngay khoảng khắc cậu nắm lấy cánh tay Draco, con Fluffy nhào tới, không cho Draco có thời gian phản ứng, Harry trực tiếp kéo hắn nhảy xuống, một cái đầu của con Fluffy chui vào cái cửa nhỏ hẹp rít gào.
Động rất sâu, thời gian rơi xuống cũng đủ làm Harry hoài nghi có thể nào bọn nó ngã chết không. Mãi mới chạm được đáy, dưới thân truyền đến một tiếng va đập nặng nề kỳ quái, cũng không đau đớn truyền đến, có vẻ là rơi trên một thứ thực vật gì đó mềm mại. Harry thầm cảm thán trong lòng, lúc này bên tai truyền đến tiếng thét quen thuộc — nói thật, sau một học kỳ, Harry bắt đầu miễn dịch với tiếng hét của Draco. Harry nương theo tiếng nhìn về phía Draco, hoảng sợ phát hiện hắn bị các dây màu đen cuốn lấy.
Harry giãy giụa muốn đứng lên, nhưng dây leo từ bốn phương tám hướng vươn đến như muốn cuốn chặt. Cậu muốn tìm Hermione. Hermione rơi xuống đây đầu tiên, cô phù thuỷ nhỏ sau khi rơi xuống đã rất mau thoát khỏi đám thực vật.
“Đừng giãy giụa!” Cô bé hét, “Mình nhớ nó là tấm lưới Sa tăng, các bồ càng động đậy nó sẽ cuốn lấy càng chặt!”
“Tôi không giãy giụa nó cũng càng cuốn chặt!” Draco né được một cây muốn siết cổ hắn, “Không phải cậu có thành tích rất tốt sao! Mau nghĩ cách giải quyết thứ này!”
Harry không biết có nên bội phục Draco hay không, đã sợ muốn chết mà vẫn có thể châm chọc Hermione cho được, chẳng lẽ cười nhạo Hermione là bản năng của hắn à.
“Tấm lưới Sa tăng, tấm lưới Sa tăng… giáo sư Sprout đã nói gì nhỉ? Nói nó thích tăm tối và ẩm ướt…” Hermione khẩn trương đến mức bắt đầu lẩm bẩm.
“Vậy đốt lửa lên!” Harry bị cuốn ngực, cậu cảm giác mình sắp thở không nổi nữa.
“Đúng vậy, nhưng mà… Nhưng mà nơi này kiếm đâu ra củi!” Hermione lo lắng đến mức gần như bật khóc.
“Máu bùn! Tôi cho rằng cậu vẫn nhớ rõ mình là phù thủy!!! Đọc sách nhiều quá nên đầu bị tắc sao! Dùng đũa phép đi!” Cổ của Draco bị quấn quanh, làm giọng hắn cao và nhỏ.
“Ờ! Đốt cháy!” Hermione cuối cùng cũng nhớ để rút đũa phép ra, ngọn lửa phun ra từ đầu cây đũa, dây leo đen nhanh chóng rút lui, thả hai người con trai ra. Hai đứa lập tức đứng dậy và chạy trốn khỏi đống thực vật.
“Hermione, thật tốt là bồ đã không trốn học.” Harry đứng cạnh Hermione và lau mồ hôi trên mặt.
“Ừ ừ, làm Muggle lâu lắm rồi nên mới ‘nơi này kiếm đâu ra củi!’ Tôi đã nói là không nên cho những người không phải phù thủy máu trong như cậu…” Draco mới chỉ vừa bình ổn lại hơi thở đã bắt đầu công kích Hermione.
“Trời ơi! Cậu có thể ngừng một lát không! Vừa rồi là Hermione cứu cậu! Cậu làm thế quái nào mà làm được thế này hả, lúc nào rồi mà cậu còn không thể buông định kiến của mình để nói chuyện đàng hoàng chứ!” Harry cũng rống lên.
Nhưng sau khi cậu hét lên, ba người đột nhiên bật cười, vừa mới bước trên ranh giới của sự sống và cái chết nên vốn rất căng thẳng, nhưng giờ đây ba đứa đã có thể thoải mái hơn một chút.
Ba người họ bình tĩnh lại và bước vào theo cánh cửa đá duy nhất.
Từ sâu trong hành lang truyền đến tiếng nước nhỏ giọt và tiếng gió thì thầm, cũng như tiếng xào xạc và leng keng của những mảnh kim loại giống như chuông gió.
Sau khi đi qua hành lang, cả ba đi đến một căn phòng trống, đối diện là một cánh cửa bị khóa, cạnh cửa treo một cây chổi và vô số chiếc chìa khóa bay, có vẻ như họ cần tìm đúng chiếc chìa khóa trong số đó.
Đây không phải là vấn đề đối với họ, dù sao thì Harry cũng là Tầm thủ đã phá kỷ lục của trường Hogwarts. Hermione quan sát ổ khóa và mô tả hình dạng của chiếc chìa khóa, Harry leo lên cây chổi và giữa đám chìa khóa bay dày đặc, cậu nhanh chóng tìm thấy chiếc chìa khóa đang bay rất chậm và quanh co với đôi cánh cụp xuống, như thể nó đã bị ai đó nắm lấy thô bạo. Cậu tránh đám chìa khóa vây quanh mình như những con ong, đuổi theo, chộp lấy chiếc chìa khóa khác biệt nhất ném cho Hermione, rồi họ nhanh chóng đi qua cửa.
Ngọn đuốc sau cánh cửa được thắp sáng, cả ba nhìn thấy toàn bộ căn phòng vốn là một bàn cờ khổng lồ, các quân cờ đã bị phá hủy, các quân cờ nằm rải rác trên sàn, đầu kia của căn phòng là một cánh cửa khác. Người cuối cùng đi qua đây đáng lẽ phải giúp họ giải quyết cấp độ này. Họ nhanh chóng băng qua đống đổ nát và đến một cánh cửa khác.
Mở cửa ra, trước mặt là một chiếc bàn dài, trên đó có bảy chai có hình dạng khác nhau, chứa đầy chất lỏng có màu sắc khác nhau và lượng còn lại cũng khác nhau. Khi cả ba bước vào, hai ngọn lửa khác nhau bốc lên từ phía trước và phía sau, ngọn lửa phía trước có màu đen, ngọn lửa phía sau có màu tím. Họ bị mắc kẹt ở giữa.
Hermione nhặt một cuộn giấy da ở trên bàn lên, trên đó viết rất nhiều chữ. Draco đi thẳng đến bàn và quan sát những dung dịch đó, thỉnh thoảng cầm lên một cái lọ để xem xét.
Khi Hermione vừa đọc xong tờ giấy da và nói với Harry rằng đây chỉ là một trò thử tài suy luận thôi, Draco đã mang đến hai lọ, một lọ chỉ dư lại một ít chất lỏng; lọ còn lại là một lọ tròn.
“Cái này để đi qua ngọn lửa đen.” Draco giơ cái lọ nhỏ lên, “Cái này để đi qua ngọn lửa màu tím.” Hắn lắc cái lọ tròn một lần nữa.
Hermione nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng: “Sao cậu biết? Cậu thậm chí còn không nhìn vào tờ giấy da. Làm sao cậu biết chúng ta đang tìm kiếm thứ gì?”
Draco ngạo mạn hếch cằm lên: “Tôi là một phù thủy máu trong, không cần dùng tư duy của Muggle.”
Harry vẫn có vẻ bối rối.
Draco trợn mắt: “Nếu tôi đoán không sai, từ Tấm lưới Sa tăng đến đây, đều là do bốn viện trưởng thiết lập, và đây là do giáo sư Snape lập nên, cho thấy cha đỡ đầu của tôi đang bảo vệ viên đá phù thủy. Tôi đã đọc về thứ này trong cuốn sách mà ông ấy đưa cho tôi. Hai bình này là hai lọ thuốc khác nhau. Sau khi uống chúng, những ngọn lửa tương ứng sẽ không làm hại được cậu.”
Harry cầm lấy chiếc lọ nhỏ từ tay Draco, chất lỏng đen tuyền như ngọn lửa trước mặt, rất thuần khiết, như là tội lỗi, chỉ chực chờ kéo người ta xuống đáy vực sâu