Hãy Nói Em Đồng Ý

Rate this post

Lục Vân Kiều cầm thư mời được mạ vàng lấp lánh trên tay, liên tục mở ra xem địa chỉ. Ông nội cô vừa mất được sáu tháng thì nhận được thư mời này từ người quen, chỉ biết là Đình Gia, nghe nói cũng là một gia tộc giàu có và nổi tiếng lắm.

Sống ở nông thôn từ nhỏ, lần này cô phải một mình đến thành phố Q để gặp người trong thư mời, tiện thể thông báo rằng ông nội đã qua đời. Không biết những chuyện trong quá khứ như thế nào mà ông lại có thể quen biết được với những người siêu giàu như vậy, đến cả tấm thiệp cũng toát ra mùi tiền.

Vân Kiều xuống trạm xe lửa rồi chờ xe buýt để đi vào trung tâm thành phố. Nơi này khác hẳn với thị trấn nhỏ nơi cô sống, người qua lại rất nhiều, nhà chọc trời thì không sao đếm hết được. Nhưng dù sao cũng vẫn phải biết kiềm chế bản thân, kẻo người khác lại đánh giá cô là đồ quê mùa, phải cư xử thật nhã nhặn.

“Địa chỉ này chắc là ở gần đây thôi, vừa đi bộ vừa hỏi cũng được.”

Vân Kiều bước xuống xe buýt, cái nắng oi bức này khiến cô khó chịu, kéo xụp chiếc mũ rộng vành xuống, cầm chặt chiếc va li gỗ con con trong tay.

“Bác ơi, cho cháu hỏi đến đường Nhật Lệ hướng nào ạ?”

Cứ như vậy, Vân Kiều cũng tìm được đến một căn biệt thự vô cùng sang trọng. Khuôn viên bao bọc xung quanh nếu quy đổi ra số nương ngô ở chỗ của cô thì không biết phải miêu tả như thế nào nữa.

Cô vẫn còn đang đứng há hốc mồm vì sự xa hoa của nơi này thì một chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Vân Kiều giật mình né sang một bên nhường đường. Cánh cổng cao lớn được chạm khắc với những hoa văn tinh xảo tự động mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ vest đen tiến ra cúi chào, rồi chiếc xe cũng từ từ rẽ vào trong.

“Này cô bé, đây không phải là nơi để đùa nghịch đâu, cháu mau đi đi.”

Sau khi chiếc xe đó đã vào bên trong, người đàn ông đứng tuổi kéo lại cặp kính, nheo mắt lại nhìn rõ cô. Vân Kiều lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta xem.

“Đây có phải là Đình Gia không ạ? Cháu là Lục Vân Kiều, thay mặt cho ông của cháu đến đây theo lời hẹn.”

Trông người này chắc là quản gia, đứng gần liền cảm thấy một cảm giác gần gũi nhưng lại vừa nghiêm nghị. Đợi ông ta kiểm tra xong thư mời, Vân Kiều thậm chí còn không dám nhúc nhích gì.

“Ra là Lục tiểu thư, xin mời vào.”

“Không, không. Cháu vừa từ thị trấn lên đây, đừng gọi cháu như vậy.”

Cô hết sức bối rối khi được gọi một cách cung kính như thế, hơn nữa người quản gia này cũng lớn tuổi rồi, gọi như vậy nghe thật không quen chút nào.

“Mời đi lối này”

Từ quản gia mỉm cười, tay vuốt bộ râu bạc phơ, đưa tay ra ngỏ ý muốn cầm giúp cô chiếc va li nhỏ nhưng Vân Kiều đã kịp thời từ chối, cô vẫn nên tự làm thì hơn.

Nhìn xung quanh, khuôn viên của biệt thự này được bao quanh bởi vườn hoa hồng đỏ, giữa khu vườn còn có một đài phun nước, có nằm mơ cô cũng không tin được rằng mình đang tận mắt nhìn thấy những thứ tuyệt đẹp này.

Nhưng hình như hơi vắng vẻ thì phải. Con đường từ cánh cổng lớn vào bên trong biệt thự có hơi dài, Từ quản gia đi trước, cô bước theo sau, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, muốn hét lên vì mọi thứ quá đẹp nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế.

“………..”

“Bác ơi, bác làm sao vậy?”

Vân Kiều bỗng thấy Từ quản gia đứng khựng lại rồi từ từ ngã về sau. Cô ném chiếc va li của mình qua một bên, vội vàng đỡ lấy. Hình như đang lên cơn co giật.

“Có ai không? Có người bị co giật, cứu tôi với!”

Cô vừa giữ chặt Từ quản gia, luôn miệng gọi người kêu cứu. Khổ quá, mới đi được nửa đường, còn một đoạn nữa mới đến được biệt thự, liệu có ai nghe thấy hay không đây.

Cuối cùng thì có người vệ sĩ ở trong biệt thự đã nghe thấy tiếng kêu cứu. Ngay lập tức gần mười người mặc đồ đen, đeo kính râm cùng một bác sĩ đã chạy đến.

“Bác sĩ, mau cấp cứu cho ông ấy đi, không còn thời gian để đưa vào trong đâu.”

Vân Kiều nhăn mặt, nước mắt giàn giụa vì ban nãy đã quã sợ hãi. Mấy người vệ sĩ và bác sĩ còn hoảng hốt hơn khi thấy cảnh tượng này. Đó là Từ quản gia đang cắn lấy bàn tay của cô. Không còn cách nào khác, nếu không có vật gì cản lại thì ông ấy sẽ cắn lưỡi mất.

Sau một lúc thì Từ quản gia không còn co giật nữa nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại được, ông được các vệ sĩ đưa vào trong. Lúc này Vân Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi ra đất, dùng khuỷu tay quệt mồ hôi trên trán của mình.

“Sao cô lại gan như vậy, không sợ à?”

Bác sĩ lấy ra một cái khăn tay, từ từ lau mặt giúp cô.

“Anh để tôi tự làm được rồi. Cảm ơn anh.”

Thấy cô có vẻ hơi ngại ngùng nên anh đành đưa lại khăn cho cô tự lau.

“Để tôi giúp cô băng lại vết thương, tuy có chảy máu nhưng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không để lại sẹo đâu.”

“Làm phiền anh rồi.”

“Cô tên là gì?”

“Tôi là Lục Vân Kiều”

“Vân Kiều? Cái tên nghe thật là hay”

Cô nhìn anh đang tỉ mỉ xử lí vết thương cho mình, lại nhận được lời khen như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Còn anh?”

“Ý cô là tên của tôi sao? Tôi là Thẩm Xuyên, bác sĩ riêng của nhà họ Đình.”

Thẩm Xuyên cố ý ngước lên mỉm cười với cô. Không hiểu sao anh lại có ấn tượng tốt với cô gái này đến vậy. Hoặc có thể là do những cô gái mà anh tiếp xúc qua đều giống nhau, không có điểm gì đặc biệt.

“Xong rồi. Tôi còn phải vào xem Từ quản gia thế nào, cô tự vào bên trong nhé.”

“Vâng, cảm ơn anh đã giúp đỡ, cho tôi gửi lời hỏi thăm bác ấy.”

Thẩm Xuyên vẫn còn một chút lưu luyến gì đó đặt trong nụ cười của cô nhưng vẫn phải nhanh chóng rời đi.

Vào đến đại sảnh của căn biệt thự, hóa ra không chỉ một mình cô mà bên trong còn rất nhiều người, hầu như họ đều là tầng lớp thượng lưu. Có người giúp việc đến kiểm tra thư mời của cô. Trong lúc này, mấy tiểu thư xinh đẹp xung quanh liên tục xì xào bàn tán.

“Con nhỏ quê mùa đó là ai vậy?”

“Người giúp việc mới đến à?”

“Bộ váy đã không ra hồn gì rồi còn bị bẩn, trông khó coi quá.”

……….

Những lời chê bai này cô đều nghe thấy tất cả. Nhưng cứ mặc họ vậy, bản thân chỉ có một mình, không nên đắc tội với bất kỳ ai.